Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 42



Chỉ sau hai mươi phút, cửa phòng đã bị mở ra.

Lúc Đỗ đại thiếu đẩy cửa tiến vào, trong tay Yến Giác đang cầm quả dưa chuột xanh biếc cùng nụ cười đáng khinh, còn Đỗ Minh Nghị thì quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy cổ chân Yến Giác, khóc tới tê tâm liệt phế kêu Yến Giác trả tiểu nhị cho cậu chứ cậu nhịn tiểu nãy giờ rồi.

Đỗ đại thiếu đứng ở cười, lông mày nhíu chặt, biểu cảm muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.

Đây là lần đầu tiên Yến Giác được diện kiến ‘ma vương’ trong truyền thuyết, so với tưởng tượng càng kinh diễm hơn nhiều.

Đỗ đại thiếu có hơi thở thuộc loại nguy hiểm chớ gần nhưng lại khác với Chung Hàn. Toàn thân một bộ vest đen không hề mang vẻ nặng nề mà còn khiến khí chất cả người thêm lạnh lùng, ngũ quan của hắn rất tinh tế, ngay cả Yến Giác không thể không thừa nhận Đỗ đại thiếu rất ngon, khó trách nuôi được Đỗ Minh Nghị thành tên nhan khống, mỗi ngày nhìn khuôn mặt này, ánh mặt không kén chọn mới là chuyện lạ.

Yến Giác nhanh chóng ném quả dưa leo trong tay xuống, bình tĩnh vươn tay: “Đỗ tổng, tôi là Yến Giác.”

Đỗ đại thiếu lịch sự nắm lại: “Xin chào, tôi là Đỗ Hành.”

Đơn giản chào hỏi xong, Yến Giác kéo chân lại, triệt để lùi về sau một bước dể lại Đỗ bé bi ôm dưa chuột khóc lóc thương tâm, chuyển giao chiến trường cho anh em Đỗ gia.

“Minh Minh.” Vẻ mặt Đỗ Hành rất nghiêm túc.

Đỗ Minh Nghị đang khóc thút thít đột nhiên dừng lại, quay đầu hung dữ rống lên: “Ai mẹ nó là Minh Minh? Tên gì mà giống chó vậy? Ông đây tên là Đỗ Minh Nghị!”

Phỏng chừng là từ trước đến nay Đỗ đại thiếu chưa từng bị em trai mình dùng loại ngữ khí này nói chuện nên sắc mặt hắn đã vốn lạnh nay càng thêm đen hơn, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Yến Giác nhịn cười muốn nội thương, ngồi xổm xuống nói chuyện với Đỗ Minh Nghị: “Minh Nghị, cậu không phải muốn tớ gọi cho anh cậu sao? Mau nhìn, anh cậu tới rồi.”

Đỗ Minh Nghị nhìn theo hướng Yến Giác chỉ, khó hiểu chớp mắt, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Anh? Đệch mợ! Anh tớ mặc tớ rồi, anh tớ bị nam hồ ly câu hồn đi rồi, ông đây cmn chính là cọng cỏ ven đường không ai thèm với tới!” Nói xong liền đứng lên giẫm bẹp dưa leo bảo bối mới vừa ôm ấp xong rồi lại đặt mông xuống đất gào toáng lên.

Yến Giác xấu hổ nhìn Đỗ Hành, bất lực buông tay. Đỗ Hành liếc nhìn Đỗ Minh Nghị say rượu quậy phá, thanh âm mang theo lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: “Đỗ Minh Nghị, đừng giả ngây giả dại với anh. Không được quậy nữa, mau đứng dậy!”

Đỗ Minh Nghị ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục duỗi chân.

Đỗ Hành tiếp tục nói: “Anh cho em ba giây để tỉnh rượu.”

Nói xong liền bắt đầu đếm ngược.

“1—-”

“2—-”

“3!”

Tiếng ‘3’ vừa mới rời khỏi miệng, Đỗ Minh Nghị lập tức phản xạ có điều kiện quỳ xuống, tư thể tiêu chuẩn, nhanh nhẹn chuẩn xác, miệng máy móc nói: “Anh, em sai rồi. Anh ơi, em không dám nữa.”

