Người Hùng Của Em

Chương 3



Đêm nay là đêm tân hôn, bây giờ đã là 10h30’ đêm, như các cặp vợ chồng khác giờ này bọn sẽ sẽ … còn nàng và hắn … đang cùng nhau đi dạo đêm ( đi dạo đêm khuya cũng tình cảm mà)

Lệ Đại Công đưa ra ý định sẽ đi ra ngoài nên nàng cũng nhân cơ hội này ra ngoài hít thở. Chỉ cần không phải trở về phòng làm  cái đó là được. Dù hắn có bảo lên núi ngắm cảnh nàng cũng đi.

Cửa hàng bách hóa ở ngã 3 của quảng trường. Nơi đó rộng, thoáng, không khí thật trong lành. Nơi này là 1 khu căn hộ cao cấp nằm ở ven thành phố. Những căn nhà ở đây đều có cửa lớn, có người bảo vệ an ninh, cuộc sống nơi này rất tiện nghi đủ thấy Lệ Đại Công cũng là người có tiền.

Phượng Đình hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình. Dưới ánh đèn đường nhìn anh ta trông thật cao, rất tuấn tú, chiếc áo khoác như làm cho anh ta thêm to lớn nhưng vẫn rất anh tuấn. Cử chỉ của hắn tiêu diêu tự tại, nàng nhìn xuống mình. Nàng chỉ mặc 1 chiếc áo mỏng, gió đông thổi làm nàng thấy lạnh run.

– Lạnh không?

– Lạnh…

Phượng Đình vội thu tầm mắt của mình, đi về phía trước.

Tiếp theo nháy mắt, 1 hơi thở ấm vây quanh nàng xua tan cái lạnh mùa đông. Nàng kinh ngạc và phát hiện anh ta đã cởi chiếc áo khoác choàng lên vai nàng

– Mặc vào, cẩn thận không bị cảm

– Em không cần, trả lại cho anh,em …

– Anh không lạnh.

Hắn kiên trì

– Không lạnh?

Vẻ mặt nàng đầy hoài nghi. Phải vậy không?

– Thật.

Lệ Đại Công cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng

Bị anh ta nhìn nàng cảm thấy thật nóng, mặt nàng đỏ bừng. Nàng không dám từ chối hảo ý của hắn nữa.

Chiếc áo khoác thật lớn còn thân hình của nàng thì gầy trông thật buồn cười, khua khua 2 ống tay áo thật thú vị.

Sao ta cảm giác như mình là 1 đứa trẻ, nàng nhìn bàn tay to đang giúp nàng xắn ống tay áo, nàng cảm thấy xấu hổ.

Lệ Đại Công khóe miếng nhếch lên, gương mặt ung dung, tay nắm vào ông tay áo rộng như đang dắt nàng đi, rồi hỏi chuyện:

– Em cao bao nhiêu?

Hắn  hỏi

– 1m67.

Nàng thì thào trả lời, đầu cúi xuống nhìn về ống tay áo.

– Anh cao 1m80

– Ta có biết trên tạp chí  có ghi.

Lúc đó, hơi ấm từ bàn tay còn lan tỏa vào thân thể nàng, và ôm nàng vào lòng.

– Tạp chí còn viết gì về anh nữa?

Khuôn mặt nàng ngẩng lên, ánh mắt chớp chớp, cặp môi khẽ nhếch

– Em chưa xem tạp chí

– Anh không có thời gian.

Hắn thốt ra, nở 1 nụ cười yếu ớt. Ừ nhỉ đến kết hôn là việc đại sự mà hắn còn bân rộn như vậy thì làm gì có thời gian mà xem tạp chí.

Nàng trong đầu đang suy nghĩ.

– Trên tạp chí có viết: năm nay anh 32 tuổi, cao 1m80, tốt nghiệp đại học cảnh sát. Khi 25 tuổi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ và qua đời. Ba năm gần đây do thành tích xuất sắc vượt bậc được thăng lên tổ trưởng đội đặc nhiệm Phi Ưng.

Lệ Đại Công nắm cánh tay nhỏ nhắn của nàng đi đến cửa hàng bách hóa

– Tạp chí không có nhắc đến anh.

– Đương nhiên em đâu phải doanh nhân

Lông mày hắn động đậy, tầm mắt lướt qua đầu vai nàng, nhìn qua  lớp kính thủy tinh khẽ cười mỉm.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn nàng hoài nghi quay đầu lại, ánh mắt quét qua lớp kính của tủ đựng là tạp chí vừa xuất bản. Tiếp theo ánh mắt nàng tràn ngập biểu tình, chân thiếu chút nữa thì mất trọng tâm và ngã

– Không phải chứ?!

