Translator: Mai Mai | Beta: Mian
Xe buýt đã về đến trường, các bạn học đều lần lượt từ trên xe đi xuống.
Đồng Khả Tinh đỡ An Nghi, cuối cùng mới đi xuống, vì sợ nhiều người sẽ va phải cô.
Ninh Tinh Hà im lặng đứng đằng sau các cô, cùng nhau xuống xe.
Lúc đang trên đường, Hạ Vân Thất liền gọi qua cho An Nghi, hỏi cô lúc nào đến trường, bà ở nhà buồn chán nên không có việc, muốn tự mình đến đón cô.
An Nghi nói lúc đến sẽ gửi tin nhắn cho bà, vì thế cô đang được Đồng Khả Tinh đỡ, lúc từ trường đi ra, Hạ Vân Thất vừa lúc chạy tới.
An Nghi biết Ninh Tinh Hà luôn luôn ở phía sau, xoay người vẫy vẫy tay, nói lời tạm biệt với cậu, tiếp đó bảo Đồng Khả đỡ cô đến bên cạnh xe.
Hạ Vân Thất ở trong xe nhìn thấy bước chân cà nhắc của An Nghi đi qua đây, cho nên cô vừa mới mở cửa xe ngồi vào, liền đặc biệt lo lắng hỏi: “Chân của con sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là bị trẹo thôi ạ.”
An Nghi trả lời xong, nói với Đồng Khả Tinh: “Thuận đường nên cậu lên xe để mẹ tớ chở luôn đi.”
Đồng Tinh Khả mới đầu ái ngại muốn từ chối, nhưng sau đó Hạ Vân Thất đã nói, “Muộn thế này rồi, cháu còn là một cô gái nên rất nguy hiểm, dì đưa cháu về.”
“Thế thì làm phiền dì rồi ạ.” Đồng Tinh Khả không khách sáo nữa, ngồi vào trong xe.
Sau khi đưa Đồng Tinh Khả về nhà an toàn, Hạ Vân Thất cảm thấy không yên tâm đối với chân bị thương của An Nghi, nói muốn đưa cô đi bệnh viện để chụp X-quang.
An Nghi biết được mẹ cô xuất phát từ lòng quan tâm, nên cũng đồng ý đi với bà, nhưng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, nằm giường nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, không cần phải chụp X-quang.
Hạ Vân Thất thấy bác sĩ đã nói như vậy, cũng không khăng khăng nữa, mua một ít thuốc rồi đưa An Nghi về.
Hai người ra đến sảnh lớn bệnh viện, không nghĩ tới vậy mà lại gặp người quen.
Là Ninh Tư Hải.
Nhìn thấy chú ấy, An Nghi chớp mắt có chút kỳ lạ, trong lòng đang nghĩ vì sao đã muộn thế này mà chú ấy vẫn còn đến bệnh viện?
Ninh Tư Hải không nghĩ tới sẽ chạm mặt họ ở chỗ này, đáy mắt có chút chột dạ né tránh.
Suy cho cùng thì vẫn là quen biết, Hạ Vân Thất cũng không thể giả vờ làm như không nhìn thấy, cùng An Nghi, đi về phía trước.
An Nghi lễ phép gọi một tiếng “Chú Ninh”, còn Hạ Vân Thất hỏi thăm: “Sức khỏe của anh có vấn đề sao?”
“Không có…” Ninh Tư Hải lắc lắc đầu, mới theo phản xạ đem túi thuốc giấu ra sau lưng.
Thấy phản ứng của chú ấy, An Nghi có chút nghi hoặc nhướng mày.
Vì sao cô cảm giác chú Ninh đang che giấu cái gì? Là có việc gì không muốn để bọn họ biết sao?
Ninh Tư Hải cười, lại hỏi ngược lại: “Muộn thế này hai người đến bệnh viện làm gì thế?”
“Chân An Nghi bị trẹo, tôi đưa con bé đến khám.”
Ninh Tư Hải vừa nghe, vội vàng khẩn trương hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.”
Hạ Vân Thất lắc đầu, không cùng ông nói nhiều, sau đó nói bọn họ đi trước.
Ninh Tư Hải đưa mắt nhìn họ đi xa, thấy trên tay mình là túi thuốc, đành chịu than thở một tiếng.
…
Vì chân bị thương nên An Nghi không thể đi đường, Hạ Vân Thất xin nghỉ một ngày cho cô, vừa vặn hai ngày sau lại là cuối tuần, thế là An Nghi liền ở nhà nghỉ ngơi ba ngày.
