Bước vào sảnh chính Bùi Doãn Hy không khỏi choáng ngợp trước khung cảnh xa hoa hào nhoáng tại nơi đây. Xung quanh sảnh rất rộng trên khắp các bức tường là những bức tranh danh họa của nhiều nhà nghệ thuật nổi tiếng. Phía trên trần nhà là những chiếc đèn trùm lộng lẫy, hàng ghế ngồi dài được làm từ chất liệu vải đặc biệt….
Khác hẳn với thời tiết se se lạnh ở bên ngoài ở đây được bố trí nhiều các loại máy cảm biến nhiệt tiên tiến giúp nhiệt độ luôn ở mức vừa phải đông ấm hè mát mẻ.
Bùi Doãn Hy bị khung cảnh xung quanh làm cho mê mẩn bất giác cũng không biết từ khi nào bản thân đã tiến đến quầy lễ tân.
“Chào bạn”
“Cho hỏi bạn cần giúp gì không ạ”
Tiếng người lễ tân vang lên lễ phép không hề có một chút thái độ gì là khinh bỉ hay phản cảm khi thấy dáng vẻ ngơ ngác nhìn Đông ngó Tây này của Bùi Doãn Hy. Không hổ là cái danh một công ty lớn đến cả tiếp tân cũng được đào tạo tỉ mỉ.
“À xin lỗi” Bùi Doãn Hy có chút sượng vì hành động hơi thoái quá này của mình.
“Cô Cho tôi hỏi chỗ buổi thử giọng diễn ra ở đâu được được không”
“Cô cứ đi tiếp thẳng ra thang máy rồi đi lên thẳng tầng 10 là thấy nha”
“Cảm ơn cô ạ” Bùi Doãn Hy gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay người đi.
“Đợi một chút”.
Lúc này Bùi Doãn Hy đã đi được mấy bước thì bị tiếp tân gọi lại trong lòng chợt hiện lên một cảm giác bồn chồn giống như bản thân vừa phạm phải một điều gì không nên có.
“Còn có chuyện gì sao” Bùi Doãn Hy ngưng bước chân quay lại hỏi người tiếp tân.
Lấy trong chiếc tủ đồ ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam được thắt bởi sợi duy băng đỏ người tiếp tân rời khỏi vị trí mà đi lại chỗ Bùi Doãn Hy hai tay cẩn thận trao chiếc hộp.
“Đây là món quà nhỏ gặp mặt mà công ty dành tặng cho mọi người, Cô nhận lấy nó nhé, chúc bạn thi thật tốt hy vọng sau này chúng chúng ta sẽ gặp lại”
“Vậy cô cảm ơn “
“Không có gì ạ”
Sau khi đã trao xong món quà người tiếp tân nhanh chóng trở lại vị trí làm việc. Khuôn mặt vẫn mỉm cười không hề có chút tức giận vẫy tay chào tạm biệt Bùi Doãn Hy.
Cất bước rời đi nhìn món quà nhỏ trên tay cô chợt cảm thấy thật ấm lòng dường như quyết định bước chân vào công ty này của có lẽ là hoàn toàn đúng đắn.
“Tinh”
Tiếng cửa thang máy được mở ra Bùi Doãn Hy cất chiết hộp cẩn thận vào túi sách rồi bước ra khỏi thang máy.
Xung quanh dãy hành lang đâu đâu cũng có rất nhiều người đứng bọn họ trò chuyện trao đổi với nhau rất vui vẻ. Đứng trước đám đông Bùi Doãn Hy chẳng quen biết một ai hết cô thở dài rồi lặng lẽ tìm một chỗ góc khuất để ngồi.
Ngồi ở hàng ghế cuối Bùi Doãn Hy âm trầm nhìn những thí sinh tham gia thi. Dường như ai trong số họ cũng vô cùng xinh đẹp, quần áo, túi sách, trang sức tất cả mọi thứ bọn họ mang trên người đều là hàng hiệu có giá trị liên thành.