Nàng bỏ Lệ Đại Công ở đó, chạy về phía đó. Mở  kính ra, trừng mắt xác định là mình không có hoa mắt. Ôi trời! Nàng không có nhìn lầm, ở bìa cuốn tạp chí không phải ngôi sao, không phải ảnh chính trị gia mà là ảnh cưới của vợ chồng nàng ^^. Không những thế tiêu đề trên bức ảnh bìa là “ anh hùng khó qua ải mỹ nhân”Mỹ nữ béo đã thu phục anh hùng xuất chúng của toàn dân >.< ( what?)

Mặt của nàng kề sát lớp kính đó cảm giác kinh ngạc đã chuyển thành lửa giận. Này, này nàng chỉ là người bình thường, nhan sắc bình thường? Có gì kém cỏi chứ?!

Ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm tiến đến quyển tạp chí, lật nó lên mở ra xem. Một loạt hàng chữ công kích làm mặt nàng tái nhợt tức giận đến mức có thể đốt cháy ngay lập tức đống tạp chí này

Thật bực bội, tại sao bọn họ có thể nói mình như thế!!!

– Em đi chỉnh hình?

Hắn nhìn nàng rồi nhìn lại cuốn tạp chí

– Em nào có.

Nàng thét ra tiếng thét chói tay, kịch liệt phản đối. “béo đâu phải là cái tội” ( đoạn này đọc chẳng hiểu ta chém thế!)

Hắn mỉm cười, 2 tay khoanh trước ngực, gật đầu đồng ý

– Đáng giận, bọn họ nói láo, thời trung học em thật không có nặng đến 75kg.

Nàng kích động, ánh mặt như có lửa

– Ta có 69 kg à! 69 thôi. Thân cao 1m67 là chuẩn theo chỉ số ta chỉ béo hơn có 5kg thôi! Làm gì đến mức từ vịt bầu thành thiên nga >.> Cái gì kêu em đi phẫu thuật làm đẹp. Thật là nói láo không chớp mắt!

Nàng kích động đến mức liên tục thở dốc, đem quấn tạp chí đập tơi bời. Không những thế nàng phải gặp người viết bài báo này đem đối phương chặt xương làm củi đốt (dã man con ngan)

Lửa giận cháy bừng bừng nàng  hỏa tốc chạy đi tìm tên phóng viên đó. Nhưng 1 bàn tay to từ bả vai nàng vươn đến, giật lấy quấn tạp chí.

– Dáng người của em lúc trung học thật đáng yêu.

Một âm thanh thâm trầm vang lên bên tai nàng. Phượng Đình đột nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn về phía Lệ Đại Công.

Oạch, nàng quên mất tiêu là hắn đang ở bên cạnh mà lại tức giận như thế, lại còn thét chói tai nữa chứ, hắn đều nhìn thấy hết.Xấu hổ quá >>, mặt nàng phớt hồng xấu hổ, thấy hắn còn đang chăm chú nhìn cuốn tạp chí, nàng cảm thấy sợ hãy giật lại cuốn tạp chí về mình ( giật gì nữa anh ý thấy rồi còn đâu)

– Anh không được xem.

Nàng dùng hết sức lực giật lấy cuốn tạp chí.

– Đừng nhìn nữa, không phải anh muốn đi mua cao hổ cơ mà, đi mua đi

Ý cười của hắn không giảm, tiến đến chỗ bán cao hổ. Rồi hướng về phía đồ uống có bia

– Em muốn uống gì không?

– Em không muốn?!

Nàng mở miệng theo phản xạ  nhưng ánh mặt nhìn lại tủ lạnh bên trong có rượu vang đào thay đổi ý định.

– Em muốn uống cái này!

Cầm chai rượu lên chạy tới quầy tính tiền. Lệ Đại Công không chút hoang mang, vẫn thong thả đi tới chỗ thanh toán, để cao hổ và bia xuống. Lấy cái ca ấm làm  tan độ lạnh của rượu rồi đưa cho nàng

Phượng Đình mặt đỏ tiếp nhận bình rượu, cúi đầu không dám nhìn nhân viên trong cửa hàng, sợ bị họ phát hiện ra mình là người in trên cuốn tạp chí đó. Đáng tiếc là nhân viên không nhận ra nàng mà nhận ra Lệ Đại Công

– Lệ đại ca, muộn như này còn tới đây mua đồ sao?

