Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 49



Thiên Hương Lầu bỗng nhiên xuất hiện hai cô nương xinh đẹp đến xin việc. Chưởng quầy nhìn một lúc sau khi xác định không có gì mờ ám bèn kêu phục vụ dẫn hai cô nương ra phía sau.

Mà hai cô nương đó lại chính là Mộ Khanh Trần và Lục Thủy. Mộ Khanh Trần chỉ cần thay bộ y phục nữ nhi không cần phải dịch dung. Vì hiện tại Mặc Triều Bạch vẫn còn sử dụng thuật Huyễn Hình trên người Mộ Khanh Trần, nên nhìn vào ai cũng tưởng y là nữ nhi. Vả lại Mộ Khanh Trần tuy có dáng người rất cao nhưng lại mảnh mai. Thành ra kết hợp lại trông giống như một tiểu mỹ nhân.

Nhưng Lục Thủy thì khác phải mất công dịch dung một phen. Bởi vì tuy khuôn mặt có thể dịch dung nhưng Lục Thủy là thanh niên rất cơ bắp nên khi thay một bộ y phục nữ nhi vào trông thật chẳng ra gì. Lúc Mộ Khanh Trần vừa thấy Lục Thủy từ trong phòng ra y cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Khi đã thành công theo sau tiểu nhị Mộ Khanh Trần vẫn không dám nhìn Lục Thủy, sợ rằng mình nhịn cười không nổi. Trông thấy ánh mắt Mộ Khanh Trần liếc mình Lục Thủy tức giận đá vào chân y nhưng Mộ Khanh Trần đã nhanh chóng thoát được. Hai người vừa đi sau lưng người phục vụ vừa làm trò mèo cho đến khi họ được dẫn đến khu biệt viện.

Nơi mà khi trước Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đã từng giả làm phục vụ mà trà trộn vào rồi lại hợp tác cùng Thiến Nhi đánh Trang Nam Hành. Tiếc là Thiến Nhi đã bị Trang Nam Hành gϊếŧ chết nếu không thì cơ hội do thám lần này sẽ vô cùng dễ dàng. Cũng không cần dịch dung ra cái bộ dạng của Lục Thủy.

Có một vị cô nương đã đứng chờ ở nơi này. Đến khi trông thấy mặt vị cô nương này Mộ Khanh Trần bỗng giật mình. Vậy mà lại là Tiểu Thúy, vị cô nương từng theo Ngụy Tào về Ngụy Gia. May mắn Mộ Khanh Trần vẫn là “cô nương” nên không bị Tiểu Thúy nhận ra.

Mộ Khanh Trần thật sự cảm khái. Quả là đi đâu cũng gặp người quen.

Tiểu Thủy chỉ thoáng nhìn Mộ Khanh Trần sau đó gật gù vẻ mặt rất hài lòng, nhưng khi nhìn đến Lục Thủy lại hết sức bất ngờ. Thế nào mà trên đời lại có vị cô nương vai u thịt bắp như thế. Vì rất lạ lùng nên bất giác nhìn Lục Thủy hơi lâu một tí. Mộ Khanh Trần sợ nhìn một hồi lại lòi ra chuyện nên lập tức giả lả.

“Tiểu muội của ta lúc nhỏ vì hay gánh nước làm việc nặng trong nhà nên thành ra mới trông như thế!”

Lục Thủy cũng hùa theo mà tặng cho Tiểu Thúy một nụ cười hết sức ngọt ngào.

“Đúng vậy a!”

Sau một phen dò xét cuối cùng Tiểu Thúy cũng gật đầu.

“Hôm nay có quý khách, hai ngươi đi theo ta!”

Lại theo Tiểu Thúy đi một lát, không ngoài dự đoán Tiểu Thúy dẫn hai người họ vào phòng của Trang Nam Hành.

Lạ lùng là trong phòng ngoài Trang Nam Hành ngồi đối diện hắn còn có một nam tử mặc y phục màu đen trên tay cầm chiếc quạt giấy. Càng khó hiểu hơn là Mặc Triều Bạch lại còn được ngồi cùng với hai người bọn chúng. Bên cạnh ba người đều có một cô nương Thiên Hương Lầu đang đứng châm trà rót nước.

Tiểu Thủy dùng giọng điệu ngọt ngào nói với Trang Nam Hành.

“Gia! Đây là hai cô nương chúng ta mới thu nhận. Nếu gia vừa mắt có thể giữ lại để rót trà hầu hạ cho người a!”

“Ắt xì!”

