Vết máu kia rất rõ ràng, giống như vừa mới dính lên, đầu tiên cô quét mắt nhìn bản thân một vòng, lúc này mới ngẩng đầu hướng phía Lâm Lục Kiêu trừng mắt, chỉ thấy anh lộ vẻ xấu hổ, cào cào mí mắt.
Nam Sơ bắt lấy cánh tay Lâm Lục Kiêu, bị anh chặn lại, ý đồ muốn thoát ra: “Đợi chút….”
Cô gái nhỏ vẫn khăng khăng, trên mặt lộ ra vẻ cứng nhắc, biểu tình hung ác, Lâm Lục Kiêu trong lòng kêu la, xong rồi.
Vừa thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt, sau lưng liền bị cô mạnh mẽ xốc lên, chỉ thấy trên áo sơ mi quân nhân màu xanh biếc nhuốm một mảng máu đỏ chói mắt.
Đột nhiên hiểu được vì sao vừa rồi bất luận kích thích như thế nào, anh cũng không chịu cởi quần áo.
Lần này nhìn không ra tâm tình của cô.
Cả người cô ngây ngốc, nhìn chằm chằm xuống đất, khiến Lâm Lục Kiêu sợ hãi, thoát ra, vội kéo người vào trong lòng ôm lấy, nhỏ giọng nói: “Lúc phá bom xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt rồi, miệng vết thương chỉ bị nứt ra thôi, anh trở về thay thuốc lần nữa là ổn rồi, em đừng nghĩ nhiều, anh không nói với em là vì sợ em lo lắng.”
Lúc Lâm Lục Kiêu vừa trở về, liền nghĩ.
Thời gian này mình không liên hệ với cô ấy, nếu tiểu nha đầu kia tức giận thì phải làm sao? Nên dỗ dành như thế nào? Anh đối với chuyện dỗ dành con gái cũng không có kinh nghiệm.
Thẩm Mục cho anh một kiến nghị, tỏ vẻ đáng thương.
Đoán rằng nhìn thấy vết thương trên lưng kia cũng sẽ không nóng nảy được, tuy rằng kinh thường, nhưng ngẫm lại có thể thấy cô đau lòng vì anh cũng tốt.
Vết thương này đối với anh mà nói thì vẫn ổn.
Nhưng tiểu cô nương kia có vẻ chưa trải qua bất kì sóng to gió lớn nào, thấy máu liền bị dọa đến ngây ngốc, trong ánh mắt đều là đau lòng, anh thấy vậy liền thư thái khó hiểu.
Có người đau lòng vì mình đúng thật là khá tốt.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai vì anh mà đau lòng, nam nhi có chút thương tích cũng là điều rất bình thường.
Biểu hiện của cô rất vừa lòng anh, trong lòng nghĩ đến muốn đem hết nỗi đau của cô khắc vào trong xương tủy, sau đó liền nắm tay cô thật chặt, cúi đầu hôn xuống, xoa xoa vai: “Chỉ có chút việc nhỏ này đã khiến em bị dọa choáng váng, em như thế này không được, phải có khí khái của quân tẩu* chứ.”
(*): vợ quân nhân.
Nam Sơ trợn tròn mắt muốn véo anh, anh tránh được, bắt lấy tay cô, nắm lấy, ngón tay đầy đặn tinh tế bị anh từng chút xoa nắn.
Bên tai còn giáo huấn cho cô tác phong của quân tẩu.
“Mạnh Xử, em còn nhớ không? Khi ông ấy còn trẻ đã ra tiền tuyến, gặp nhiều nguy hiểm, thiết bị đâu có hệ số an toàn cao giống như bây giờ, có đôi khi gặp điều kiện ác liệt, tay không cũng tiến vào cứu người. Ông ấy trải qua nhiều năm như vậy, vết thương lớn nhỏ trên người nhiều vô kể, đừng trách ông ấy tính tình cứng rắn như vậy, thực ra là do hoàn cảnh tôi luyện. Bọn họ năm đó thực sự không giống với chúng ta, ăn đắng so với chúng ta ăn muối còn nhiều hơn, ông ấy chính là như vậy, nhìn không vừa mắt bất cứ thứ gì, trong mắt chà không ra hạt cát, nếu ông ấy không thích em, bình thường, ông ấy ai cũng không thích, trừ vợ của ông, đến con trai ông còn có thể đoạn tuyệt, chút này có tính là gì?”