Giọng nói của 1 nam nhân có mái tóc vàng cười nhếch, tay đem bia đến quầy thanh toán

– Tôi đi mua vài thứ cần dùng

– Bia ở quán Bar là nhất sao anh không uống bia ở đó.

– Không cần!

Ách bọn họ đã nhìn ra nàng là người vừa hành hung cuốn tạp chí. Phượng Đình đang uống bị nhìn suýt nữa thì bị sặc, nàng thẹn quá chạy ra ngoài. Nhân viên vẫn mỉm cười chưa buông tha

– A, vị này là đại tẩu!? Đại tẩu so với ảnh chụp quả là xinh đẹp hơn nhiều. Ta là Tiểu Ngô, hắn vẫy tay chào hỏi

Khụ!

Khụ!

Chào!Cổ họng bị sặc ánh mắt nhìn về phía Lệ Đại Công phóng tín hiệu cầu cứu. Cũng may hắn có lương tâm. Đã nhanh chóng thanh toán tiền, tiêu sái bước ra cửa hàng. Phương Đình đang ho vội vã rời khỏi.

Thật là nếu Lệ Đại Công đi, họ sẽ nhìn về nàng nên phải chạy, chạy nhanh còn kịp

Bên ngoài màn đêm sau thẳm, chỉ có vài ánh đèn phát ra từ những chiếc ô tô, nghe cả thấy tiếng côn trùng đang kêu. Rượu đã uống hết chỉ còn chiếc bình không, màn đêm thật tĩnh lặng. Nàng chú ý tới 1 bóng dáng đang cùng nàng bước đi. Nàng thấy anh ta đang đi chậm lại để cùng nàng sóng vai ( chuyện chân dài đi chẳng nhanh, mình chân ngắn mới cú)

Nàng cảm thấy có vài hạt mưa lướt qua, nàng khẽ cười.

– Trời mưa rồi

Lệ Đại Công ngẩng đầu, những giọt mưa nhỏ rơi xuống mặt, xuống cằm

– Chạy thôi.

Hắn nắm chặt tay nàng băng qua ngã tư hướng về phía cửa nhà mình cách đó không xa

Lệ Đại Công phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy nàng. Nàng chưa kịp nói đã bị anh ta ôm lên

– Oa, @@nàng hoảng sợ ôm chặt lấy hắn

“Ôm chặt” chỉ đơn giản 2 chữ mà khiến nàng cảm thấy khó thở. Nàng ngoan ngoãn ôm chặt, vòng tay vào cái cổ cứng rắn của hắn, khuôn mặt trú mưa của nàng vùi vào ngực hắn, tránh né những giọt mưa lạnh. Lệ Đại Công vẫn chạy tốc độ không hề giảm. Trong chốc lát hắn đã chạy đến đại sảnh, một tay mở mật mã cửa sau, trực tiếp ôm nàng vào nhà, chạy thẳng lên lầu 2 tiến đến chiếc giường lớn, nhẹ buông nàng ra, xoay người về phía phòng tắm

– Lạnh quá.

Phượng Đình toàn thân ướt đẫm, tay lạnh run rẩy. Tìm quần áo khô để thay bằng không ngày mai nàng sẽ bị cảm. Lệ Đại Công không bật đèn phòng ngủ, nàng không biết quần áo mình cất ở đâu. Đang lúc luống cuống, thân thể run rẩy ở đằng sau có 1 chiếc khăn, một hơi thở nam nhân quen thuộc đang đứng rất gần nàng, lấy khăn phủ lên đầu nàng lau khuôn mặt

– Còn lạnh nữa không?

Lệ Đại Công cúi đầy hỏi, dùng khăn lau cho nàng

– Một chút.

Nàng nhỏ nhẹ trả lời, có lẽ vì lạnh, có lẽ vì anh ta ở quá gần, có lẽ vì … chính nàng còn chẳng biết nguyên nhân. Cảm giác dược bầu không khí thân mật, nàng thấy hơi thở của anh ta, hành động của anh ta. Khi anh ta động đến đầu ngón tay nàng cơ thể nàng có phản ứng. Hắn đem nàng ôm vào trong lòng

– Phượng Đình!