Trong thời gian nghỉ, Lạc Tiêu đến thăm cô một lần, sau đó Mộ Cảnh Nhiên không biết từ đâu nghe tin, cũng chạy đến nhà cô.
Mộ Cảnh Nhiên vừa mới đến là mang rất nhiều trái cây với thuốc bổ, Hạ Vân Thất luôn nói cậu quá khách khí, bảo cậu lần sau đến ngàn vạn lần đừng mang những đồ này qua nữa.
Mộ Cảnh Nhiên vẫn là rất biết cách làm người lớn vui, nói mấy câu đã dỗ Hạ Vân Thất đến tâm hoa nộ phóng (*).
(*) Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): Vui vẻ, như mở cờ trong bụng.
Hạ Vân Thất cùng cậu nói chuyện một hồi, nói: “An Nghi đang trên lầu, cháu lên tìm nó đi.”
“Vâng thưa dì.”
Mộ Cảnh Nhiên gật đầu, tiếp đó lên lầu hai.
Đến cửa phòng An Nghi, Mộ Cảnh Nhiên chần chừ một lúc, gõ gõ cửa.
“Ai đó? Vào đi.”
Nghe thấy âm thanh An Nghi, Mộ Cảnh Nhiên chậm rãi mở cửa.
An Nghi không nghĩ đến là cậu ta, thấy cậu ta vào, lông mày chợt cau lại.
“Cậu đến làm gì?”
“Làm sao tớ không thể đến? Thăm cậu một chút không được sao?”
Mộ Cảnh Nhiên kéo một cái ghế tựa qua, cười lưu manh nhìn cô.
“Không phải cậu nói bị bố đánh sao? Vết thương sao mà nhanh khỏi thế?”
“…” Trong nháy mắt Mộ Cảnh Nhiên im lặng không nói được gì, có chút khó chịu cắn răng đáp lại: “Ai nói với cậu?”
An Nghi không nói nữa, từ trên giường đứng dậy, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô không muốn cùng Mộ Cảnh Nhiên trai đơn gái chiếc ở cùng một căn phòng.
Mộ Cảnh Nhiên thấy cô đi ra, vội đi lên trước định dìu cô.
Nhưng mà, tay cậu vừa cầm cánh tay cô, bị cô rất kích động mà vung ra.
Mộ Cảnh Nhiên khó chịu, đáy mắt chớp qua một tia bất mãn.
Quan hệ cậu giữa An Nghi đã kém đến độ này sao?
Nhanh chóng đến giờ ăn cơm tối, Hạ Vân Thất dặn dò nhà bếp làm món ăn thịnh soạn, bảo Mộ Cảnh Nhiên ở lại ăn cơm.
Mộ Cảnh Nhiên nào còn tâm tình, liền tìm cái cớ từ chối lịch sự, sau đó rời đi.
Sau khi cậu đi, Hạ Vân Thất không khỏi kỳ lạ hỏi An Nghi, “Con với Cảnh Nhiên có phải cãi nhau không, sao lại không vui?”
“Quan hệ giữa con với cậu ấy sớm không tốt, mẹ, sau này mẹ nên ít gọi cậu ấy đến đi.”
“Mộ Cảnh Nhiên rất tốt mà…” Trong giọng điệu Hạ Vân Thất khơi gợi lên suy nghĩ mập mờ, An Nghi nghe thấy thế, trong lòng có linh cảm không ổn.
Cô trầm mặc đánh giá thần sắc của mẹ, không khỏi hoài nghi, không phải mẹ đang nghĩ định để cô và Mộ Cảnh Nhiên ở bên nhau chứ?
…
Thứ hai, An Nghi chính thức trở lại trường học bình thường, chân cô cơ bản đã không có việc gì, đi đường cũng không cảm thấy đau nữa.
Ở nhà mấy ngày, kỳ thực An Nghi luôn cảm thấy do dự, có nên đem chuyện chú Ninh đến bệnh viện khám nói cho Ninh Tinh Hà không, vì cô luôn có một loại cảm giác, chú Ninh có thể đang bị bệnh nghiêm trọng gì đó, nếu như là thế, vậy rất có khả năng chú không thể nói với Ninh Tinh Hà.
Nhưng cô lại sợ đó chỉ là suy đoán của mình, ngược lại thành cô quản nhiều chuyện của người khác.
Bối rối cả ngày, lúc buổi chiều tan học, An Nghi nhịn không được hỏi Ninh Tinh Hà, “ Hiện tại chú Ninh đang làm việc ở đâu vậy?”
