“Thứ 7 không có giờ tụ học à?”
“Ừ, không có.”
Tôi bất chấp qui định: Học sinh lớp 12 phải tự học đến 5 giờ, và về nhà cùng Ngân Hách. Cho dù là ở lại trường, tôi chắc chán cũng ngủ mất, chi bằng sau khi tập thể dục xong thì xem sách chút xíu đi.
“Cậu định thế nào? Thi vào đại học nào?”
“Đại học nào à? Sư phạm!”
“Đại học sư phạm?”
“Làm cô giáo…”
“Cậu định nhổ tận gốc nền giáo dục quốc gia à?” Hắn nói ra câu này mà không chút do dự.
“Này, cậu đừng xem thường tớ. Tớ học giỏi, dạy người khác cũng rất giỏi, tính tình cũng tốt.”
“Miệng dính nước bọt kìa?”
“Ừ, tất nhiên dính nước bọt… Không phải, cái cậu này! Đừng xem thường tớ, tớ hoàn toàn đủ tư cách làm giáo viên và cũng rất thích hợp làm giáo viên. Có thể như thế!”
“Tôi thấy câu Có thể như thế xem ra rất nguy hiểm?”
“Nếu không làm đựơc giáo viên, tôi cũng có thể theo bố học kinh doanh.”
“Định lấy công ty dầm cơm ăn à?” Ngân Hách hỏi kháy. Tôi nhìn anh ta, vẻ mặt như đang hỏi, muốn chết hả? Phản ứng của hắn là phớt lờ.
Về đến nhà, tôi tắm rửa, thay quần áo, rồi nằm trên nệm. Dì khe khẽ đến bên, tôi có cảm giác bất an.
“Huệ Bân, mầy ngày nay học hành vất vả lắm phải không?”
“Dạ.”
“Tốt. Chịu nổi không?”
“Dạ,tàm tạm.”
“Gần đây việc ăn uống trong trường thế nào?”
“Dù sao ăn vào cũng không chết.”
“Thành tích được hạng mấy?”
“Hạng 5.”
“À… thế à. Gần đây giải quyết nhiều chuyện thế có phải mệt lắm không?”
Dì, hãy lộ ra bộ mặt thật đi.
Bàn tay của dì nắm chặt tay tôi. Dì, sau khi rửa chén xong, dì có thể lau khô tay rồi hãy nắm tay con được không?
“Không sao, còn chịu được. Học giỏi, xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, tính cách cũng… ưm, tóm lại…”
Chữ “cũng” bỏ lửng là cách noí không thể đồng ý bừa về tính cách tôi phải không nhỉ?
“Chả trách sao Ngân Hách mê con. Nhưng dì vì xem con như con gái nên mới nói những lời này. Có thích thế nào đi nữa, tối ngủ, con cũng phải khoá cửa, đừng quá lộ liệu ở phòng khách như trước kia. Đừng như thế, cho dù là tình cảm sâu đậm thế nào, biết chưa? Con hiểu dì muốn nói gì không?”
“Dạ, dạ, con biết rồi. Dì lo công việc của mình đi. Con lên lầu đây.:
Bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo của dì, lúc tôi định đứng dậy, bỗng chuông ngoài cửa reo lên. Dì chạy lại màn hình coi rồi gọi khi tôi định lên lầu.
“Huệ Bân.”
“Dạ?”
“Bạn con đến.”
“Bạn con? Ai thế ạ?”
“Cô ấy nói là lớp phó của tụi con, tên Tri Tuệ.”
“Hả? Dì nói con không có nhà.”
“Thế thì làm sao, dì đã cho mở cửa rồi.”
“Dì!”
Tôi hoảng hốt chạy lên lầu, có một việc cần phải giải quyết trước tiên.
Cạch.
“Ngân Hách!”
“Gì thế?”
Tôi hoảng hốt gọi Ngân Hách lúc này đang xem sách.
“Này, cậu còn ở đó xem sách à?”
“Cậu luống cuống mở cửa chỉ vì muốn nói điều này à?”
“À, đúng rồi! Cậu mau nấp đi cho tớ!”
“Tại sao?”