Hắn khẽ gọi tên nàng

Phượng Đình khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn. Lúc này đây nàng không hề bối rối, không tránh né mà náh mắt nhu bị thôi miên nhìn vào khuôn mặt kia, nhìn vào con ngươi tràn đầy dục vọng. Bàn tay đó khẽ nâng khuôn mặt của nàng, giây tiếp theo cúi xuống hôn nàng. Cái hôn như được vũ bão nhưng vẫn từ từ thận trọng. Rồi sau đó cặp môi đó lướt xuống cổ, bờ vai nàng… ( cảnh báo nguy hiểm)

Y phục ướt được cởi bỏ vứt trên sàn nhà, nam nhân đó đè lên nàng, hô hấp rất khẩn trương, xung quanh là bóng tối. Cánh tay rắn chắc ôm nàng vào trong ngực, nàng hô hấp trở nên khẩn trương, nàng phối hợp với hắn có sự thân mật. Ngoài trời mưa gió bão bùng, mà Lệ Đại Công vẫn nhất nhất ôm nàng không chịu buông. ( Bee: chỉ thế thôi hả ss?)

Sớm nay ánh sáng đã xuyên qua khung cửa sổ, trời hửng nắng. Phượng Đình khẽ mở mắt thức dậy, người có phần hơi ê ẩm. Che tay ngáp cái dài, rồi tiến đến phòng tắm đánh răng theo thói quen. Chiếc gương và ánh sáng của ngày mới làm nàng như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mắt đang nhắm vì ngái ngủ bỗng mở to, trừng mắt ra nhìn chính mình trong gương, nhớ ra tại sao sống lưng lại thấy ê ẩm. Đúng rồi, mình vừa kết hôn, và tối qua là đêm tân hôn. Nhìn loạn xung quanh phòng tắm đánh giá, chiếc bàn trang điểm trên mặt đá cẩm thạch xanh làm cho người thấy nó có cảm giác thoải mái, hơn nửa là hóa mĩ phẩm, có những đồ dùng cá nhân của nam giới, còn có lọ cao hổ…

Từ từ, sao lọ cao hổ này không giống với loại mà anh ta đã mua hôm qua (chị này soi ác gớm). Nàng cầm lọ cao hổ nhấc lên, đặt xuống đánh giá. Tại sao nếu dùng hết rồi, không bỏ vô thùng rác mà vẫn để ở đây? Tại sao hôm qua lại mua lọ cao hổ nhãn hiệu khác? Rồi nàng mở lọ ra, thấy bên trong dung lượng vẫn còn đầy?! Chuyện gì vậy nhỉ? Vì sao Lệ Đại Công phải nói dối, ban đêm lại còn ra khỏi cửa để đi mua, đi 1 vòng mới về???(ngu dữ anh ấy chẳng qua đánh lạc hướng đề phòng để khi có sơ hở tấn  công thôi, và chị Phượng Đình đã sập bẫy!! Bee: Em tưởng chị thông minh lắm cơ)

Lúc đầu còn hoang mang, chẳng hiểu anh ta làm vậy để làm gì, rồi tự dưng chợt nghĩ anh ta nói dối là vì …, anh ta đi ra ngoài là vì… Lúc nghĩ ra thì khuôn mặt nàng đỏ bừng lên. Thật đáng giận tên cảnh sát kia đánh lạc hướng chú ý để nàng nơi lỏng cảnh giác, không thúc giục nàng, rồi mới đem nàng ngay lập tức “tử hình”. Hừ, trông bề ngoài hắn đứng đắn, không thể tưởng được lại là con cáo già( ha há, anh Lệ là Cáo, còn chị là vợ của Cáo)

Trong lúc đang tự trách mình mắc mưu thì nhớ lại những chuyện đêm qua như hiện lên trong đầu nàng như cuốn phim sống động, hắn ta như vậy còn nàng…nàng …Mặt đỏ như bị lửa thiêu đốt, nàng phải đi rửa mặt, nước lạnh sẽ làm nàng tỉnh táo. Bước ra khỏi cửa  vừa lúc Lệ Đại Công bước đến, và lại thành ra được nam nhân vật chính ôm vào lòng. Anh ta…mặt nàng bừng đỏ, lùi bước chân, so với đêm qua nàng với hắn, với hắn …làm nàng càng xấu hổ (chỗ này em để … các tình yêu đọc chắc hiểu rồi, em ngại nói ra!!ss mà biết xấu hổ hử? em hơi nghi ngờ nha)

– A! Làm người ta giật cả  mình!

Nàng thốt ra, giả bộ kinh ngạc, vỗ vỗ ngực vài cái (vợ của Cáo >`>)

– Thật xin lỗi. Lệ Đại Công khóe miếng khẽ cười.