Ánh mắt Bùi Doãn Hy bỗng cúi trầm xuống cô không nhìn bọn họ nữa mà tự nhìn lại chính bản thân chợt có cảm giác cách biệt với mọi người. Khoảng cách này phải nói là vô cùng lớn Bùi Doãn Hy như một con chim sẻ nhỏ lạc vào bầy phượng hoàng vậy cảm giác thật thấp cổ bé họng làm sao?
Tất cả quần áo, giày, túi đeo trên người cũng chỉ là mấy món đồ hàng chợ giá giẻ có lẻ tẻ vài trăm so với mấy món đồ đắt tiền của những người đến thi quả nhiên là không bằng một góc. Có lẽ là…. đến cả khí chất cũng không bằng!
Một chút tự tin nhỏ bỗng chốc bị đập tắt. Muốn bước được vào đây e rằng chỉ là mơ mộng hão huyền.
Định lấy chiết điện thoại trong túi ra xem giờ ánh mắt Bùi Doãn Hy vô tình và phải chiếc hộp nhỏ ban nãy mới được người tiếp tân tặng cho.
Lấy ra chiếc hộp nhỏ cô có chút tò mò mà rút chiếc nơ được thắt để cố định hộp ra
“Đây là….”
Vừa mở chiếc hộp ra Bùi Doãn Hy thấy có một thành socola đen được đựng ngay ngắn nằm gọn trong chiếc hộp phía bên dưới còn kèm theo một mẩu giấy nhỏ. Nhìn nội dung được viết lên trang giấy bất giác cô cảm thấy có chút buồn cười
Hãy mở nó ra và nếm thử, có lẽ bạn đầu bạn sẽ cảm thấy có phần một chút đắng. Nhưng tin tôi đi nó không hề tệ, Chính tại vì vị đắng ấy mới làm ra mùi vị riêng biệt khiến cho người ta cảm thấy bị cuốn hút. Giống như bạn vậy đừng có quá tự ti về nhược điểm của bản thân nó không hoàn toàn đánh giá được con người bạn, hãy tự tin lên nào mỗi người mỗi vẻ…
Bóc lấy thanh socola Bùi Doãn Hy bẻ một mẩu nhỏ cho vào miệng. Lập tức khoang miệng cảm nhận truyền đến một vị đắng nhẹ của hạt ca cao nhưng nó không hề khó ăn. Socola đen được kết hợp với chút sữa mùi vị này quả thực là vô cùng hoàn hảo.
Không biết ai là người đã đề ra ý tưởng này nhưng cô vẫn muốn cảm ơn họ, cảm ơn lời động viên nhỏ đã giúp cho cô có động lực để bước tiếp.
Đúng cô không nên để sự hèn nhát che mờ đi lí trí, dù sao thì cô cũng sẽ thử, thử sức xem bản thân có thể đi đến đâu. Cho dù có thất bại cũng chẳng sao cả cứ lấy đây như một bài học kinh nghiệm, một trải nghiệm đặc biệt vậy là được rồi. Có lẽ đây sẽ là bước ngoặc lớn minh chứng cho sự trưởng thành của cô.
Người từ trong phòng bước ra. “Số 1599 mời vào”. Lại thêm một cô gái nữa bước vào rồi mới ấy mà nhanh thật sau cô ấy nữa là đến lượt Bùi Doãn Hy tiếp theo. Gói lại thanh socola còn đang ăn dở Bùi Doãn Hy cất lại vào túi. Tờ giấy khi nãy được đính kèm cô gấp gọn nó rồi tháo chiếc bùa may mắn được đeo trên cổ ra cất vào.Vật may may mắn của cô đấy đương nhiên không thể cất lung tung được rồi.
Tỉ mỉ và chân trọng đó chính là cách Bùi Doãn Hy dùng để đối đãi.