09
Mẹ Lâm và những người khác cũng chỉ đọc tin tức trên mạng mới biết tôi đã sinh.
Khi sinh con gái, tôi vẫn chọn bệnh viện trước, thật tình cờ hôm đó bác sĩ Lương đang nghỉ phép.
Lâm Nặc Vũ bị đình chỉ để theo dõi, người được tính là một nửa trong cuộc là bác sĩ Lương tình cờ đi vắng, Lâm Nặc Vũ không chủ động hỏi, đương nhiên không ai nói cho anh ta biết tình hình bệnh nhân của anh ta rồi.
“Tiểu Lỵ, con sinh rồi sao? Sao không nói gì vậy?…”
Giọng nói của mẹ Lâm đầy lo lắng giả tạo, tôi không cư xử bất thường, vẫn phản ứng rất tốt.
“Dì, con sinh rồi, đột ngột quá nên con chưa kịp nói với dì, con đang ở phòng ở cữ, không sao, dì không cần chăm sóc đâu, có người chuyên nghiệp ở đây chăm sóc con rồi. Mọi thứ đều ổn, con cũng rất vui vẻ.”
“Dì và chú chuẩn bị đến xem cháu trai yêu quý đây, bên con nếu cần thứ gì, chúng ta sẽ mang đến cho con.”
Tôi có thể nghe thấy sự mong đợi của bà ta khi bà ta nói về đứa cháu trai, dường như có giọng nói của cha Lâm bên cạnh bà ta.
“Con sinh con gái.” Tôi rất bình tĩnh nói hết câu, sau đó để điện thoại ra xa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hét chói tai.
“Cái gì!!!”
“Làm sao có thể là con gái? Đã nói là con trai rồi!”
“Rầm!”
「…」
Bên kia hình như rất đặc sắc, còn kèm theo âm thanh của một cái gì đó bị phá vỡ.
Không mất nhiều thời gian đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Có mỗi tố chất này à? Chỉ mới nói tôi sinh con gái đã không thèm hỏi han gì nữa rồi.
Nhà họ Lâm muốn có người kế thừa gia sản, bắt buộc sinh con trai mới được sao?
“Làm sao lại ngẩn người vậy? Nhất Nhất đang khóc đòi mẹ rồi đây này.” Dì làm việc rất nhẹ nhàng, đi tới lấy điện thoại di động của tôi và đặt ở đầu giường.
Cô y tá ôm bé con của tôi cho tôi xem: “Đâu có khóc đâu? Ngoan lắm.”
Một cục bông mềm mềm, bé con nhìn tôi cười hạnh phúc, ánh mắt sáng như sao, tim tôi tan chảy mất rồi.
Bé cưng Duy Nhất, điểm yếu duy nhất của tôi và áo giáp duy nhất của tôi.