– Em không sao chứ?

Sao là sao? Hắn hỏi có ý gì? Có hay không liên quan tới truyện đêm qua, nàng á khẩu nói không biết nói sao!! Hình như tối qua nàng có đau, anh ta cầm tay rồi hôn nhẹ, hôn lên những giọt nước mặt như an ủi, xoa dịu nàng cho đến khi cảm giác đau như mất đi…

– Khụ, khụ.Hảo!

Phải cố đá chuyện đêm qua sang 1 bên.

– Ta…ta vừa dậy nên cổ họng ta cảm thấy khó chịu nên giọng ta hơi khàn

– Không sao cả!Anh có làm bữa sáng em có muốn ăn hay không?

Hắn ta ôn nhu nói.

– A! Bữa sáng. Em có ăn! Nghe thấy là ăn sáng chiếc bụng nàng lập tức biểu tình sôi sục, tính thèm ăn lại trỗi dậy, cảm giác thấy thật xấu hổ.

Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang, rồi đi vào phòng bếp. Trên bàn là chút cơm, vài lát bánh mì đã nướng, mùi của thịt heo hun hói, của trứng gà luộc. Bên cạnh có cà phê, sữa, nước chanh. Bên cạnh còn có đĩa sa-lát dưa chuột. Khẩu phần ăn này có thể nuôi cả 1 tiểu đội ( hả, nhìu thế ăn nào hết cho em ăn ké với..ra luôn phòng bếp lấy chén cơm bị anh Lệ Đại Công trừng mắt, ta chạy mất dép). Phượng Đình trừng mắt nhìn số thức ăn trên bàn, liền quay đầu về phía hắn để tìm câu trả lời.

– Mỗi buổi sáng anh đều ăn nhiều như vậy à?

– Anh không biết em thích món gì…nên mỗi thứ làm 1 ít.Anh đáp lại với vẻ xẩu hổ,

khuôn mặt tuấn tú giờ lại có màu đỏ. Rồi anh bước tới chiếc bàn ăn, kéo chiếc ghế ra mời nàng ngồi. Hàng động đó của anh làm nàng khẽ cười ( bà ấy đang bay lên 9 tầng mây rồi)

– Cảm ơn!

Rồi nàng mỉm cười đáp lễ và ngồi xuống.

Lệ Đại Công khẽ vuốt cằm,mặt vẫn hơi đỏ rồi rót cho nàng 1 ly cà phê.( hix, vợ chồng mới cưới có khác, ghen tỵ quá)

– Ăn đi.

Lệ Đại Công ôn nhu nói.

Cung kính không bằng tuân mệnh, Phượng Đình không cảm thấy ái ngại nữa. Nàng cầm lát bánh mì lên cho vào thịt hun khói và vài lát dưa chuột kẹp vào rồi cắn 1 cái ngụm, cao hứng ăn được rất nhiều. Mùi thơm của cà phê làm nàng muốn nếm thử, tay với lấy vài viên đường nhưng ở quá xa tầm tay. Lệ Đại Công lấy vài viên đường và rót cà phê vào cho nàng. Những cử chỉ quan tâm của anh ta làm cho nàng được mở rộng đánh giá. Nàng nghĩ hắn vốn dĩ là  nam nhân uy vũ, gan dạ, không nghĩ đến anh ta cũng hiền hòa biết quan tâm chăm sóc người khác, còn vì nàng mà chuẩn bị bữa sáng.Nói đi cũng phải nói lại, anh ta là hảo nam nhân, rất nổi tiếng, nhiều tài nữ theo đuổi như vậy làm sao mà đến giờ mới lấy vợ, và lại lấy nàng

– Cái kia…Đại Công anh…

Nàng thử gọi mà thấy sao khó gọi thế nhỉ? Bọn họ đều đã kết hôn nên không xưng hô khách khí như “Lệ tiên sinh” như dạo trước. Chính là náng muốn gọi hắn 1 tiếng “lão công” nhưng không gọi được thành ra phá lệ bỏ họ gọi tên của anh ấy. Lệ Đại Công rót đầy tách cà phê, giương mắt lên nhìn nàng, nhíu mày hỏi:

– Sao???

– Tại sao đến bây giờ anh mới lập gia đình?

Con ngươi đen hạ thấp xuống, bờ môi khẽ nhếch

– Do công tác của anh bận rộn!!!