Môi mỏng của Ninh Tinh Hà giật giật, vẫn thành thật trả lời: “Làm nhân viên phục vụ ở tiệm cơm bình thường.”
“Ơ…”
Trong nháy mắt An Nghi không nói gì nữa, cảm thấy rất áy náy.
“Sao mà đột nhiên cậu lại hỏi đến bố tớ?”
“Cái này…Tớ…”
An Nghi úp úp mở mở nửa ngày, vẫn nên nói thật, “Chính là buổi tối hôm du xuân trở về, mẹ tớ không yên tâm, đưa tớ đến bệnh viện kiểm tra lại, kết quả tớ ở sảnh lớn bệnh viện gặp chú Ninh, tớ thấy chú ấy hình như mua rất nhiều thuốc, vì vậy muốn hỏi cậu chú ấy có phải bị bệnh rồi không.”
Cho dù An Nghi biểu đạt lại hết sức khéo léo, nhưng Ninh Tinh Hà cũng hoàn toàn nghe hiểu hết.
“Tớ không biết việc này.” Ninh Tinh Hà cau mày, “ Đợi tớ về nhà hỏi bố.”
“Được, vậy cậu cứ từ từ nói chuyện với chú Ninh, đừng vội vàng.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Sau khi Ninh Tinh Hà về đến nhà, phát hiện bố cậu đột nhiên đã về nhà, bình thường lúc này, ông đều bận bịu tối mặt ở tiệm cơm.
“Sao hôm nay bố về nhà sớm thế?”
Ninh Tinh Hà qua quýt hỏi một câu, giống như cái gì đều không biết.
Ninh Tư Hải giả vờ than thở, “Đồng nghiệp đột nhiên muốn đổi ca với bố, bố không muốn từ chối người ta, thế là đi về nhà.”
“Vậy ạ?” Ninh Tinh Hà quan sát ông, sau đó hỏi: “Gần đây bố phải về rất muộn, tiệm cơm bận vậy sao?”
“Đương nhiên bận, người ta là quán ăn lớn.”
Ninh Tư Hải vừa nói hết câu này, Ninh Tinh Hà vội tiếp lời hỏi ông: “Bố nhất định không giấu con chuyện gì chứ?”
Ninh Tư Hải ngây người, thấy Ninh Tinh Hà nhìn chằm chằm ông, biết An Nghi nhất định là đem việc gặp ông ở bệnh viện nói cho cậu.
“Người bị bệnh nằm ở viện không phải bố, là ông con.” Ninh Tư Hải trầm mặc nửa ngày, mới tiếp tục nói: “Trước đây bố không nói với con, một là vì áp lực kinh tế quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến học tập của con, hai là quan hệ con và ông con căn bản không tốt, nói ra ngược lại sẽ khiến con khó xử.”
Vì sao Ninh Tinh Hà có quan hệ không tốt với ông của mình? Đó là vì mẹ cậu.
Ông nội Ninh Tinh Hà nghiện bài bạc, lúc trẻ thua hết sạch của cải trong nhà, sau đó lại bắt đầu liên lụy đến cả một thế hệ, không thể kiềm chế được thói cờ bạc của mình, nên đã đi vay nặng lãi, lấy lại những gì đã mất.
Kết quả toàn bộ 30 vạn bị ông chơi thua không nói, tiếp đến lại còn lấy mạng của mẹ cậu ra để đặt cược.
Vì người cho vay đuổi đến nhà căn bản trong nhà không có tiền, những kẻ này mỗi người đều là kẻ ngang ngược, không có tiền mỗi ngày đều đến quấy rối, thậm chí còn đi đến cả trong tiệm mẹ cậu.
Những người này vốn nghĩ hù dọa mẹ Ninh Tinh Hà, uy hiếp bọn họ trả tiền, kết quả trong đó một người không cẩn thận sơ ý sẩy tay, búa trong tay vung qua, đập trên đầu mẹ cậu, vì thế mà mẹ cậu mất.
Năm đó Ninh Tinh Hà mới bảy tuổi, lúc đó mới hiểu chuyện, đối với chữ “Mất”, vẫn chưa có khái niệm cụ thể, cậu chỉ là điên cuồng muốn mẹ mình quay trở về, trong lòng từ đầu đến cuối ôm hy vọng, có một ngày mẹ có thể quay về, nhưng càng lớn, cuối cùng cậu hiểu ra, cả cuộc đời này đều không thể gặp lại mẹ nữa.