“Vợ của ông ấy là quân nhân?”
Nam Sơ ở trong ngực anh, bị anh ôm chặt lấy.
Lâm Lục Kiêu vẫn ở tư thế vừa rồi, một tay ôm cô, một tay cầm tay cô xoa nắn, không chút để ý nói: “Không phải, dì Mạnh là bác sĩ, bác sĩ phụ trách ở bệnh viện Quân đội, lúc trước em có gặp qua rồi, chính là người bôi thuốc cho Lâm Khải.”
Nam Sơ nhớ tới gương mặt đã gặp ở phòng bệnh kia, là một dì rất đoan trang nhã nhặn, cũng rất nhiệt tình, khó có thể tưởng tượng đến dáng vẻ ở bên cạnh Mạnh Quốc Hoằng, cô còn cho rằng vợ của Mạnh Quốc Hoằng chắc hẳn là một nữ quân nhân hào sảng.
“Bà ấy chính là như vậy, có lần Mạnh Xử được người ta khiêng ra từ đám cháy, đen xì, cả người đều là tro bụi, giống như vừa được đem ra từ mỏ than vậy, đến mặt cũng không thấy rõ, anh cùng Lâm Khải và con trai ông ấy ngồi khóc trước cửa phòng giải phẫu, dì Mạnh đi tới cho ba người bọn anh mỗi người một bạt tai lớn, quát một câu, khóc cái rắm, còn chưa chịu tang đâu…”
“….”
“Bởi vì dáng vẻ kia thực sự quá khảng khái, anh cùng Lâm Khải nghĩ đến cảnh tượng dì ấy lúc hỏa táng cũng như vậy, cho rằng Mạnh Quốc Hoằng thật khổ thân, trong lúc đó, một lần bác sĩ còn thông báo bệnh tình nguy kịch, chân bọn anh không đứng nổi nữa, nước mắt chảy dòng dòng, sau đó dì Mạnh đưa bọn anh về nhà, còn mình thì xếp đồ đạc đi đến bệnh viện, lúc lãnh đạo đơn vị đến chia buồn, khó khăn lắm mới cho người ta một câu vất vả rồi coi như giữ thể diện, bình tĩnh đến kỳ cục. Một số người trong ngõ, luôn thích lo chuyện nhà người khác, nhiều chuyện không chịu được, mấy lời nói ra đều không dễ nghe, nói bà ấy còn trẻ đã góa chồng, bà ấy cũng không để trong lòng, gặp họ cười với mình, một chút phản ứng cũng không có. Kết quả, nửa tháng sau Mạnh Xử tỉnh lại, hồi phục rất nhanh. Trong cuộc đời của mình, có lẽ bà ấy chỉ khóc một lần đó, nói rằng bà ấy cảm thấy Mạnh Xử sẽ không bỏ lại bà ấy. Em xem, đây chính là ý chí của người Trung Quốc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng gục ngã, đều là quân tẩu, em học hỏi nhiều ở dì Mạnh đi.”
Vấn đề này khá nặng nề.
Tương lai đối với bọn họ mà nói, thực sự không rõ ràng, khi Lâm Lục Kiêu nói xong mấy lời này, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, một số chuyện, có lẽ thật sự nên suy xét.
Ý nghĩ này không phải nhất thời.
Vừa rồi lúc Nam Sơ cúi người giúp anh giải quyết, kỳ thật anh chưa từng nghĩ tới muốn cô làm chuyện này, cảm thấy việc này đối với cô gái nhỏ này không thích hợp, nói anh tư tưởng ngoan cố, bảo thủ cũng được, anh thực sự không nỡ để cô vì muốn anh hài lòng mà làm việc này.
Nghĩ vậy, anh hơi cúi đầu.
