Người Săn Ác Quỷ

Chương 5: Phản Công



Việc đến nước này, không còn cách nào nữa, tôi đành phải tự mình ra tay thôi. Đích thân tôi phải ra ray, để hắn thấy khó mà rút lui và chịu khuất phục tôi.

Hắn lại nói ra những lời ngang ngược như thế! Còn tỏ ra thản nhiên, thật khiến người ta không thích chút nào… cũng không phải. Khuôn mặt, giọng nói, dáng cao thật hợp ý tôi. Nhìn bề ngoài mà nói, hắn cao lớn, khoẻ mạnh như thế, người làm chủ như tôi cũng phải nở mày nở mặt. Chỉ có điều, hễ nghĩ đến đó chỉ là hư danh, tôi lại nổi da gà khắp người.

Cạch.

“Ăn trái cây không?”

“Ngay cả phép lịch sự tối thiểu là khi vào phòng con gái phải gõ cửa mà cũng không biết à? Sau này, khi vào phòng con gái phải gõ cửa.”

“Sao? Thế không ăn trái cây à?”

Thay đổi chủ đề… cao thủ.

“Tôi ra ngay! Cậu đi ra cho tôi!”

“Không học lại giả vờ ngồi vào bàn làm gì chứ?”

“Thế cậu giả vờ thử xem?”

“Tôi giả vờ làm gì?”

Hắn hỏi lại như thế, tôi không biết trả lời thế nào. Đừng nghĩ tôi như thế, chỉ cần ra khỏi khuôn viên trường, tôi là nữ hiệp không sợ trời, không sợ đất! Không ngờ lại gặp phải tình cảnh này…

Tôi ngồi trong phòng khách ăn trái cây. Đã hơn 11 giờ khuya ròi, bên ngoài trời tối đen, nhứng ngôi sao đang nhấp nháy, chúng nhiều giống như ai đó vừa đập vỡ vụn tấm kiến ra.

“Đẹp quá!”

“Cái gì?”

“Ngôi sao.”

“…”

“A! tôi phải đi tập thể dục đây.” Tôi ăn xong trái cây, đứng dậy, hắn nhìn tôi chằm chằm.

“Đi đến phòng trong cùng phải không?”

“Ừ, sao?”

“Những máy tập trong đó đều là cậu sử dụng phải không?”

“Tất nhiên.”

“Nhìn vóc dáng cậu không giống người hay tập thể lực nhỉ?”

“Phỉa đó. Tôi tập thế nào cũng không biểu hiện ra ngoài. Nói thế nào thì cơ thể con trai và con gái cũng không giống nhau mà.”

“Cậu có vẻ thích tập thể dục nhỉ?”

“Ban đầu ép buộc mình tập, sau đó thì thích tập.”

“Ép buộc à?” Hắn dực vào ghế hỏi tôi.

“Ừ, tập thể dục là một trong những nỗ lực để tôi trở nên khoẻ mạnh.”

“Khoẻ mạnh để làm gì?”

“Bảo vệ mình, bảo vệ bố, bảo vệ những người tôi yêu thương.”

Tôi cũng không ngờ người mẹ mà tôi yêu thương lại mất đi như thế, tôi phải trả thù những kẻ đã giết mẹ!

Hắn đứng dậu, đi thẳng đến phòng tập và mở cửa.

“Chẳng trách, lúc cậu đánh nhau với ba tên côn đồ đó, tôi cảm thấy có gì đó không giống…”

“…”

“Xem ra vấn đề đó không đơn giản.”

“…”

“Có học môn võ nào không?”

“Qua loa! Từng học nhu đạo, kiếm đạo cũng học qua.”

“Hoá ra là thế.”

Cứ như Ngân Háchvô tình hỏi vài cẩuôì nhìn các dụng cụ trong phìng một lượt, ra vẻ như không quan tâm. Nhưng tôi cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt hắn. nhìn ánh mắt của hắn… Tên nhóc này, lẽ nào hắn muốn lấymột cái trong số những dụng cụ này?

Tôi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Này nhóc, muốn tập dụng cụ nào thì vào tập đi.”