Trang Nam Hành chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng “Ắt xì!” của Mặc Triều Bạch.

Cái mùi son phấn của Tiểu Thúy thật là chưa từng thay đổi a. Mặc Triều Bạch đã nhận ra Tiểu Thúy ngay từ lúc mới đến nơi này. Khóe mắt Mộ Khanh Trần nhìn về phía ai đó đang ngồi liên tục “Ắt xì!”. Rất là muốn chạy đến nhét vào tay người ấy một chiếc khăn.
Nhưng mà Mộ Khanh Trần biết trong phòng này Trang Nam Hành là người có quyền cao nhất. Nên y vẫn ngoan ngoãn chờ đợi. Trang Nam Hành dùng ngón tay nâng cằm Mộ Khanh Trần, sau nhìn thấy rõ khuôn mặt Mộ Khanh Trần mắt Trang Nam Hành lập tức sáng lên.

“Để cô nương này ở lại ngươi mang theo ả ra ngoài!”

Trông thấy ngón tay Trang Nam Hành chỉ về phía mình Lục Thủy hết sức tức giận định xắn ống tay áo lên xử lý Trang Nam Hành. Nhưng Mộ Khanh Trần đã ném cho Lục Thủy một ánh mắt cảnh cáo. Vì vậy Lục Thủy đành căm phẫn mà theo Tiểu Thúy ra ngoài.

Từ lúc trông thấy Mộ Khanh Trần và Lục Thủy xuất hiện Mặc Triều Bạch đã lập tức cảm giác đau đầu. Rồi lại tiếp tục bị mùi hương của Tiểu Thúy hành hạ. Chưa yên ổn đã trông thấy ánh mắt Trang Nam Hành lóe sáng khi nhìn Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch ẩn ẩn thấy tức giận. Mặc Triều Bạch đứng lên hỏi Trang Nam Hành.
“Thiếu chủ thuộc hạ có thể xin người một chuyện được không?”

Trang Nam Hành cũng biết hắn vừa được món lợi lớn từ Mặc Triều Bạch nên rất hòa nhã mà đối đãi với y.

“Ngươi không cần phải khách sáo muốn gì cứ nói!”

Mặc Triều Bạch nhìn sang Mộ Khanh Trần đang rót rượu cho Trang Nam Hành.

“Có thể cho thuộc hạ cô nương này!”

Nghe Mặc Triều Bạch nói thế Trang Nam Hành sửng sốt mà nhìn hắn thật lâu. Sau đó nắm bàn tay đang rót rượu của Mộ Khanh Trần.

“Ngươi tên gì?”

“Dạ tiểu nữ tên là Bách Hợp!”

Mộ Khanh Trần giả vờ bẽn lẽn lí nhí trả lời Trang Nam Hành rồi vờ cầm bình rượu mà rút tay ra khỏi tay Trang Nam Hành.

Trang Nam Hành cũng không có ý kiến gì mà ôm cô nàng bên cạnh để ngồi vào lòng mình, đút ly rượu Mộ Khanh Trần vừa rót vào miệng cô nương đó. Rồi hài lòng vuốt ve cô nương trong ngực và nói.
“Không cần đứng đây, sang phục vụ cho hắn đi!”

Tuy rất mừng khi nghe Trang Nam Hành nói thế nhưng Mộ Khanh Trần vẫn từ tốn đi đến. Rất hài lòng khi đã đem được Mộ Khanh Trần về bên cạnh mình Mặc Triều Bạch bèn vương tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Khanh Trần kéo y đến gần mình, làm cho cô gái đứng bên cạnh bị ghẻ lạnh từ nãy đến giờ sau khi bỏ lại một tiếng hừ rõ to rồi lập tức đi ra ngoài.

Người mặc y phục màu đen đã im lặng chứng kiến mọi chuyện từ lúc nãy đến giờ bật cười trêu ghẹo Mặc Triều Bạch.

“Thì ra ngươi lại thích thể loại cô nương như vậy a!”

Mặc Triều Bạch cũng không ngại mà còn cười phụ họa.

“Đúng vậy, quản gia thật là hiểu thuộc hạ!”

“Cứ gọi ta A Thanh là được!”

Người áo đen đó không ai khác chính là quản gia của Trường Môn Tông tên là A Thanh.
Sau khi cùng Trang Nam Hành nói một vài việc linh tinh, gã cũng không ở lại đây hưởng lạc mà đi về Trường Môn Tông trước.

