Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 46: Cô ấy không còn sợ nữa.



Qua một lát sau, Phó Bá Đông ở bên ngoài nói: “Tôi đã đặt ở ngoài cửa cho em.”

Nước vẫn đang sôi, nhiệt độ hơi nước bốc lên khiến tầm nhìn của Cù Tân Cương bị mờ đi.

Cô đưa tay lau nước trên mặt rồi đáp lại bằng một tiếng thanh âm nhỏ.

Sữa tắm, dầu gội đều là loại của Phó Bá Đông sử dụng. Khi cho chúng ra ngoài tay, cô có thể ngửi thấy hương thơm quen thuộc của Phó Bá Đông.

Khăn tắm bị Phó Bá Đông lấy đi, còn khăn mặt…

Dù biết Lưu a Di sẽ giặt cùng khử trùng khăn tắm mỗi ngày nhưng Cù Tân Cương vẫn cảm thấy khó xử.

Khi dùng khăn lau nước trên mặt, tai rất nóng, không biết có phải do hơi nước gây ra hay không.

Ngoài cửa không có động tĩnh gì, không biết Phó Bá Đông đang làm gì.

Cù Tân Cương còn có nhiều liên tưởng hơn trong phòng tắm hơi ngột ngạt, những suy nghĩ đó giống như cá, tôm sống được thả vào nước nóng, lần lượt nhảy ra ngoài.

Lần tắm này mất rất nhiều thời gian, bởi vì cô cảm thấy không quá thoải mái, giữa hai chân, cũng giống như đang bị phát nghiện rồi.

Sau khi ra ngoài, cô nhìn thấy Phó Bá Đông đang ngồi trên ghế sofa.

Phó Bá Đông cơ thể vẫn đang quấn khăn tắm, nhưng không có giữ lấy, cho nên một số khung cảnh phía dưới bị lộ ra.

Nhìn thấy Cù Tân Cương đi ra, Phó Bá Đông ngẩng đầu nói: “Tóc nhớ sấy khô.”

Cù Tân Cương đáp lại bằng ánh mắt lảng tránh.

Phó Bá Đông suy nghĩ một chút, nói: “Tới đây, tôi giúp em.”

Cù Tân Cương bước tới, nhìn thấy Phó Bá Đông lấy máy sấy tóc ra, bảo cô ngồi xuống.

** Tóc được vén lên, chân tóc nhạy cảm hơi tê.

Cù Tân Cương không nhúc nhích, cô cảm giác được Phó Bá Đông nâng tóc mình lên, thả xuống.

“Được rồi.” Sau khi sấy khô một nửa, Phó Bá Đông tắt công tắc.

Ngay khi máy sấy ngừng thổi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cù Tân Cương quay đầu lại, mái tóc nửa khô buông xõa trên vai.

Phó Bá Đông cúi người đặt máy sấy tóc xuống, ánh mắt vừa lúc ngang tầm với Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương đứng hình, vì sự dừng lại đột ngột của Phó Bá Đông.

Chiếc khăn tắm trên người Phó Bá Đông không được quấn kỹ,những loạn tóc buông xoã khi cúi người, mơ hồ che đi một phần trước cơ thể, có cảm giác không thể nói được.

Có lẽ Phó Bá Đông ánh mắt quá tập trung, mang theo một sự dịu dàng hiếm có, Cù Tân Cương cảm thấy, Phó Bá Đông muốn hôn cô.

Đây chắc hẳn là một ảo giác.

Ngày tham gia tiệc đính hôn, Phó Bá Đông không hẹn trước stylist.

Cù Tân Cương ở tủ quần áo tìm kiếm rất lâu, không biết nên mặc gì, khi Phó Bá Đông quay lại, cô ngây ngất nhìn.

Ở tầng dưới, Phó Bá Đông mặc một chiếc váy ôm sát hông màu đen, chiếc váy rất đẹp, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ màu đen gần như che mất đôi mắt của Phó Bá Đông, đeo một đôi găng tay đen, thoạt nhìn trông rất trang trọng, giống như đang tham dự một bữa tiệc kỳ lạ nào đó.

Cù Tân Cương đứng trên lầu: “Chị quay lại thật sớm.”

Phó Bá Đông ngẩng đầu lên, tấm gạc đen trên chiếc mũ khiến đôi mắt lạnh lùng của cô mờ đi.