Tôi chỉ hơn 10 dụng cụ đặt trong phòng: nào là máy chạy bộ, tạ tay, tạ nâng… Không ngờ, Ngân Háchtừ từ quay qua nói với tôi:

“Tôi không thích đổ mồ hôi.”

“Nàu,nhìn thân cậu như thếlàm sao bảo vệ được tôi? Sau này đừng lượn qua lượn lại trước mặt, nếu cản trở việc của tôi thì cậu chết chắc!”

Tôi nắm chặt nắm đấm để cho hắn tháy, không ngờ Ngân Háchchẳng để ý gì đến. Tên này rốt cuộc hắn có gì chứ, sao cứng đầu vậy? A, bố tôi là chỗ dựa của hắn mà.

Tôi vào phòng, đứng lên máy chạy bộ.

“Cậu tập không?”

“Tôi đã nói không thích đổ mồ hôi mà.”

“Ừ, phải.”

“Góp ý với cậu nên vận động não trước.”

“Đủ trình độ rồi!”

“Bây giừo mà đã thế này, không tưởng tượng được cậu lúc 60 tuổi trơ trẽn thế nào.”

“Cậu muốn kiếm chuyện phải không?”

“Kiếm chuyện gì chứ?”

“Này, cậu định khi nào mới gọi tôi là chị?”

Ngân Háchnhìn mặt tôi, vẻ mặt cứ như giẫm phải phân chó vậy.

Tôi vừa bước chầm chậm trên máy chạy bộ, vừa nhìn hắn: “Sao thế? Thế cậu không định gọi tôi là chị à? Không ra thể thống gì! Gọi tôi là chị đi, tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy, cậu biết tôi đã ăn bao nhiêu chén cơm không?”

“Bao nhiêu?” Hắn đột nhiên hỏi lại như thế làm tôi luống cuống. Ngân Háchnhìn điệu bộ của tôi, lắc đầu nói: “Tôi tuyệt đối không gọi tên ngốc bằng chị.”

*******

“Có chuyện gì không vui thế? Hả?”

“Hả? không có.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt của tôi vui như trúng số độc đắc vậy. Bạn hỏi tôi tại sao ư? Bởi vì tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoàn hảo đến mức bắt hắn phải “giơ tay đầu hàng.”

Ha ha ha… Kế hoạch này sẽ làm Ngân Háchphải nộp đơn từ h***** thôi! Đừng trách tôi đưa ra hạ sách này. Thứ 6, tan học sớm, đó là ngày ta đày đoạ ngươi! Làm ngươi sức tàn lực kiệt, hành hạ người đến chết! Còn phải đi dạo phố, mua sắm nữa, việc mà đàn ông đau đầu nhất. dạo vài tiếng đồng hồ, bảo hắn theo sau sách đồ cho tôi! Thực ra, tôi cũng không thích thúi gì.

“Mấy ngày nay, cậu có gì đó là lạ?”

Tôi thong thả trả lời Tú Nhi: “Có gì đâu, tớ vẫn thế.”

“Con bé này hình như trở nên lãng mạn rồi thì phải.”

“Vốn dĩ như thế mà.”

“Mấy ngày nữa thi, cậu biết chưa?”

“Hả? Thật không?”

Tú Nhi nhìn tôi một lúc: “Thay đổi rồi, thay đổi rồi. mấy ngày nay, cậu kì lạ thế? Cậu đã nói là thi vào đại học mà. Con bé này, sao lại trở thành cái xác không hồn thế?”

“Đều tại hắn.”

“Tên đó hả?”

“Không có… Thầy chủ nhiệm sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ phải về gấp.”

“À! Huệ Bân rảnh cùng tớ vào nội thành chơi.”

“Tớ bận lắm.”

“Sao hả? mấy ngày nay, cậu không gọi điện thoại cũng không nhắn tin. Tớ nghe nói mấy hôm trứơc, cậu còn xoa tin nhắn của Thái Nguyên phải không?”

“Ừ…”

“Thật quá đáng!” Tú Nhi nổi giận.

Tôi vỗ vai nó: “Nếu bực bội thế, ngày mai, cậu với Thái Nguyên đến công viên Tỉ Xuyết Lan Đặc đi.”