Hiện tại chỉ còn lại Mặc Triều Bạch và Trang Nam Hành cùng cô gái đang ngồi trong lòng hắn, và “cô nương” vẫn đang đứng kế bên Mặc Triều Bạch.

Thấy hành động của Trang Nam Hành với cô gái trong lòng ngày càng càng rỡ. Mặc Triều Bạch bèn đưa cho Trang Nam Hành một lọ thuốc màu trắng. Trang Nam Hành đổ từ trong bình đó ra một viên thuốc sau đó không nghi ngờ mà bỏ vào miệng. Cũng không sợ Mặc Triều Bạch đầu độc mình, vì dù sao hắn cũng là thiếu chủ Trường Môn Tông. Hắn nghĩ dù gan của Mặc Triều Bạch có lớn cỡ nào cũng làm sao dám chống đối với một đại gia tộc sau lưng hắn. Chờ gã uống xong Mặc Triều Bạch đã đứng lên tự nhiên mà ôm Mộ Khanh Trần vào ngực.
“Vậy thuộc hạ xin phép!”

“Uh! Người đâu!”

Nghe tiếng Trang Nam Hành gọi, Tiểu Thúy lập tức chạy lại.

“Gia cho gọi nô tỳ!”

Không xuất hiện thì thôi, chỉ cần Tiểu Thúy vào phòng lại lập tức nghe một tràn “Ắt xì!” từ miệng Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần móc trong ngực ra chiếc khăn tay bịt vào mũi Mặc Triều Bạch.

Tiểu Thúy không hiểu sao lúc trước Ngụy Tào vừa nhìn thấy ả đã “Ắt xì!” liên tục, nay lại thêm một vị này. Không lẽ phấn hương trên người ta quá nồng sao? Nhưng mà những người khác không thấy phản ứng như vậy a. Tiểu Thúy đứng chờ Trang Nam Hành sai bảo lại không ngừng suy nghĩ đến vấn đề này.

“Dẫn hai người bọn họ sang căn phòng khác!”

“Dạ! Mời vị công tử này theo ta!”

Dù Mặc Triều Bạch đã thay y phục thị vệ của Trường Môn Tông. Nhưng Trường Môn Tông chính là môn phái đứng thứ hai trong bảng xếp hạng, cho nên dù là y phục của hạ nhân nhưng vẫn là loại vải rất tốt. Cộng với gương mặt tuấn mỹ và khí chất của Mặc Triều Bạch. Nên Tiểu Thúy còn tưởng Mặc Triều Bạch là vị thiếu gia nhà nào. Cô dẫn theo hai người ra khỏi phòng Trang Nam Hành.
Sau khi đóng cửa kỹ càng cô nàng dẫn Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần vào một phòng kế bên gian phòng của Trang Nam Hành.

Để Mặc Triều Bạch vào phòng trước Tiểu Thúy kéo Mộ Khanh Trần ra một góc sau đó ân cần dặn dò y.

“Ngươi là lần đầu đúng không?”

Nghe cô nàng hỏi thế Mộ Khanh Trần ngớ ra một lúc sau đó mới hiểu “lần đầu” cô nàng nói là ý gì.

“Dạ!”

Tiểu Thúy thân thiết nhét vào tay Mộ Khanh Trần một chai thuốc.

“Đây là cái gì?”

Cô nàng ghé vào tai Mộ Khanh Trần nói nhỏ.

“Cầm cái này, nếu không muốn phục vụ hắn cứ cho thuốc này vào rượu cho hắn uống!”

“Cô muốn ta đầu độc hắn?”

Thấy thần sắc kinh hoàng của Mộ Khanh Trần, Tiểu Thúy kéo y lại gần tiếp tục giải thích.

“Đây là loại thuốc do chủ chân Thiên Hương Lầu tự mình sáng chế, không mùi không vị. Chỉ cần cho nam tử uống vào sẽ làm hắn liền có cảm giác như đã “Làm” rồi. Hiểu không?”
Mộ Khanh Trần vẫn còn mờ mịt chưa hiểu được ý tứ sâu sa của cô nàng.

“Tại sao ta phải cho hắn uống thuốc này?”

Tiểu Thúy gõ đầu Mộ Khanh Trần một cái.

“Nhìn mặt ngươi ta đoán hẳn là không thích hợp với nơi này. Tạm thời cứ dùng thuốc này cho hắn. Mai ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài!”

Không ngớ Tiểu Thúy lại là một cô nương tốt bụng như vậy. Mộ Khanh Trần cũng từ chối mà nhét lọ thuốc vào trong ngực mình.

“Cảm ta cô nương!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.