Cù Tân Cương không bao giờ ngờ rằng Phó Bá Đông lại ăn mặc như thế này, như muốn vạch trần mọi ân oán chưa được bộc lộ trước mặt mọi người.

Anh em thuộc dòng dõi quý tộc tranh giành tài sản của gia đình, nhiều năm sau mà khơi lại chuyện này không phải là điều hợp lý, còn có chút mất mặt.

Đây không phải mất mặt Phó Văn Khải, chính là mất mặt Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông là người rất coi trọng thể diện, mục đích cô ấy tới tham gia tiệc có lẽ là để làm mất mặt Phó Văn Khải.

“Vẫn chưa thay đồ xong sao?” Phó Bá Đông ở dưới lầu hỏi.

Cù Tân Cương giải thích nói: “Tôi không biết nên mặc gì.”

Trước kia khi dự tiệc, sẽ có stylist thay cô giải quyết mọi chuyện, cô chỉ cần trả tiền cho họ là xong, nhưng bây giờ cái gì cũng không có.

Phó Bá Đông vẫn như cũ ngẩng đầu, cũng không có tức giận vì đối phương không đúng giờ, “Tùy ý mặc, không cần quá quá để tâm.”

Nhìn thấy thái độ của Phó Bá Đông, trong lòng Cù Tân Cương có chút trầm xuống, tựa hồ Phó Bá Đông vẫn có chủ ý, không có vì Phó Văn Khải đột ngột gửi thiệp mời mà hoãn loạn.

Nhưng Cù Tân Cương vẫn có chút do dự, nên Phó Bá Đông liền đi lên lầu.

“Đến đây.” Phó Bá Đông đi vào phòng cô.

Cù Tân Cương theo sau.

Phó Bá Đông mở tủ quần áo, từ bên trong chọn một chiếc váy, không tính là tối, nhưng cũng không trắng đến mức trong suốt, nhìn trong khá khiêm tốn.

Cù Tân Cương cầm lấy, ngửi thấy được hương thơm trên chiếc váy.

Phó Bá Đông quay đầu nhìn Cù Tân Cương, nửa tay giơ lên, muốn chạm vào tóc Cù Tân Cương, nhưng nghĩ nghĩ liền dừng lại, cô bước ra khỏi phòng thay đồ, đóng cửa lại: “Thay ở bên trong đi, tôi đợi em ở dưới lầu.”

Cù Tân Cương đáp lại, xào xạc cởi chiếc áo ngủ ra, mặc chiếc váy Phó Bá Đông đưa cho mình.

Tủ quần áo còn chưa đóng kín, Cù Tân Cương đã thay quần áo, luôn cảm thấy đường chỉ may hở hàng đó đang dụ hoặc cô động thủ.

Vì thế cô cẩn thận duỗi một ngón tay, mở tủ quần áo của Phó Bá Đông.

Trong tủ còn có một ít quần áo, còn có một số vật dụng rất cá nhân, cô không biết Phó Bá Đông đã dùng hết hay chưa, hay là chỉ để ở đây.

Cô dễ dàng liên tưởng đến bộ dạng của Phó Bá Đông khi đang nghiện, hai bên tai của cô nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Rõ ràng bây giờ khoảng cách giữa họ vẫn chưa vượt quá giới hạn, nhưng suy nghĩ của cô đã vượt quá giới hạn.

Sau khi nhận ra điều này, cô nhanh chóng đóng tủ lại.

Cù Tân Cương không muốn Phó Bá Đông đợi quá lâu, nên chỉ đơn giản trang điểm rồi đi xuống lầu.

“Xong rồi.”

Phó Bá Đông gật đầu, nhìn Cù Tân Cương một hồi, sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, lại nhìn quần áo của chính mình trên người đối phương, luôn cảm thấy… đối phương đang âm thầm ám chỉ điều gì đó.

Cô đã quá muốn làm một chút gì đó, kiềm chế mà đưa tay ra, giúp Cù Tân Cương chỉnh lý một chút cổ tay áo.

Cù Tân Cương giơ tay lên, cho phép Phó Bá Đông giúp cô chỉnh lý cổ tay áo.

Phó Bá Đông rũ mắt xuống, nói: “Một lát nữa nếu có người bắt chuyện, không cần để ý, cứ đi bên cạnh tôi là được rồi.”

Cù Tân Cương tự nhiên hiểu rõ, ra bên ngoài liền theo lên xe.