“Tỉ Xuyết Lan Đặc?”

“Ừ, tớ bao!”

“Coa chuyện gì vui à?”

Tú Nhi mở to mắt hỏi tôi, nhưng quả thật tôi không biết làm sao trả lời. tôi không thể nói nguyên nhân là vì tên Ngân Háchchết tiệt đó.

Cho dù là Tú Nhi, cũng không thể nói nguyên nhân này với nó. Nếu nói cho Tú Nhi biết, nó nhất định bảo tôi giới thiệu Ngân Háchcho nó, cho nên, tôi quyết không để lộ ra. Tất nhên, tôi cũng giữ bí mật với Thái Nguyên. dù sao, ở trường, Ngân Háchcũng phải giả vờ như không biết tôi.

Thầy chủ nhiệm tổng kết nội dung bài hôm nay rồi cho tan học. Tôi bay ra khỏi lớp nhanh như viên đạn và chạy đến cổng trường tìm hắn. Nhưng sao không thấy tên khốn đó nhỉ? Không, chỗ mà đáng lẽ là hắn đứng đợi tôi thì lại là chú tài xế đang đứng đợi.

“Chú, chuyện gì thế? Tên đó đâu rồi?”

“Tiểu thư, lên xe trước đi.”

“Có chuyện gì? Sao hắn không đến?”

“Hình như cô không xem tin nhắn. Hôm nay chủ tịch mời cơm tiểu thư và cậu Ngân Háchăn cơm tối, cho nên dặn cô cậu rồi.”

Tôi nghe chú tài xế nói rồi đặt tay lên trán. Hắn may mắn thật!

*******

“Bố, có việc gì thế? Sao lại kêu con đi ăn tối ở đây?”

Thoáng nhìn là một nhà hàng sang trọng, sao bố lại gọi chúng tôi đến đây? Điều đáng giận là bố lại đưa hắn đến nhà hàng lộng lẫy như được xây bằng vàng này. Tôi nhíu mày.

Không nhíu mày mới lạ! kế hoạch hoàn hảo mà mới nghĩ ra đã bị tin nhắn của bố phá hỏng. Nó tan tành giống như người cá biến thành giọt nước tan vào đại dương vậy, mất biệt tăm. Đâu chỉ là cười cui, mà ngay cả cười gượng gạo cũng không nổi.

Một anh chàng phục vụ đẹp trai nhẹ nhàng kéo ghế mời tôi, sao tôi lại được ưu đãi như thế? Sau sự ân cần của người phục vụ, tôi ngồi đói diên với Ngân Hách.

“Thêm một người trong nhà nữa mới đến, sao lại vội vàng thế?” Bố nói.

“Ai là người nhà? Còn nữa, nếu là họp mặt gia đình thì ăn ở nhà cũng không được sao?”

“Sao con bực bội dữ vậy?”

“Con không bực gì cả, con đói rồi, mau ăn cơm đi.”

Tôi tiếc ánh mắt dịu dàng, xinh đẹp của mình, không thèm nhìn Ngân Hách. lại còn cộc cằn kết thúc cuộc trò chuyện với bố. bố dường như còn muốn nói tiếp, nhưng có lẽ, ông cảm thấy không thể phá hỏng buổi họp mặt nên không tính toán với con gái yêu quí. Bố nhìn Ngân Hách, hỏi:

“Ở trường Huệ Bân thế nào?”

“Có thể nói là tốt.”

“Đánh giá của nhà trường thì sao?”

“Đều nói là học sinh ngoan, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nghe nói thỉnh thoảng không tham gia giờ tự học buổi tối.”

“Hử…”

Không học giờ tự học? Một tháng, tôi không trốn quá hai lần. Sao cậu lại báo cáo như thế?

“Thành tích học chú đều biết, còn về bạn bè thì sao?”

“Thật ngại quá, về phương diện này cháu chưa kịp.”

“Ừ, được rồi. chú chọn món rồi, một chú nữa sẽ mang lên.”

“Món của con cũng gọi rồi à? Con không có ở đây sao bố tự ý quyết định?”