“LỚp phó đã đến rồi! Cậu cũng biết rồi, bà tám nhiều chuyện đó! MỘt khi biết cậu ở nhà tớ, ngày mai vừa đến trường thì sẽ truyền khắp nơi, chác chắn sẽ rất phiền phức!”
“Ở trường, tớ là em họ cậu mà?”
“Không may, bạn bè cùng lớp đều cho rằng cậu là bạn trai tớ.”
“Xem ra là lớp cậu nắm được tin tình báo chính xác.”
Bây giờ không phải là lúc cảm khái, tên này thật là…
“Nhanh đi!”
“Tại sao phải trốn chứ?”
“Nếu bị phát hiện, tớ sẽ nhức đầu, cậu cũng nhức đầu đấy.” Tôi kéo Ngân Hách đến phòng khách.
“Huệ Bân, tớ đi lên đây.” A! Tiếng của lớp phó!
Tôi vội kéo Ngân Hách vào phòng tôi, nhìn thế nào cũng không tìm ra chỗ thích hợp để giấu một người to lớn như thế, tôi đành phải mở tủ quần áo. Ngân Hách sững người nhìn tôi: “Rốt cuộc định baỏ tôi thế nào?”
“Vào đi!”
đẩy được Ngân Hách vào, đóng tủ lại, thì đúng lúc lớp phó lao vào phòng tôi.
“Xin chào!”
“Ừ… ừ, xin… chào.”
“Cậu vừa làm gì thế? ĐỔ nhiều mồ hôi vậy?”
“Hử? Ha, ha ha! Tập thể dục.”
“Thế à? Nhà cậu đẹp thật đấy.”
“này, sao bỗng nhiên cậu lại đến nhà tớ?”
“Tớ đến chơi. Nếu có thể, tớ không phải không nghĩ đến sẽ ngủ ở nhà cậu một đêm. Tóm lại, nhà cậu đẹp thật nhỉ? Tớ căn cứ theo địa chỉ mà tìm đến. Đây quả thật không phải nhà, mà là một toà thành!”
Phải, nhà tôi là toà thành, còn cậu là tên yêu quái vô duyên vô cớ thâm nhập vào.
Lớp phó nhàn nhã tham quan phòng tôi rồi bỏ cặp xuống, ngồi lên giường tôi. “Ái chà, nhìn cái giường nệm này, chắc mắc lắm phải không?”
“Không phải tớ mua.” Tôi buột miệng trả lời câu hỏi của cậu ấy mà mắt cứ nhìn vào tủ quần áo. Ngân Hách nghất thiết đừng vì thiếu dưỡng khí mà chết, cũng đừng vì tức giận mà xông ra. Dứt khoát cứ như thế ngủ một đêm đi. Tôi đang nằm mơ giữa ban ngày?
“Tớ có thể ở lại một đêm không?” Lớp phó hỏi.
“Hả? Vì bố tôi, không tiện lắm.”
“Tớ sẽ đích thân đến chào hỏi chú và xin chú.”
“Hả? À, không được, còn có em họ tớ.”
“Em họ? COn trai hả?”
“Ừ, tất nhiên.”
“Ái chà, thế thì đành phải…”
Lớp phó cầm cặp lên. Sợ rồi sao?
Lớp phó đặt cặp lên bàn tôi, nói: “đành phải trải qua đêm nay với em họ cậu vậy?”
Tôi nên sớm đoán ra, lớp phó lợi dụng thời gian cuối tuần đến nhà tôi. Khảt năng Ngân hách ra khỏi tủ đã giảm bớt rồi.
Hai mát lớp phó nhấp nháy, kề sát mặt tôi.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Cậu… dùng sữa rửa mặt gì?”
“Sữa baby.”
“ĐỔi xài mỹ phẩm chưa?”
“Chưa.”
“Da cậu đẹp thật đấy.”
“Thế à?” Tôi không chú ý lắng nghe. Nếu dừng như thế, chẳng qua cũng chỉ là đối thoại bình thường giữa hai học sinh nữ mà thôi. Nhưng làn môi mỏng nhẹ đó của lớp phó tiếp tục quay. Tôi cũng không biết vẻ mặt Ngân Hách thế nào trong tủ.
“Da của người con gái dđng yêu hoá ra là thế? Xem ra trình độ của Ngân Hách quả nhiên rất cao minh?”