Lái xe vẫn là Hoàng Ngoan, Hoàng Ngoan vẫn luôn rất trầm mặc, nếu không phải chuyện xảy ra lần trước, Cù Tân Cương cũng không nghĩ ra được tài xế này lại có kungfu bên người.

Buổi đính hôn của con trai Phó Văn Khải được tổ chức tại một khách sạn ở Phượng Vu, nơi thường tổ chức các cuộc đấu giá từ thiện, cũng như tiệc rượu dành cho các doanh nhân giàu có.

Trong và ngoài khách sạn đều có bảo vệ, không ít người đã vào bên trong rồi.

Trên xe, Cù Tân Cương ngập ngừng hỏi: “Minh Tinh a di đâu?”

“Không nên nói cho bà ấy.” Giọng nói của Phó Bá Đông rất bình tĩnh, “Nhưng bà ấy sẽ biết thôi, thà biết sau còn hơn là phải chịu đựng ở đây.”

Cù Tân Cương cảm thấy cũng đúng, nếu đổi lại là cô, cũng sẽ không muốn nói cho Minh Tinh biết.

Trước cửa khách sạn trưng bày một khung ảnh đứng, làm rất đẹp, lớn của cặp đôi đính hôn. Tướng mạo của nữ nhân này quả nhiên rất lạ.

Phó Bá Đông không xuống xe ngay, mà nhìn qua cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía khung ảnh lớn.

Cù Tân Cương không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất lạ, ít nhất không phải là con gái của một gia đình quyền quý, nếu không đối với cô một chút ấn tượng cũng không có.

Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng lạnh lùng, “Em nhìn xem gương mặt của người đàn ông đó, rất giống Phó Văn Khải cũng vợ ông ta, thoạt nhìn rất khắc khe thâm độc, tính toán chi li.”

Cho nên Cù Tân Cương nhìn mặt người đàn ông trên khung ảnh, cô thật sự không biết nhìn người qua khuông mặt, nhìn không ra cái gì.

“Em cảm thấy một người, nếu thực sự yêu vợ của mình, khi đứng cạnh nhau như vậy sẽ hướng mắt nhìn hướng khác sao, trong mắt anh ta thậm chí không có tình yêu.” Phó Bá Đông nhận xét.

Trên khung ảnh đứng, người đàn ông không nhìn thẳng vào cô dâu tương lai của mình, nhưng yêu là một thứ gì đó, Cù Tân Cương cũng không quá hiểu rõ.

Cô đã nhìn thấy thứ gì đó tương tự như tình yêu trong mắt Đàm Tiểu Lục, nhưng đó chỉ là mong muốn đơn phương của Đàm Tiểu Lục, đồng thời tình yêu của Đàm Tiểu Lục là một loại lẫn lộn quá mức si mê, giống như là bị mê hoặc tâm trí.

Phó Bá Đông khoanh tay: “Em cảm thấy nữ nhân này là người như thế nào?”

“Nàng… hẳn là rất thích Phó Tuấn.” Cù Tân Cương nói.

Con trai của Phó Văn Khải tên là Phó Tuấn.

“Là người thân, tôi rất lo lắng Phó Tuấn sẽ bị lừa dối, cho nên đã đặc biệt điều nữ nhân này.” Phó Bá Đông lời nói quá lạnh lùng, cho người nghe không ra một chút quan tâm, “Nữ nhân tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài, vẫn đang tiếp tục học tiến sĩ, ngoại hình ưa nhìn, tính cách cũng rất dễ kiểm soát.

Điều làm Cù Tân Cương ngạc nhiên, là cách dùng từ của Phó Bá Đông.

Kiểm soát.

Cô nhất thời không biết có phải hay không bởi vì Phó Bá Đông kiểm soát ham muốn quá mạnh mẽ, đến nổi mà mang ý nghĩ như vậy đặt lên trên người khác.

Nhưng Phó Bá Đông lại không nói thêm gì nữa, mở cửa xe nói: “Đi, xuống xe thôi.”

Cù Tân Cương bước xuống xe, cô nhìn thấy Phó Bá Đông đứng chống tay lên hông, ngẩn người một lúc mới khoác tay đi lên.

Phó Bá Đông nghiêng đầu cười một chút, cô rất thích khoảng cách như vậy.

Sau khi người phục vụ ở cửa kiểm tra thiệp mời, hai người bước vào khách sạn.

Khi người phục vụ kiểm tra thiệp mời, thần sắc có chút kỳ lạ, ngẩng đầu ngước nhìn Phó Bá Đông mấy lần.