Yến Giác không phúc hậu đứng ở một bên che miệng nhịn cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Bàn tới việc quỳ đúng chuẩn, Yến Giác quả thật muốn bái Đỗ Minh Nghị làm thầy.

Đỗ Minh Nghị dùng đầu gối đi về phía trước, ôm đùi Đỗ Hành cọ cọ làm nũng: “Anh, anh đến rồi. Anh ơi, em nhớ anh.”

Gân xanh trên trán Đỗ Hành nổi lên nhảy thình thịch nhưng hắn không muốn trước mặt người ngoài dạy dỗ Đỗ Minh Nghị nên đành ẩn nhẫn đáp: “Đứng lên!”

Đỗ Minh Nghị nhảy dựng lên, kéo vạt áo Đỗ Hành, rũ đầu đáng thương, Đỗ Hành không thèm liếc nhìn cậu, gật đầu với Yến Giác: “Yến thiếu, hôm nay làm phiền cậu rồi.”

Yến Giác lắc đầu: “Anh khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Yến Giác là được.”

Đỗ Hành nói: “Yến Giác, thân thể Minh Nghị không tốt, chúng tôi xin phép đi trước.”

Yến Giác cười nói: “Đỗ tổng đừng trách Minh Nghị, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt, cần nghỉ ngơi.”

Đỗ Hành gật đầu, không tiếp tục nhiều lời nữa liền xách một nhi đồng big size đi về. Yến Giác nhìn theo, còn tặng cho Đỗ Minh Nghị hai ngón tay chữ V và nhận được cái cắn không khí từ đối phương.

Người đã đi rồi, Yến Giác không tiếp tục ở lại nữa. Y nhìn đồng hồ, vừa định trở lại công ty thì nhận được điện thoại từ Đường Hâm.

Yến Giác nheo mắt, tự hỏi vài giây, ngón tay ấn đồng ý nghe: “Alo.”

“Yến thiếu, tôi là Đường Hâm.”

Yến Giác cầm lấy áo khoác đi ra ngoài: “Ừ, tôi biết. Có chuyện gì vậy?”

“Anh đã lâu không quay lại…”

Ngữ khí Đường Hâm có chút tội nghiệp nhưng Yến Giác không thèm để ý, chỉ đơn giản giải thích: “Ừ, gần đây công ty khá nhiều việc.”

Đường Hâm tỏ vẻ hiểu chuyện: “Yến thiếu, làm việc nhưng cũng phải nghỉ ngơi nữa. Chú ý sức khỏe.”

Yến Giác: “Được, còn chuyện gì không?”

Đường Hâm tạm dừng một chút, cẩn thận mở miệng: “Tối nay anh cũng bận sao? Có thể… Có thể trở về ăn cơm không. Tôi mới học được vài món muốn anh nếm thử…”

“Không được, tôi…”

Yến Giác muốn từ chối nhưng Đường Hâm lại giành trước một bước cắt ngang lời y, khẩn trương nói: “Yến thiếu, hôm nay là sinh nhật tôi…”

Đường Hâm biết rõ Yến Giác ăn mềm không ăn cứng, ngữ điệu đều là nhu nhược cẩn trọng. Yến Giác yên lặng không nói, lại nghĩ vừa lúc phải về biệt thự lấy vài thứ nên đồng ý.

Mặc dù Đường Hâm thật sự là thâm tàng bất lộ, cậu ta cũng không dám ở địa bàn của Chung Hàn làm ra hành động thiếu suy nghĩ, Yến Giác vẫn luôn nghĩ vậy nên mới không lo lắng. Y nhờ trợ lý mua quà sinh nhật, sau đó trở về biệt thự.

Tới nơi, Đường Hâm đã chuẩn bị xong đồ ăn còn trang trí thêm ngọn nến làm đậm không khí hơn. Ánh nến ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu ta càng khiến khí chất xung quanh cậu ta thêm sạch sẽ, nhu thuận, thoạt nhìn giống như học sinh mới tốt nghiệp cấp 3.

“Yến thiếu!” Đường Hâm tìm một đôi dép lê thoải mái đưa tới bên chân Yến Giác, cười nói: “Mang đôi này đi.”