Mỗi lần Ninh Tinh Hà nghĩ đến những việc này, đối với ông nội, cậu thù hận đến tận xương tủy.
Từ đó những lúc qua năm mới, cậu sẽ không đi bao giờ đến chúc tết ông, thậm chí lúc bình thường, cậu cũng luôn luôn trốn tránh không muốn gặp, vì người này đã phạm lỗi không thể tha thứ, dùng mạng của ông cũng không thể nào đổi được, đều không có cách nào bù đắp được.
“Vậy tại sao vẫn còn chăm sóc ông ta?” Ninh Tinh Hà lạnh nhạt nhìn bố cậu, cắn răng mở miệng chất vấn.
Ninh Tư Hải biết cậu nhất định sẽ phản ứng như vậy, nên mới luôn giấu cậu, không dám nói cho cậu biết.
“Dù ông ấy phạm sai lầm vô cùng lớn, nhưng cũng là người sinh ra bố, bố không thể giương mắt nhìn ống ấy chết…”
“Thì ra bố là người vừa ngu ngốc vừa hiếu thảo như vậy.”
“Dù sao ông nội con đã bị bệnh nan y, sống cũng không lâu, con đừng tranh cãi với ông ấy nữa.”
“Con dựa vào cái gì không thể tranh cãi với ông ấy? Nếu không phải ông ấy vay nặng lãi mà gây ra chuyện đó, mẹ con sẽ rời xa con sao? Bố biết những năm này con làm sao mà sống qua không? Con nghĩ về mẹ rất nhiều, bố biết không?”
Cảm xúc của Ninh Tinh Hà đột nhiên từng chút sụp đổ, gào lên thất thanh.
Ninh Tư Hải đứng ngẩn ngơ ở đó, vành mắt dần dần đỏ lên.
Kỳ thực ông luôn biết, mẹ đột nhiên rời xa đối với tính cách của Ninh Tinh Hà biến đổi rất lớn, vì cậu lúc nhỏ rõ ràng rất hoạt bát, có chuyện gì cũng đều nói với bọn họ, không phải giống như hiện tại, toàn giữ trong lòng.
Vì thế đột nhiên cảm xúc cậu bộc phát, Ninh Tư Hải hiểu rõ, cậu nhất định chịu đựng rất lâu.
“Bố có nghĩ đến mẹ con không? Bố làm như vậy, không cảm thấy áy náy với mẹ sao?”
Ninh Tinh Hà đột nhiên lại hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi.
Ninh Tư Hải cúi đầu xuống, cay đắng nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói với cậu cái gì cũng đều nói không thành lời.
“Bố muốn làm như nào đều là bố tự quyết định, tùy bố.”
Nói xong câu này, Ninh Tinh Hà từ trong nhà chạy ra ngoài.
Ninh Tư Hải không kịp gọi cậu lại, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ninh Tinh Hà chạy đi rất xa, đến gần siêu thị, mua một chai bia, sau đó ngồi bên đường.
Con đường này rất yên tĩnh, thi thoảng sẽ có người đi qua.
Ninh Tinh Hà mở một chai bia, ngẩng đầu nhìn lên trời, uống “ừng ực ừng ực” xuống.
Mẹ mất, từ trước đến giờ đó đều là vết sẹo sâu trong lòng cậu mà không thể đụng vào, trong lúc bình thường cậu đều hết sức lẩn tránh, từ đó không dám nghĩ lại, mà hôm nay, vết sẹo này bị vạch ra hết.
Ninh Tinh Hà uống một chai lại một chai, uống đến dạ dày quặn đau, uống đến muốn nôn, cũng không ngừng.
Cậu vừa uống vừa mơ hồ cười châm biếm, nhưng mà càng cười lại càng không thể che mặt yếu đuối.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ…”
Cậu lẩm bẩm, nước mắt từ trong kẽ ngón tay từng giọt từng giọt trượt xuống.
Câu nói chôn vùi dưới đáy lòng, cậu chỉ dám nói trong mơ, nhưng hiện tại chính miệng nói ra, giống như chưa bao giờ trải qua.
Thi thoảng có người qua đường nhìn thấy cảnh Ninh Tinh Hà lúc khóc lúc cười như vậy, đều sẽ im lặng mà bước càng nhanh, đại khái là cảm thấy người như vậy rất nguy hiểm.
Uống hơn mười chai bia, Ninh Tinh Hà thật sự choáng váng, thế giới trước mắt đều đang quay cuồng.
Chẳng qua hình như cậu không cảm thấy mình say, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho An Nghi.
– —–oOo——