“Cô bé đúng là rất quật cường, rõ ràng ăn không vô mà còn cố nhét đồ vào miệng. Tôi nghe nói làm minh tinh cũng rất khó, không được ăn cơm, cô ấy gầy như vậy nhất định là bị đói.”
Ngày đó Nam Sơ quả thật khiến bà dì kinh ngạc một phen, vốn tưởng là một cô bé rất kén chọn, vậy mà tiện tay ăn sạch cơm thừa của người khác. Nghĩ như vậy, dừng một chút, liếc Lâm Lục Kiêu nhắc nhở: “Bình thường đừng quá hung dữ với người ta, nhìn dọa người lắm.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, nhanh chóng và hai thìa cơm, thờ ơ nói: “Cô nhóc này to gan đấy.”
“To gan thì vẫn là một cô bé, con thật sự coi người ta như mấy thằng nhóc trong đội của con hả? Người ta phải đi ăn nhờ, con chừa chút thể diện cho nó đi, đừng quá hung dữ.”
Bà dì: Sao khuôn mặt của thằng nhóc con không có biểu cảm hiểu đạo lý gì thế.
Lâm Lục Kiêu đặt bát xuống, nói vài câu trêu chọc: “Con đây vừa mới bị dạy dỗ từ chỗ Mạnh Xử, dì lại bắt đầu dạy dỗ tiếp sao?”
Dì hiểu rất rõ về Lâm Lục Kiêu, trong lòng nó nghĩ cái gì, coi như thật sự đau lòng cho cô bé kia thì ngoài miệng nhất định sẽ không nói. Cho nên, chỉ bảo qua chuyện này là được rồi, thằng nhóc này có ngộ tính cao lắm.
Dì lặng yên không một tiếng động bưng mâm thức ăn đi, để lại mình Lâm Lục Kiêu ngồi ăn cơm.
Lần này cũng mất khẩu vị, Lâm Lục Kiêu nhanh chóng ăn xong, tới cửa đình nhỏ hút một điều thuốc. Trong đầu sáng tỏ như đèn đường, tất cả đều là giọng nói và dáng vẻ của cô gái đó, còn cả lần đầu tiên thấy cô với hai bím tóc nhỏ sát bên tai.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng không phải trong đám cháy, cũng không phải ở bệnh viện, hoặc có thể nói là sớm hơn.
Chắc là lúc anh học lớp mười, khi đó Lâm Thanh Viễn vẫn là bí thư, anh và đám nhóc Đại Lưu rảnh rỗi liền tụ tập ở ngoài đầu ngõ hút thuốc lá, trêu chọc thầy tướng số mù. Đột nhiên có một ngày, Đại Lưu ấp úng nói muốn cho anh biết một chuyện, vòng vo cả buổi lại chẳng chịu nói gì. Dưới sự dụ dỗ, uy hiếp của anh, Đại Lưu mới nói chuyện mình thấy ngày đó cho anh biết.
“Hôm đó mình và Hứa Uẩn đi học bổ túc, rồi trông thấy xe của ba cậu ở bên ngoài cửa một khách sạn. Mình nói đó là cha cậu, Hứa Uẩn liền bảo không tin, mình liền đánh cược với cô ấy, canh giữ ở ngoài cửa nhất định sẽ trông thấy ba cậu đi ra, —;;;ll,,,,e,,,quy,,,,don,,,,,,—-nhưng không chắc là cậu cũng ở bên trong đó. Ngày đó, không biết Hứa Uẩn tính toán cái gì, thật sự đứng chờ ở ngoài cửa với mình, kết quả nhìn thấy ba cậu và một người phụ nữ cùng đi ra.”
Nói đến chỗ này, tay cầm điếu thuốc của Lâm Lục Kiêu hơi khựng lại, sắc mặt hơi lạnh.
Đại Lưu khiếp đảm liếc anh một cái, không biết có nên nói tiếp hay không, Lâm Lục Kiêu liếc cậu ta một cái, ánh mắt trầm xuống.
“Nói tiếp.”
Đại Lưu liền nói như vô chủ đích, đạp một cước, nói một câu, ấp úng nói hết toàn bộ.
“Người nữ kia, tôi đã thấy qua, là một nữ minh tinh, đeo kính râm, tôi không nhìn rõ nhưng lại cảm thấy quen mắt, trước kia có thấy trên TV, không nhớ ra tên. Tôi liền nghe đôi câu, hình như bọn họ thường xuyên gặp nhau ở khách sạn đó.”
Nói là thường xuyên cũng không hẳn, sau đó một thời gian dài, bốn người cắm rễ ở đó cũng không thấy gì. Cho đến khi gần kết thúc nửa năm học của lớp mười thì sương lạnh buông xuống, Lâm Lục Kiêu thấy xe của Lâm Thanh Viễn lăn trên tuyết, dừng ở cửa quán rượu.