Cù Tân Cương khó hiểu cho rằng, đây không phải là buổi đính hôn, đây là Hồng Môn Yến* .

*một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao.

Khách sạn bên trong trang trí rất đẹp, toàn bộ khách sạn đã được đặt trước, thảm đã được thay mới, ánh sáng  trang trí rất tuyệt vời, có vẻ như đã bỏ ra rất nhiều tiền.

Sau khi vào cửa, Cù Tân Cương nghĩ, chuyến đi này sẽ gặp không ít người quen, đúng như dự đoán, vào cửa liền nhìn thấy cô gái lần trước cùng với Tống Diệp quấy rối ở KTV.

Nhưng khi cô gái nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy ma mà quay đầu bỏ chạy, suýt tông vào ai đó.

Cù Tân Cương giật mình, sau đó quay người thấp giọng hỏi: “Tôi quên hỏi, Văn Túc Tinh cùng Tống Diệp…. Về sau xảy ra chuyện gì a?.”

Hiển nhiên Phó Bá Đông cũng không có quá coi trọng hai người này, bởi vì Cù Tân Cương hỏi, cô suy nghĩ một hồi mới có thể trả lời.

“Văn Túc Tinh à, trước kia bởi vì áp lực của tôi, hắn ta bị cấm túc ở nhà một đoạn thời gian, sau đó công ty bị điều tra có chút vấn đề, phải đóng phạt rất nhiều khoản, hình như hiện tại hắn ta đang ở nước ngoài.”

Phó Bá Đông suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Tống Diệp không hơn không kém, bởi vì lập trường chính trị của hắn mà giá cổ phiếu công ty tụt dốc, giá trị thị trường cũng bốc hơi không ít. Bây giờ Tống  gia cũng vì hắn mà rất bận rộn.”

Cù Tân Cương không bao giờ ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không khó để cô nghĩ đến Phó Bá Đông, bởi vì Phó Bá Đông nói rất bình tĩnh, không có chút ngạc nhiên nào, như thể cô là người tác động phía sau những việc đó .

Phó Bá Đông nhếch môi: “Những vấn đề này không hề tầm thường, vì vậy muốn kiếm tiền, người ta không thể đi sai hướng, đúng không?”

“Đúng.” Cù Tân Cương nói.

Không ít người đang lặng lẽ quan sát Phó Bá Đông, đều biết mối quan hệ giữa Phó Văn Khải và Phó Văn Vịnh, không ít người đến để xem náo nhiệt.

Phó Bá Đông không quan tâm tới ánh mắt của người khác, ung dung đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng nhận lấy vài lời nịnh nọt của người khác.

Cù Tân Cương liền đi bên cạnh, không muốn cách Phó Bá Đông quá xa, bởi vì cô biết có người đang nhìn Phó Bá Đông, cũng có người đang nhìn cô.

Cô không thể bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của những người này, ánh mắt đó tràn đầy khinh thường cùng nghi ngờ, như thể cô đã vô tình trở thành một vai hề.

Thậm chí có người còn không ngần ngại nói với cô: “Cù gia không phải kết thúc rồi sao? Làm thế nào cô ấy cũng có thể đến?”

Có người nhìn thấy Cù Tân Cương nắm tay Phó Bá Đông, thế nên ngăn cản đồng nghiệp của mình.

Cù Tân Cương không khỏi nghiêng người về phía Phó Bá Đông, đột nhiên hối hận vì đã đến đây, không biết vì sao Phó Bá Đông lại đưa cô đến đây.

Phó Bá Đông đương nhiên nghe được, rất nhanh liếc nhìn người vừa nói.

Người vừa nói vội vàng bước nhanh rời khỏi.

Cù Tân Cương trong lòng không thoải mái, như thể vết thương đầy sẹo lại bị xé toạc ra, cô bước vào trường hợp như vậy, sớm đã nghĩ đến sẽ nhận được nhục nhã.

Phó Bá Đông giật mình, sau đó mới ý thức được chính mình còn chưa có cẩn thận suy nghĩ, “Rất nhanh sẽ đi thôi, đợi thêm một lát.”

Cù Tân Cương không nói gì.

Qua được một lúc, Phó Văn Khải cùng Phó Tuấn bước vào sảnh, mang theo cô dâu tương lai tiến vào.

Cù Tân Cương nhận thấy được, Phó Tuấn cùng với vị hôn thê không thân thiết, vị hôn thê rớt lại phía sau một chút, vẫn đang giữ váy khi đi dường như có chút khó khăn.