Tôi hỏi lại một cách bực dọc, nhưng bố không để ý đến, chỉ đơn giản gật đầu. bố dường như rất tin tưởng hắn. nếu không thì một chủ tịch tính toán kĩ lưỡng, việc gì cũng muốn có lợi,tỉ mỉ chu đáo như bố sao lại quan tâm và thân thiết với Ngân Háchnhư thế.

Đáng giận nhất là bố lại nói Ngân Háchlà người nhà? Tôi một lòng muốn hắn giơ tay đầu hàng, tự đưa đơn từ chức, nhưng bố lại đón “thành viên mới” trong gia đình nhanh như vậy?

“Bố, ngày mai con ra ngoài chơi.”

“Đi đâu?”

“Bố yên tâm, con sẽ dẫn hắn theo.”

“Bố hỏi con đi đâu?”

“Công viên Tỉ Xuyết Lan Đặc. Con đã hẹn với Tú Nhi, Thái Nguyên cùng đi, cho nên bố không cần lo. Con xin phép.”

Tôi tức giận trả lời một câu rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh. Rửa tay xong, tôi nhìn mình trong gương. Hai má tôi phồng lên, chuông cảnh báo trên mặt đang reo inh ỏi, như đang hiện lên dòng chữ: “Đừng chạm vào tôi, chạm vào sẽ nổ tung.”

Mấy khi tôi mới có dịp ăn cơm ngoài với bố, không ngờ lại có tên đáng ghét này đi cùng. Chỉ điều này thôi đã đủ làm tôi nổi giận, vậy mà buổi tiệc này lại đặc biệt tổ chức vì hắn?! Đối với tôi, việc này không thể chấp nhận được, cũng không muốn chấp nhận.

Khó khăn lắm, tôi mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng và kiềm chế được hai gò má sắp nổ tung. Tôi mở cửa phòng ăn mà bố và Ngân Háchđang ngồi.

“Bố tôi đi đâu tồi?”

“Ra ngoài nghe điện thoại rồi.”

“Thế cậu đang làm gì thế?”

“Ăn cơm.”

Hắn kiên quyết không rời khỏi chỗ của mình mà cắm cúi ăn, thật là dở khóc, dở cười. tôi nhìn Ngân Háchnói: “Vốn dĩ đã xấu rồi, lại comn làm bộ mặt như thế, tôi ăn không nổi nữa.”

Ngân Háchnói lại: “Cậu có thể la to như vậy, xem ra không ăn cơm một tần cũng không sao.”

“Ngươi… thật là…Ta nhất định sẽ đuổi ngươi đi!”

Ngân Háchngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cứ tưởng hắn sẽ như lúc bình thường, không đếm xỉa gì đến. không ngờ hắn ngừng lại. lúc này, tôi đột nhiên thấy hồi hộp. Ngân Háchnhìn tôi chằm chằm, nói: “Ngoài tôi ra, cậu còn muốn hy sinh ai nữa à?”

“Này! Thấy cách ngươi nói chuyện như thế, cũng không thể không đánh ngươi! Ngươi muốn chết phải không?”

“Không thể đánh tôi, làm sao để tôi chết?”

“A! Làm thế nào, tên này thật là xui xẻo.”

Tôi chỉ mất lí trí duy nhất là lúc nói chuyện với tên đáng chết này. Chưa kịp ngồi xuống ghế tôi đã đứng dậy. “Tôi đi đây”

“Sao thế?”

“Dùng cơm với cậu tôi không tiêu hoá nổi! gọi mấy người bạn đi chơi tôi sẽ về sớm.”

Nói rồi, tôi định nghênh ngang bước đi. Không ngờ, hắn nắm chặt cổ tay tôi.

“Làm gì thế? Bỏ tay tôi ra!”

“Ngồi xuống ăn cơm.”

“Tại sao? Tôi chẳng phải đã nói ăn với cậu tôi ăn không vào sao?”

“Cậu biết rõ, cậu đi tôi cũng phải đi. Tôi muốn ăn cơm cho nên cậu phải ngồi yên ở đây.”