Yến Giác yên lặng nhướn mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy quái dị. Mấy ngày không về, sao lại có cảm giác cái nhà này đổi chủ rồi..

“Sinh nhật vui vẻ.” Yến Giác cởi áo khoác, vừa đi vào vừa đưa quà tặng cho Đường Hâm.

Ánh mắt Đường Hâm sáng lên, trên mặt hiện lên niềm vui khó diễn tả: “Cảm ơn Yến thiếu, đã lâu rồi tôi chưa được nhận quà sinh nhật. Anh thật tốt.”

Yến Giác cười nhạt: “Cậu thích là được rồi.”

Sau đó hai người song song vào bàn.

Ở giữa bàn là gà nướng, Đường Hâm lấy ra con dao nhỏ cắt thịt gà. Lưỡi dao sắc bén lướt qua thịt gà non mềm tạo thành những lát thịt đồng đều. Yến Giác nheo mắt lại, vỗ tay khen ngợi.

“Kỹ năng dùng dao rất tốt, có học qua?” Yến Giác hỏi thử.

Đường Hâm cười thẹn thùng: “Lúc trước có lần thấy người biểu diễn dao rất ngầu nên mới học theo một chút.

“Thì ra là vậy.” Yến Giác gật đầu, lắc lư ly rượu trong tay, thuận miệng khen một câu: “Xắt rất đẹp.”

Trên bàn rất nhiều đồ ăn, hương vị không tồi nhưng Yến Giác ăn rất cẩn thận. Tuy y không nghĩ Đường Hâm có thể làm trò hạ độc cũ rích nhưng vẫn chờ đối phương ăn mới bắt đầu nhấm nháp.

“Yến thiếu, vừa miệng không?”

Yến Giác dùng khăn lau miệng: “Hương vị rất ngon.”

Đường Hâm nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào: “Yến thiếu thích là tôi an tâm rồi. Chỉ là hôm nay có thể là lần cuối tôi nấu cơm cho Yến thiếu.”

Yến Giác ngẩng đầu hỏi: “Có ý gì? Vì sao đây lại là lần cuối?”

Đường Hâm trả lời: “Bởi vì tôi phải rời khỏi đây.”

Yến Giác: “Rời đi? Dọn đi sao?”

Đường Hâm gật đầu: “Không phải anh đã nói hy vọng tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa sao. Sau khi tôi cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy anh nói rất đúng. Hơn nữa chơi bời mãi không phải là cách hay, nên là tay làm hàm nhai, nghiêm túc làm việc.”

Tuy lời nói này không có gì khác lạ nhưng trong tâm Yến Giác bỗng dưng sinh ra cảm giác khác lạ, rõ ràng không khí đang hài hòa nhưng vẫn thấy lo sợ. Y buông dao nĩa, uống ngụm rượu, tiếp tục hỏi: “Đã tìm được việc rồi sao?”

“Vâng, mấy ngày nữa là có thể đi làm rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Yến Giác nâng ly rượu lên: “Chúc cậu công tác thuận lợi.”

Đường Hâm vươn tay, cụng ly với Yến Giác.

“Cảm ơn, Yến thiếu. Nhất định sẽ thuận lợi…”

Nhờ chiếc ly che khuất, Đường Hâm lộ ra nụ cười thâm ý bên khóe miệng chỉ trong thoáng chốc.

Sau khi ăn bữa cơm xong, Yến Giác chuẩn bị rời đi, Đường Hâm vẫn luôn tiễn y tới cổng lớn, nhìn theo chiếc xe đi xa mới trở vào trong.

Yến Giác một tay nắm vô lăng, nhìn bóng Đường Hâm biến mất, lấy điện thoại gọi hai cho hai người. Cuộc gọi đầu tiên là cho Chung Hàn, nói cho hắn biết y đang trở về nhà, còn lại là cho Đỗ Minh Nghị, hỏi tình cảnh của cậu ta thảm tới mức nào để bản thân vui vẻ.

Nhưng mà, đáng tiếc là Đỗ Minh Nghị không nghe máy. Nghĩ là anh cậu ta đang dạy dỗ cậu ta nên Yến Giác không nghĩ nhiều, ném điện thoại lên ghế phụ, hừ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.