Cô gái ở trong ngực anh, mềm mại, trắng nõn, mỗi khớp xương đều rất tinh tế, không hề có mỡ thừa, thân hình chỗ nào cần cong đều cong, xúc cảm vô cùng tốt. Lâm Lục Kiêu cúi đầu quyến luyến đặt lên trán cô một nụ hôn, theo gương mặt đi xuống, đến chóp mũi, cằm cũng không buông tha.
Nụ hôn này rất chân thành, không hề mang theo bất cứ dục vọng nào, mà là thương tiếc.
Cuối cùng dừng ở trên môi cô, lúc tiến sâu anh còn nghĩ — nha đầu này ăn cái gì mà lớn lên vậy, vì sao toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi chỗ đều mềm mại như vậy.
Đêm tối, luôn là vỏ bọc thần bí, làm nổi bật lên huyết tính của đàn ông cùng sự kiêu ngạo của phụ nữ.
Huyết tính đàn ông của Lâm Lục Kiêu thì khỏi phải nói, từ trong xương cốt của anh đã toát ra hương vị mà người khác thực sự không theo kịp.
Không biết là qua bao lâu.
Anh buông cô ra, cúi đầu nhìn đôi môi sưng lên của cô, xấu xa cười ra tiếng, xoa nắn gương mặt cô, nói: “Tiểu nha đầu, môi thật gợi cảm nha.”
Không biết xấu hổ.
Nam Sơ ở trước ngực anh tàn nhẫn đánh một cái, cơ bắp rắn chắc, tay cô cũng thấy đau, vậy mà Lâm Lục Kiêu đến đầu mày cũng không nhăn, còn mang theo ý cười.
Có lẽ đã bị kích thích, Nam Sơ buông lỏng tay, suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, nghiêm túc nói: “Làm bạn trai của nữ diễn viên, anh cũng cần phải luyện tập nha.”
Lâm Lục Kiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, liền nghe thấy cô nói: “Cũng không thể nào cả ngày đều ăn giấm được.”
Nói xong còn thở dài một tiếng.
Lâm Lục Kiêu nghe đến vui vẻ, mắt đào hoa lướt qua, quay người đem Nam Sơ đè lên trên ghế dựa, lại cúi đầu cắn môi cô.
Mùi vị trên người anh thực sự mát lành, có vị thoải mái nhàn nhạt.
Sau đó Nam Sơ lại đưa cho anh mấy lọ nước hoa, so với mùi hương trên người anh không khác lắm, không biết rằng anh thực sự không cần, vẫn luôn cất trong ngăn tủ, nói, đàn ông dùng nước hoa làm gì.
Nam Sơ ngẫm nghĩ lại, mình không phải là yêu anh ở điểm này sao?
Răng môi dây dưa hoàn toàn đảo loạn ý thức của Nam Sơ, thấp giọng rên rỉ, Lâm Lục Kiêu nghe thấy cả người đều căng thẳng, tăng thêm lực đạo, dùng sức mút lấy môi cô, đầu lưỡi khuấy đảo, cuối cùng dừng lại, anh đi đến bên tai cô, cắn, cười nhẹ:
“Ai ghen người đó là cháu nội!”
Nam Sơ đáp lại: “Được, ai ghen người đó là cháu nội.”
………
Lúc Thẩm Mục đi tới, Nam Sơ đang ở trong xe trang điểm lại, Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc.
Hai người đối mặt, Thẩm Mục nhìn anh, ánh mắt sâu xa.
Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc lá, cười nhẹ một tiếng, không lên tiếng.
Thẩm Mục lại gần, kéo kéo quân phục phẳng phiu của anh, chỉ chỉ vào hai vết son môi hồng in phía trên: “Tốt xấu gì cũng hành động gọn gàng một chút chứ? Cậu trở về như vậy, ông già lại tưởng tôi đưa cậu đi chơi lêu lổng.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc một cái, tiếp tục hút thuốc: “Bên trong vẫn chưa kết thúc?”
“Cũng sắp rồi.”
Nói xong, thở dài một tiếng: “Tiểu tử kia rất đau lòng–“
Vừa dứt lời, Nam Sơ đẩy cửa xe bước xuống, “Ai đau lòng?”