Chẳng được bao lâu, Nam Nguyệt Như liền mang theo một đứa bé tới, cô bé con bảy, tám tuổi, thắt hai bím tóc nhỏ. Khuôn mặt cô bé tròn tròn mập mập vô cùng đáng yêu, mở to đôi mắt tròn xoe trong trẻo, con ngươi đen đảo quanh.
Ngây thơ, hồn nhiên lại vừa cẩn thận, tỉ mỉ.
Bốn người ngồi xổm ở cửa ra vào, quan sát cả nửa ngày, đại khái qua hai mươi phút, Nam Nguyệt Như dẫn đầu mang theo cô bé xuống, sau lưng chính là Lâm Thanh Viễn. Sau đó Nam Nguyệt Như bảo cô bé tự mình đi vể, bản thân thì ngồi lên xe Lâm Thanh Viễn rời đi.
Cô bé không đi, mà đứng tại chỗ nhìn xe chở mẹ mình rời đi, khó khăn xoay người. Quay người lại, Nam Sơ bé nhỏ xui xẻo bị bốn chàng trai bắt trói lại.
Đại Lưu đề nghị: “Tôi trói cô bé qua đây hỏi một chút, không phải là rõ ràng sao?”
“Xuống tay với một cô bé tám tuổi, các cậu cũng quá vô lương tâm đấy nhỉ?”
Cảm thấy bất bình chính là Tôn Minh Dương, xoay lại, trói người mang tới cũng là cậu ta. Cả quá trình, Lâm Lục Kiêu chỉ dựa vào tường hút thuốc lá, không nói một từ.
Đại Lưu lấy khăn bịt mặt từ trong túi xách ra, bịt mắt cô bé, trói đôi tay đẩy người ta tới góc tường.
“Cô bé, em đừng sợ, các anh không làm gì đâu, chỉ muốn hỏi em vài vấn đề thôi.”
Nam Sơ bị bịt mắt ngồi dưới đất, đôi tay trói ở phía sau, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, đáp: “Hỏi đi.”
Mặc dù như thế, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, tuy trong giọng nói có vẻ run rấy nhưng mấy cậu chàng kia lại chẳng nghe ra, cô bé cũng cố gắng không để lộ sự sợ hãi.
Sau đó Đại Lưu kéo kéo Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, giục: “Hỏi đi.”
Mấy chàng trai bắt nạt một cô bé như vậy là sao đây, lúc ấy Lâm Lục Kiêu thật vô sỉ, cộng thêm vẻ mặt thờ ơ của cô bé này, anh phiền não đầy mặt đẩy Đại Lưu ra.
“Có cái gì hay mà hỏi, đi đây.”
Xoay người muốn đi, bị Đại Lưu ngăn lại: “Thật sự không hỏi à? Qua thôn này là không có nhà trọ đâu, không làm được thì đây chính là em gái cậu.”
Điểm này, ngay cả Thẩm Mục cũng biết.
“Không đến mức đó, mình điều tra rồi, bảy, tám năm trước, hai người bọn họ còn chưa quen biết.”
Đại Lưu còn muốn nói điều gì. Lâm Lục Kiêu lười quan tâm đến cậu ta, đi thẳng tới kéo cô bé lên, cởi dây trói, khom lưng đè lên bả vai cô bé,—..ll,,ê…quy,,,,donnnnn—nhỏ giọng nói bên tai cô bé: “Hiện tại, đi về phía trước, không được quay đầu lại, nếu không anh cũng không dám đảm bảo bạn bè anh sẽ làm gì em đâu, hiểu chưa?”
Lâm Lục Kiêu khoác tay lên vai cô, nói xong còn vỗ nhè nhẹ.
Ngày đó hình như còn đổ tuyết, ngõ nhỏ chật hẹp, tuyết đọng dày cộm, Nam Sơ bước một bước phát ra tiếng tách tách, liều mạng gật đầu, như gà mổ thóc.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười cười, hỏi: “…..Biết sợ à?”
Nam Sơ lắc đầu, đáp: “Các người không xấu, tôi biết rất rõ.”
Lâm Lục Kiêu cười đến nỗi mặt sắp rút gân, đáp: “Đó là vì em chưa từng thấy lúc anh xấu xa.” Nói xong liền tháo khăn bịt mắt cho cô, đẩy cô đi.
Lâm Lục Kiêu đút tay vào túi quần, đứng ở trong tuyết nhìn theo bóng lưng cô. Cô gái nhỏ đúng là không hề quay đầu lại, đi thẳng theo ánh mặt trời ra khỏi ngõ nhỏ. Thật ra trên đường cũng có vài lần dừng lại, nhưng bị Lâm Lục Kiêu quát lớn đi tiếp.