Trên thực tế, tình huống của Đỗ Minh Nghị không khác bao nhiêu với suy nghĩ của Yến Giác.

Khi cậu về nhà, đầu tiên là ôm bồn cầu nôn lấy nôn để rồi bị Đỗ Hành dùng vòi hoa sen tắm ướt giải rượu, cuối cùng toàn thân ướt đẫm dựa vào chân tường úp mặt vào tường.

Vẻ mặt Đỗ Hành nghiêm nghị đưa ra mệnh lệnh: “Chân thẳng, ưỡn ngực, hóp bụng lại.”

Đỗ Minh Nghị không dám lơi lỏng, thân thể gồng lên, vành mắt đỏ hồng đáng thương nhìn hắn, ý muốn cảm hóa ý chí sắt đá của đối phương.

“Anh…”

Tiếng ‘anh’ này thật thê lương làm sao nhưng Đỗ Hành không có phản ứng: “Em không phải không biết tửu lượng của mình. Sao lại uống nhiều như vậy? Anh nói rồi, đàn ông phải có năng lực tự kiềm chế.”

Đỗ Minh Nghị ngẩng cổ, mắt nhìn trần nhà: “Em khó chịu!”

Đỗ Hành hỏi: “Em mỗi ngày đều khó chịu, có khi nào dễ chịu sao?”

Đỗ Minh Nghị không phục: “Hôm nay em đặc biệt khó chịu!”

Đỗ Hành hỏi: “Lý do?”

Tính tình bướng bỉnh lại trỗi dậy, cậu dùng ánh mắt bốc hỏa nhìn Đỗ Hành: “Anh còn hỏi vì sao ư, nhìn anh cùng với tên hồ ly kia ở cạnh khiến em không thoải mái!”

Đỗ Hành nhíu mày: “Không được vô lễ như vậy!”

Đỗ Minh Nghị hừ một tiếng, ngẩng đầu xem thường, lẩm bà lẩm bẩm: “Có nam hồ ly rồi nên quên luôn em trai chứ gì, anh trai ruột thế đấy…”

Không biết có phải do ánh đèn phòng tắm không nhưng sau khi Đỗ Minh Nghị oán giận, biểu cảm của Đỗ Hành lại có một tia nhu hòa, ngữ khí cũng hòa hoãn lại: “Minh Minh không phải không thích anh quản sao? Em hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ.”

“Ai nói!” Đỗ Minh Nghị trừng mắt: “Em chỉ không thích anh suốt ngày lải nhải bên tai, giống mấy bà vào thời kỳ mãn kinh…”

Nói nói, Đỗ Minh Nghị lại tự mình nhảy hố, không cẩn thận đem lời trong lòng đều nói ra, nhìn thấy sắc mặt Đỗ Hành lại biến đen lần nữa, cậu không có tiền đồ ôm lấy eo hắn làm nũng.

“Anh, em sai rồi. Anh, em yêu anh lắm. Anh ơi, đừng lấy roi nha. Anh…”

“Buông tay.” Đỗ Hành đáp.

Đỗ Minh Nghị không chịu buông, còn ôm chặt hơn, dùng mặt cọ cọ eo Đỗ Hành. Hắn bất đắc dĩ bị cậu làm cho ngứa ngứa, chỉ có thể xoa đầu ướt nhẹp của Đỗ Minh Nghị: “Em buông ra đi, anh sẽ không lấy.”

Đỗ Minh Nghị chớp mắt: “Thật sự?”

Đỗ Hành: “Thật.”

Đỗ Minh Nghị bán tín bán nghi buông ra, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.

Đỗ Hành giữ lời không làm gì cả, lấy khăn sạch lau người cho Đỗ Minh Nghị: “Lau khô đi. Quậy cả ngày rồi, nằm trên giường một lát để anh nấu chén canh lót dạ cho em.”

Đỗ Minh Nghị vẫn không thể tin được bản thân chỉ vậy có thể tránh thoát một kiếp, ngu xuẩn nhéo mũi để kiểm chứng. Đến khi đau đến mức rớm nước mắt mới yên tâm bọc khăn tắm hớn hở về phòng ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.