Lâm Lục Kiêu nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Việc này không liên quan đến em.”
“…..”
Nam Sơ đóng sầm cửa xe, “Kì quái!”
Nói xong, cũng không cho Lâm Lục Kiêu cơ hội nói chuyện, xoay người cầm túi xách nhỏ bỏ đi.
Thẩm Mục sững sờ, tay đút túi quần đứng tại chỗ, nhìn hướng cô rời đi, đưa ra kết luận: “Cô nàng này tính cách thật nóng nảy.”
Lâm Lục Kiêu nhìn bộ dáng ra vẻ của cô, cười nói: “Yêu kiều đến muốn lấy mạng người.”
Dáng người nhỏ nhắn, giọng nói mị hoặc, nhất định có thể làm người khác điên loạn đến chết.
Thẩm Mục liếc anh một cái, ha hả cười: “Cậu nói đến tình yêu gì mà toàn là sát sinh, sát sinh vậy!”
………
Thẩm Mục đưa Lâm Lục Kiêu về bệnh viện.
Lâm Lục Kiêu xuống xe, quấn chặt áo khoác gió đen nhìn về phía trên, bên phía Lâm Thanh Viễn đã tắt đèn, chắc là đã ngủ, anh từ từ đặt chân bước, tay đút vào túi, chậm rãi bước về phía phòng bệnh của mình.
Kết quả liền nhìn thấy một bóng dáng đứng trước cửa phòng bệnh của mình, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện, khi anh cầm lấy tay nắm cửa mới thấy một người đã đứng bên cạnh, chăm chú nhìn anh, là Hứa Uẩn.
Hứa Uẩn tới thăm Lâm Thanh Viễn, “thuận đường” đến thăm Lâm Lục Kiêu, cô trong lòng suy nghĩ như vậy, kết quả Lâm Thanh Viễn nói anh đi ra ngoài tản bộ.
Cô còn nghĩ, tản bộ một lúc chắc sẽ sớm trở lại, vì thế ở lại nói chuyện với Lâm Thanh Viễn một lát, “nhân tiện” chờ Lâm Lục Kiêu.
Một lúc ấy đã là ba tiếng.
Tầng này ít người đi lại, đèn ở hành lang cũng không sáng, cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí, ở chỗ này ngồi đợi ba tiếng.
“Sao cậu lại tới đây?”
Giọng nói Lâm Lục Kiêu mang vẻ lãnh đạm, mở cửa, đi vào.
Hứa Uẩn mặc thường phục, cô lớn lên dễ nhìn, rất có khí chất, nhưng lại không phải là kiểu mà đàn ông thích.
“Tôi nghe nói cậu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, đến thăm cậu.” Cô cất giọng nhẹ nhàng nói.
Lâm Lục Kiêu bật đèn, ngồi xuống giường, khẩu khí nhàn nhạt: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Uẩn kéo ghế ngồi đối diện anh, lơ đi vẻ lãnh đạm của anh: “Được đấy, tiểu tử cậu, lãnh đạo thành phố đều rất quan tâm, khen tặng cho đội Đặc Cần các cậu, cờ thưởng vừa mới làm xong, mấy ngày nữa sẽ cho người đem đến, cậu bị thương cũng thật đúng lúc.”
Anh khoanh tay trước ngực, như cũ không có biểu tình gì: “Thật hổ thẹn, mấy năm qua cũng không cống hiến được gì cho đất nước.”
Hứa Uẩn: “Cậu còn nói không cống hiến được gì, bọn tôi lại càng không dám nói, lúc trước cứu trợ thảm họa thiên tai đều là các cậu tiên phong, rất đáng khen, đừng khiêm tốn.”
Lâm Lục Kiêu hơi nâng khóe miệng, không lên tiếng.
Hứa Uẩn cúi thấp đầu, do dự nói: “Tôi…”
Lâm Lục Kiêu ngồi trên mép giường khoanh tay nhìn cô, đột nhiên di động trong túi vang lên, anh lấy ra quét mắt liếc một cái, ngắt lời cô: “Tôi đi nghe điện thoại.”