“Cậu đang nói gì? Cậu ăn, tôi phải ngồi đây đợi cậu? con chủ thuê cậu là tôi! Nếu cậu muốn hoàn thành trách nhiệm của mình mà không có sai sót gì, thì nên làm những gì tôi bảo phải không? Phải kkhông?”

La hét cả ngày trời, Ngân Hách vẫn chậm rãi ăn cơm. Tôi vừa nhúc nhích, hắn đã lấy cánh tay chắn ngang eo tôi. Nếu là đứa con gái khác thì chắc chắn sẽ hét toán lên, nhất định sẽ phản ứng như thế. Nhưng còn tôi, tôi chỉ trừng mắt nổi giận với hắn.

“Tay cậu đang đặt ở đâu đó?”

“Eo cậu nhỏ hơn tôi tưởng tượng đấy.”

“Đây chẳng phải là tất nhiên sao? Không nên nói chuyện này. Tại sao mỗi lúc nói chuyện với cậu, tôi luôn để mình bị chi phối?”

“Đó là vì não cậu có vấn đề, nói đơn giản là đồ ngốc.”

“Cậu đang nói gì thế! Tóm lại là mau bỏ tay ra! Bây giờ thân thể tôi rất muốn đi ra khỏi nhà hàng này!”

“Tôi ăn xong sẽ đưa cậu đi chơi. Vì vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi.”

Hoang đường…Nhảm nhí…Nhảm nhí!

“Ai nói muốn đi chơi với cậu? Không được, tôi đi cậu cũng đi. Nếu không thì, cậu mua chút rượu cho tôi đi? Như thế bản cô nương có thể suy nghĩ lại,thế nào?”

Tôi chưa nói xong, hắn đã đứng dậy. “Tôi ăn xong rồi.”

“Hừ…phiền chết được.”

“Có gì mà phiền?”

“Tôi bực muốn chết đi được, sao đáng ghét thế, phiền thế?”

Thật ra, cũng không có chuyện gì to tát cả, mà vì Ngân Hách nên tôi không vui, nổi giận đến tận mây xanh.

“Tôi ăn xong rồi. Bây giờ đưa cậu đi chơi, cậu muốn chơi gì?”

“Rượu.”

“Sâm panh à?”

“Rượu!”

“Không, coca.”

“Hả? Được, biết rồi. rượu và đánh nhau, hai thứ này tôi sẽ tạm thời không đụng đến trong 7 tháng. Tôi thấy cậu cũng có trách nhiệm với công việc của mình, tôi sẽ nể mặt cậu một chút… ưm, chơi gì nhỉ? Rốt cuộc chơi gì nhỉ? Game? Karaoke? Hay vào thành phố đi dạo?”

Tôi suy nghĩ một hồi. cửa phòng mở, chú tài xế vừa nhìn thấy chúng tôi đã giật thót mình. Là vì chỉ có hai người nên làm người ta giật mình sao? Hả? sao lại giật mình?

Chú tài xế cười nói: “Xem ra thời gian này, hai người nảy sinh tình cảm rồi? hai người xem ra rất thân thiết, tốt quá!”

“Chú nói gì thế? Này!”

Không biết từ lúc nào, hắn khoác cái tay dài như tay vượn lên vai tôi. Hai vai tôi sao bỗng nhiên nặng quá chừng.

Ngân Hách nói: “Không cảm thấy gì sao? Vậy mà còn nói là võ lâm cao thủ. Sao cậu lại phản ứng chậm chạp thế nhỉ? Nếu như bị đâm một dao ở đâu đó, chắc có thể mang cả con dao đó đi về nhà.”

“Cậu nói gì?”

Tôi đang muốn chẻ hắn làm tư. Chú tài xế đột nhiên nói một câu: “Tình cảm chính là được nuôi dưỡng như thế.”

“Phải đó, nuôi dưỡng tình cảm với cô ấy mới có thể chịu đựng nổi.” hắn lại còn làm ra vẻ ta đây.

Tôi nắm chặt hai nắm tay, hạ quyết tâm: có phải liều mạng cũng phải đuổi hắn ra khỏi cửa.

_________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.