“Xông vào đi!”
Sauk hi đến bãi đỗ xe, câu đầu tiên hắn thốt ra là câu này. Bãi đổ xe cách chỗ bố khá xa, lại rất lớn, chỉ cần chúng tôi cẩn thận chút xíu thì sẽ không làm phiền đến ai.
“Cậu thật sự muốn đánh nhau?” Ngân Hách hỏi.
“Tất nhiên. Bố tôi thích tôi là học sinh ngoan. Vì chữ hiếu, ở trường, tôi cố gắng làm người. Nhưng cậu đừng lầm, tôi không phải dễ trêu trọc đâu. Tôi cũng không có thời gian mỗi ngày dẫn thằng nhóc con như cậu đi dạo khắp nơi.”
“Cậu muốn bị thương đến phát điên luôn à?”
“Để xem ai bị thương!”
Dưới ánh đèn lờ mờ trong bãi đỗ xe, tôi nhìn thấy nét mặt gay gắt, không phải hình ảnh ngang ngược mà bình thường hay chọc giận tôi. Ngân Hách có thể nhận ra tôi không phải đùa. Vẻ mặt hắn bỗng nghiêm túc đến nỗi khiến người ta phải sợ. Ngân Hách tuy không có tư thế như sắp đánh nhau, nhưng không biết tại sao có chút gì đó khiến người ta sợ.
“Xông lên đi!”
Hắn vẫn ngoắc ngón tay ra hiệu, bảo tôi rat ay. Hắn điên à? Lại dám ngoắc ngón tay với người chị lớn hơn mình một tuổi? Tôi cột tóc lên, phi đá Ngân Hách đang đứng cách tôi vài bước, Ngân Hách lùi lại một chút. Trận quyết đấu của chúng tôi chính thức bắt đầu!
Tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu được! Nếu bây giờ không cho cậu biết lợi hại của tôi, thời gian còn lại của tôi sẽ như địa ngục.
Ngân Hách nhanh nhẹn né được cú đá của tôi. Hắn cứ phòng thủ, không động một ngón tay, tưởng có thể phòng được. Không ngờ, cẩn thận mấy cũng có chỗ sơ hở, cuối cùng hắn cũng trúng một cú đá của tôi vào bên hông
“Ui da…” Mặt hắn lộ vẻ đau đớn.
“Đau không? Bây giờ đã biết tôi không đùa rồi phải không? Thế cậu cũng bắt đầu ra tay đi.”
“Cũng không tồi!” Ở tình trạng này, Ngân Hách còn cười hì hì. Sau đó, hắn ra vẻ như chỉ là chuyện nhỏ, đứng dậy phủi quần áo, lại ngoắt tay ra hiệu như lúc nãy: “Lên đi!”
Ngân Hách vẫn không có vẻ gì muốn động thủ, tôi nên chủ động đánh trước, hắn sẽ phải ra tay thôi. Thế là tôi đấm đá với những đòn hiểm độc hơn. Tôi muốn đánh vào mặt hắn, nhưng Ngân Hách dùng tay gạt được nắm đấm của tôi. Liền sau đó, tôi tung cú đá nhưng hắn tránh được. Người khác nhìn thấy chắc sẽ không nghĩ là trận quyết đấu giữa hai người quen nhau. Trận đấu càng lúc càng ác liệt. Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội đá vào bụng Ngân Hách một cái mạnh!
“Lợi hại thế à?”
Thở hổn hển, nhưng Ngân Hách vẫn nói câu trên với vẻ ngạo mạn. Trong lòng tôi biết rõ, không tấn công, chỉ phòng thủ thì cũng mệt thế nào.
“Tại sao không đánh?” Tôi hỏi.
Ngân Hách vẫn toét miệng cười, không nói gì. Tôi hậm hực nhìn, lại bắt đầu đấm đá. Tôi xoay người, dùng hết sức đá vào đầu hắn, Ngân Hách nhẹ nhàng cúi xuống, đấm lại một đấm. Tôi bị trúng nắm đấm này trúng vào bụng. “Ui!…”
Ngân Hách tỏ vẻ hoảng hốt.
Cái gì, bây giờ…? Hắn bắt đầu tấn công? Hay là phản xạ có điều kiện? Tại sao lại hoảng sợ?
Tôi lùi lại một bước, nắm chặt hai nắm tay.
“Tại sao không rat ay, tức chết được.” Tôi la.
“Cậu rất mạnh!”
“Tôi không phải vì muốn có được sự thừa nhận của cậu mà để mồ hôi đánh đến bây giờ!”
Tôi sắp nổ tung rồi, có cái gì đó đang sôi sùng sục trong bụng. Trong trí nhớ tôi, từ khi học cấp 3 đến giờ, tôi chưa hề đánh thua ai, cũng không cần phải dốc toàn lực để đánh. Bất luận là tên con trai nào, bất luận đối thủ của tôi là ai, cũng bất luận là mấy người, nếu nhìn kỹ một chút thì người còn đứng được lâu nhất là tôi. Nhưng…nhưng… bây giờ là tình trạng gì chứ?
“Tôi đổ mồ hôi ướt cả rồi, lại bị cậu đá hai cái, cho nên cậu rất mạnh.” Ngân Hách nói.
“Cậu không ra tay, cậu xem thường tôi phải không?”
“Tuyệt đối không có.”
“Theo cậu thì trận đấu giữa hai ta chẳng đáng kể gì phải không?”