Nàng cảm thấy có lí nên gật đầu. Cũng phải, hắn hàng ngày phải bắt biết bao tội phạm, làm sao có thời gian yêu đương. Cho dù có bạn gái đi chăng nữa thì bận rộn vậy không hẹn hò gặp mặt sớm muộn cô ta sẽ thấy nhàn chán mà ra đi.(có thế chị mới có cơ hội chứ, cười sướng đến ngoác cả miệng ra còn hỏi lí mới chẳng do)

– Vì sao anh lại đi gặp mặt?

– Dì của anh thật sự muốn anh sẽ kết hôn.

Anh gật đầu, bưng cà phê lên miệng uống

– Dì?

– Đúng bà mối Vương chính là dì của anh. Anh từ tốn trả lời.

Phượng Đình mắt nháy nháy thoáng nghĩ đúng là anh ta và Vương bà mối đúng là có sự quen biết. Vương bà còn lo hôn sự cho hắn, còn nghĩ nàng như bao người kia đều thất bại thật không nghĩ tới “hàng thượng đẳng” này lại coi trọng nàng và còn cầu hôn rồi kết hôn. Ha ha, xem ra mình nhặt được bảo vật a!

Lấy bánh kẹp cho miệng cười khúc khích 1 cách vụng trộm, mình gặp hên. Khóa mắt nhìn sang Lệ Đại Công lấy ra 1 cái túi da

– Cái này giao cho em!

– Em?Cái gì vậy?

– Sổ tiết kiệm,thẻ tín dụng, giấy tờ nhà

Phượng Đình sửng sốt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh.Đây là toàn bộ tài sản của anh ta

– Tiền lương hàng tháng cố định sẽ chuyển vào tài khoản em cần mua thứ gì thì hãy

dùng thẻ để thanh toán.

Anh ta âm điệu ôn nhu, cẩn thận nói.

Oa, đúng là hàng thượng đẳng, hàng thượng đẳng.Hai mắt nàng sáng lên($-$ nếu là ta ta cũng sáng) tuy rằng phải tự nói bản thân là bình tĩnh, phái khách khí một chút, nhưng lòng hiếu kì tựa như con mèo con đang nghịch móng vuốt làm lòng nàng rối loạn, mát cả sự nhẫn nại nôn nóng mở ra.

Anh ta tiền lương không hề ít, thêm tiền lương của nàng mọi chi tiêu khấu trừ, hàng năm bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, tính toán loạn cả óc,có nhầm hay không, nhiều như vậy cơ à.>>.Nàng sợ mình nhìn nhầm, lắc lắc không tin vào mắt mình, vội tập trung lại tinh thần, cần xác định lại vài thứ.

– Anh nhận hối lộ hả?

Lệ Đại Công sửng sốt, khó miệng khẽ nhếch

– Không có

Nàng phải dùng hết sức lực mới thoát khỏi sự mê hoặc của 8 cuốn sổ tiết kiệm. Rồi di chuyển quay mắt sang nhìn anh.

– Cũng phải, anh không phải chức quan to béo bở, nhận hối lộ cũng không đến lượt,

như vậy vì sao anh lại có nhiều tiền đến vậy?

Nàng rất muốn hỏi trực tiếp, nàng muốn biết rõ nguyên nhân

– Đó là tài sản của cha mẹ anh để lại.

– Nhiều như vậy sao?

Anh uống cà phê và chậm dãi giải thích

– Bằng hữu của anh mở công ty, anh có đầu tư vào đó và có thu được lợi nhuận.

– Anh khá bản lĩnh đó, nếu chẳng may đầu tư gặp rủi ro?

– Dù rủi ro anh vẫn còn có tiền lương mà!

Anh ta  nói rất nhẹ nhàng, bâng quơ, giống như không có cũng không sao.

Lúc đó Phượng Đình tâm trí náo loạn, hai mắt sáng lên, lúc đầu trong lòng còn thề tiết kiệm là làm giàu cho đất nước nhưng giờ tâm trạng bay lên 9 tầng mây từ khi nào. Ban đầu nàng nghĩ kết hôn xong, muốn tiếp nhận thêm nhiều tranh, mau kiếm tiền vì sữa bột lên giá.

Hắc hắc ông trời quả đối đãi nàng không tệ. Không những nàng được gả cho 1 nam nhân tốt, mà anh ta còn rất nhiều tiền. Nàng không phải lo thiếu thốn chuyện cơm áo. Nha, thật là tốt, như mình đang nằm mơ vậy.

Nhìn sổ tiết kiệm môi đỏ lại khanh khách mỉm cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.