Cô dâu trang điểm rất đẹp, ánh mắt dán chặt vào người Phó Tuấn, cười rất đẹp.

Khi Phó Văn Khải bước lên sân khấu, ông ấy nhìn quanh và sau đó, không chút ngạc nhiên, ánh mắt rơi vào Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông mặc một chiếc váy đen, rất dễ thấy, thoạt nhìn không ăn khớp.

Nhưng có Cù Tân Cương đứng bên cạnh, xem ra cô ấy cũng không đến nỗi cô đơn như vậy.

Phó Văn Khải cười tươi, bước lên sân khấu phát biểu chào mừng, sau đó giới thiệu con trai và con dâu tương lai, yêu cầu mọi người quên đi những chuyện không vui cùng thưởng thức bữa tiệc.

“Một số điều không vui” trong lời nói của ông ấy dường như có hàm ý gì đó, rất nhiều người lại nhìn Phó Bá Đông.

Biểu cảm trên mặt Phó Bá Đông từ đầu đến cuối không thay đổi.

Cù Tân Cương ban đầu rất trầm tĩnh, vì cô biết Phó Bá Đông có thể giải quyết tốt mọi việc, nhưng cô nhìn thấy Phó Văn Khải sau khi kết thúc phát biểu bước xuống sân khấu.

Xuống sân khấu vốn dĩ không có gì, tuy nhiên Phó Văn Khải lại mang ly rượu hướng cô cùng  Phó Bá Đông đi đến.

Cù Tân Cương vô thức nhìn Phó Bá Đông, nhẹ nhàng kéo tay áo đối phương.

Phó Bá Đông quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng, nhưng lại khiến Cù Tân Cương mơ hồ cảm thấy được trấn an.

Từ xa, Phó Văn Khải đã cùng Phó Tuấn và con dâu tương lai bước tới, theo sau đó, là rất nhiều ánh mắt không giấu giếm.

Phó Bá Đông cũng gọi người phục vụ tới, bưng rượu trên khay của người phục vụ lên.

Thực ra đối với loại tiệc rượu này, Cù Tân Cương ít nhiều có chút chống cự, bởi vì từng phạm sai lầm, cho nên nếu có thể không động vào liền không động.

Nhưng Phó Bá Đông đã nâng ly rượu lên, còn có đưa đến cho Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương tim đập như sấm, tiếp nhận lấy: “Rượu này sẽ không có vấn đề chứ?”

Phó Bá Đông lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm Phó Văn Khải càng ngày càng gần, nhưng vẫn nói chuyện với Cù Tân Cương: “Ông ta không dám.”

Phó Văn Khải đã bước tới, nhưng không nói trước.

Thế nên Phó Bá Đông gọi một tiếng: “Tam thúc.”

Phó Văn Khải thở dài nói: “Được cháu gái, không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cháu vẫn đến.”

Phó Bá Đông nâng ly nói: “Tuy rằng gia đình tách rời, nhưng Tam thúc không cho là xui xẻo liền tốt.”

“Ba của con mấy năm nay trôi qua đã rất vất vả, thậy ra có thể nhẹ nhõm một chút rời đi, cũng tính là một chuyện tốt.” Phó Văn Khải làm ra bộ dạng giả vờ buồn bã, rất khó chịu, rất khó coi.

Phó Bá Đông cũng không tức giận, “Tam thúc nói đúng, tiệc cưới hôm nay náo nhiệt, ba con vẫn luôn thích náo nhiệt, nhất định sẽ hiểu được.”

Nói xong, cô nhìn về Phó Tuấn nói: “Đã chuẩn bị cho em họ một phần quà, nhưng vì thời gian đặt quá muộn, cho nên không thể kịp thời mang đến.”

“Không sao.” Phó Tuấn nói.

Cô dâu tương lai ôm lấy tay Phó Tuấn bên cạnh, thật giống như đang đắm chìm trong tình yêu.

Cù Tân Cương nhìn đi nơi khác, cảm thấy khó chịu, sau đó nghĩ đến Đàm Tiểu Lục, nguồn gốc của sự khó chịu, nằm ở…

Cô dâu tương lai này trông rất giống Đàm Tiểu Lục.

Một mực tận tâm cùng tin tưởng một cách mù quáng, Phó Tuấn mặc dù cư xử thân mật với cô ăy nhưng ánh mắt luôn có chút xa cách, như thể đang tạo ra một trò lừa đảo nào đó.