“Tôi không có ý nghĩ trận đấu của chúng ta rất nhỏ nhoi. Đây là đòn mạnh nhất từ khi tôi lọt lòng đến nay!”
“Chán chết!”
Tôi không muốn có sự thừa nhận này. Tôi không muốn cậu ta nói những lời này!
“Tại sao không rat ay từ đầu?”
“Thăm dò chiến trận.” Giọng Ngân Hách.
“Chuyện thăm dò này, tôi biết cậu làm từ lâu rồi. Nếu không phải xem thường tôi, tại sao lại thế? Cậu rõ ràng có thể cản đòn tấn công của tôi, đòn phản xạ đánh trả lại chính xác như thế. Điều này nói rõ, cậu hoàn toàn biết được chiêu thức của tôi!”
“…..”
“Sao lại…”
Tôi tức đến nỗi nước mắt đầm đìa. Đây là cảm giác từ vị trí cao nhất rơi xuống vi trí thấp nhất. Tôi rất mong đánh thắng hắn biết bao, mà lại bị đối phương xem là trò cười. Cho nên, tôi rất giận. Tuy đã dốc hết sức, nhưng tôi chỉ đánh trúng hai lần. Sức lực của tôi lẽ nào chỉ có thể “dạy bảo” nhưng tên rác rưởi?
“Cậu đang khóc hả?” Ngân Hách bước đến trước mặt tôi, vẫn bình thường, hắn đặt tay lên đầu tôi. “Đừng khóc nữa.”
“Cút chỗ khác!”
“Tôi sỏ dĩ không ra tay là vì…”
“…….”
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, nên tôi không thể để cậu bị thương.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó.”
“Bởi vì tôi phải bảo vệ cậu. Sau này, qua một khoảng thời gian, chúng ta đánh lại trận khác nhé.”
“……”
Tôi lại cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền đất. mắt tôi từ từ nhìn thấy rõ lại, tuy cố nén không khóc, nhưng nước mắt không nghe lời, cứ trào ra.
“Cớ thật tôi đánh không đau không? Sao có thể đi lại bình thường như thế? Hả?” Một lúc lâu sau, sau khi ngưng khóc, lời đầu tiên tôi thốt ra là câu này.
Ngân Hách vẫn không nói gì, chỉ cười cười. Nếu cậu có vẻ đau đớn, tôi có thể cảm thấy ngại, hoặc có thể không cảm thấy thất bại 100%.
Ngân Hách lại cười cười, cùng tôi lên lầu.
“Lần sau tôi nhất định sẽ thắng!”
“Thi xong tốt nghiệp hãy nói.”
“Dẹp!”
Tôi trừng mắt nhìn Ngân Hách đang đi lên lầu. Đánh thua thì thua, nhưng không biết tại sao lại nổi giận vô cớ như thế?
Tôi tắm rửa, thay quần áo, xuống lầu uống nước. Kết quả, bị dì tóm được.
“Huệ Bân, quyết định chưa? Vẫn là người chồng trọng nghĩa Tào Khang tốt hơn? Hơn nữa, bây giờ tuy là thời đại mà phụ nữ rất tự do, nhưng chồng sao có thể nhỏ hơn 2 tuổi? Lại chẳng phải nhỏ hơn một tuổi?”
“Dì!”
“Xem ra lòng con đang rối bời. Thôi được. Dì đều hiểu mà. Nhớ năm đó, dì….”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“A, đúng rồi! Con cầm cái này lên lầu đi.”
“Trái cây?”
“Ừ, ăn xong cứ để đĩa trên đó.”
“Dạ.”
Tôi đi lên lầu, suy nghĩ có nên cho hắn ăn trái cây không. Nhưng tôi lập tức nghĩ, đánh nhau là đánh nhau, trái cây là trái cây, hai người không vui thì người bị thiệt là tôi.
Tôi đặt đĩa trái cây lên bàn trà ở phòng khách trên lầu, sau đó, đi đến cửa phòng Ngân Hách. Tôi nghĩ sẽ gõ cửa, nhưng lại tự nhiên vặn nắm cửa. Mỗi ngày, lúc hắn vào phòng tôi, cứ thế mở toang mà bước vào. Tôi đẩy cửa mở.
“Này, ăn trái cây…”
Tay vẫn nắm chặt nắm cửa, tôi đứng chôn chân ở đó. Người hoảng hốt không chỉ có mình tôi, còn có Ngân Hách.
Có lẽ đúng lúc Ngân Hách thay quần áo, tay hắn đang cầm áo thun mới, toàn thân trần trụi đứng ở đó. Nhưng tôi không phải ngây người vì nhìn thấy thân thể trần trụi của hắn.
“Này, đóng cửa!”
“….”
“Bảo cậu đóng cửa lại!” Ngân Hách hét lên, nhưng tôi vẫn không nhịn được cười.
“Ngân Hách….”
“…..”
“Xem ra, tôi hình như thật sự đã đánh thắng cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Ngân Hách, trên thân thể khỏe mạnh của hắn, hai vết bầm to tướng đập vào mắt. Chỉ nhìn thôi, tôi đã cảm thấy đau đến không chịu nổi, hình như còn hơi sưng lên. Nếu đổi là người khác, chắc sẽ sùi bọt mép, ngất đi, sớm gọi xe cứu thương rồi. Nhưng hắn không nói một lời nào, trái lại, còn an ủi tôi. Trước mặt tôi, hắn tỏ vẻ không đau đớn chút nào, không hề nói gì đến chuyện bị thương.
Tôi đóng cửa phòng hắn lại.