Cù Tân Cương không thích điều này, cô hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình.

Phó Văn Khải chỉ đến đây để chào Phó Bá Đông, sau đó đi nâng cốc chúc mừng với những người khác.

Thực ra Phó Bá Đông cũng không có mấy tôn trọng ông ta, sau khi cụng ly, chỉ áp môi vào mép ly rất nhẹ, nhưng lại không uống một chút rượu nào.

Đều nói mối quan hệ giữa Đàm Phó có bao nhiêu tốt, nhưng sau khi anh em họ cãi nhau, Phó gia chỉ còn lại anh cả, những người còn lại không quan tâm nhiều đến mối quan hệ giữa họ. Vì vậy Cù Tân Cương đối với Phó Bá Đông xem như một gia đình.

Sau khi Phó Văn Khải rời đi, Phó Bá Đông cũng không thèm uống rượu, sau đó nhìn đồng hồ nói: “Quà tôi chuẩn bị sắp được chuyển phát rồi.”

Cù Tân Cương không nghĩ tới Phó Bá Đông sẽ cố ý chuẩn bị quà, nên khá kinh ngạc: “Quà gì?”

Phó Bá Đông mở điện thoại ra, bình tĩnh nhìn một lát: “Món quà lớn, món quà lớn rất phù hợp với lễ đính hôn này.”

Cù Tân Cương rất khó hiểu, nhưng khi cô buồn chán lướt điện thoại, ngạc nhiên khi xuất hiện một cảnh tượng buồn cười.

Nhiều phương tiện truyền thông đã đăng tải những bức ảnh con trai cả của Phó Văn Khải ra vào khách sạn thân mật với những “người bạn” nam khác nhau, những bức ảnh này có thể bắt nguồn từ 5 năm trước.

Ngay sau đó, có người phát một đoạn ghi âm khác.

Trong đoạn ghi âm, Phó Tuấn cãi nhau với ba mình, sau đó hai người giống như chọn vợ, đánh giá ngoại hình cùng bằng cấp những người phụ nữ khác nhau. “Chọn cô ấy thôi, điều kiện khá phù hợp, nhất định phải có nữ nhân nguyện ý sinh con cho con, nhà chúng ta hương khói không thể đoạn tuyệt.”

Trên mạng huyên náo một phen.

Rất nhanh, nguồn gốc của đoạn ghi âm đã bị nghi ngờ, đăng đàn đoạn ghi âm trên mạng khẳng định là người yêu cũ Phó Tuấn, từ đó, những người bạn nam từng ra vào khách sạn với Phó Tuấn cũng dồn dập xuất hiện đăng đàn một chút hình ảnh thân mật.

Vào ngày trọng đại khi Phó Tuấn đính hôn, tin tức về cuộc hôn nhân gian dối của anh ấy đã được mọi người biết đến trong một khoảng thời gian ngắn.

Tin tức được truyền đi quá nhanh, quá đột ngột, quá trùng hợp, thật khó để không nghĩ rằng đây là một vở kịch được chuẩn bị kỹ càng.

Cù Tân Cương sửng sốt, tin tức dày đặc đến mức cô không biết nên xem cái gì.

Phó Bá Đông cất điện thoại di động vào túi xách, ngắm nhìn nơi đính hôn được trang trí đẹp mắt một lúc.

Mơ mộng lại xinh đẹp, như truyện cổ tích.

Kỳ thật Phó Bá Đông cũng chưa từng tính đến chuyện kết hôn, nhưng bây giờ, ánh mắt của cô không khỏi rơi vào Cù Tân Cương, cô không khỏi nghĩ, cách bài trí như vậy, Cù Tân Cương chắc hẳn rất thích.

Cù Tân Cương nhìn thấy có chút khó thở, không nghĩ rằng, không ngờ món quà Phó Bá Đông tặng cho Phó Tuấn lại như thế này.

Phó Bá Đông luôn hành động bất ngờ, rất lạnh lùng, lại rất quyết đoán.

Khi Cù Tân Cương quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Phó Bá Đông.

Vào thời điểm hai người chạm nhau, vẻ lạnh lùng của Phó Bá Đông dịu đi rất nhiều, đôi mắt dưới lớp gạc đen dường như hơi cong lên.

Cù Tân Cương chớp mắt.

“Đi thôi.” Phó Bá Đông quay người nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.