Sau đó là lúc cô mười sáu tuổi, anh vừa mới tốt nghiệp trường quân đội. Anh cứu cô, cô gái nhỏ ở bệnh viện cầu xin anh, những năm này cũng lục tục nghe được vài chuyện về Nam Nguyệt Như, còn có con gái của bà ấy nữa. Anh biết là Nam Nguyệt Như không hề quan tâm đến Nam Sơ, vừa ra khỏi đám cháy, trong đội đã có người liên lạc với Nam Nguyệt Như, lúc ấy đang ở nước Mỹ, là trợ lý nhận. Khi đó ngập ngừng hai ba giây, mới nói cho bọn họ biết, chờ tháng sau Nam Nguyệt Như sẽ trở về nước để xử lý.
Đồng đội cúp điện thoại còn nói thầm một câu: “Con gái nhập viện rồi cũng không hỏi một câu, nào có người mẹ như vậy……”
Lúc ấy Lâm Lục Kiêu đứng ở bên cạnh, trầm tư hút thuốc.
Nam Sơ có thể trưởng thành thế này đúng là phải dựa vào nghị lực của bản thân, tính tình của cô gái ấy thành ra như vậy cũng không kỳ quái. Bình thường, đối với chuyện gì cũng lạnh lùng, nhưng hết lần này tới lần khác lại bắt bí người ở một vài chi tiết nhỏ.
Những thứ này vừa hạ xuống, quả thật rất xuyên trái tim, có chút ê ẩm căng căng.
……
Buổi chiều huấn luyện, Nam Sơ cũng hiếm khi không tranh cãi với anh, yêu cầu làm bất kể cái gì cũng tích cực phối hợp, mặc dù chưa đạt tiêu chuẩn, động tác nhũn như con chi chi không có lực. Mấy lần anh vươn tay chỉnh lại động tác cho cô, cô gái nhỏ cũng không giống như trước, nhân cơ hội chiếm chút lợi, mà còn duy trì khoảng cách đúng mực với anh, cố gắng không chạm vào thân thể anh.
Lâm Lục Kiêu có chút buồn bực. Bình thường, rõ ràng rất thích đụng vào thân thể anh mà. Ví dụ như…..
Buổi chiều, lúc đang hướng dẫn cách mặc, cởi đồng phục phòng cháy thì một hồi lâu Nam Sơ vẫn không cài được dây lưng của mình. Lâm Lục Kiêu thấy suốt cả buổi cô vẫn chưa cài được, cho đến khi Lưu Hạ Hàn vỗ vỗ Nam Sơ, tay ôm lấy eo cô, nói: “Tôi xem giúp cô một chút.”
Nam Sơ cúi đầu, đưa dây lưng cho anh ta.
“Ờ.”
Lúc này Lâm Lục Kiêu mới đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Sơ cũng chẳng thèm nâng mí mắt, đáp: “Không cài được.”
Lâm Lục Kiêu đẩy Lưu Hạ Hàn ra, nhận lấy dây lưng trong tay anh ta,–ll..,,e…quy,,,,do,,,,,,cúi đầu vòng qua eo cô, nhưng miệng lại nói với Lưu Hạ Hàn: “Cậu thắt của cậu, đợi lát nữa tôi kiểm tra, năm mươi giây mà không thắt được thì đi ra ngoài chạy năm vòng.”
Lưu Hạ Hàn đáp: “Năm mươi giây là tôi đã thắt xong rồi.”
Lâm Lục Kiêu lại nói: “Vậy thì bốn mươi giây.”
“……”
Uầy, Lưu Hạ Hàn cảm thấy sao hôm nay sĩ quan huấn luyện lại đặc biệt nghiêm khắc vậy? Ai bảo người ta là sĩ quan huấn luyện cơ chứ, không cam lòng vẫn phải xoay người đi đây.
Lâm Lục Kiêu hơi khom người, tay từ phía sau Nam Sơ vòng ra trước.
“Giơ tay lên.”
Nam Sơ ngoan ngoãn giơ tay lên.
Lâm Lục Kiêu không ngờ cô lại thành thật như thế, phải dựa theo bình thường, thừa dịp camera không quay được liền kẹp thật chặt, hoặc là ánh mắt đùa giỡn một chút. Ngoan ngoãn như vậy, Lâm Lục Kiêu thật sự có chút không kịp thích ứng.
Anh cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn cô một cái. Nam Sơ dang tay, vẻ mặt thản nhiên.
Lâm Lục Kiêu đút đuôi đai lưng vào trong ổ khóa, chợt nhấc lên, trang phục phòng cháy rộng thùng thình lập tức bị xiết lại, eo thon lộ ra, chưa đầy một nắm tay.
Mẹ nó, gầy như vậy! Lâm Lục Kiêu có hơi không nỡ xuống tay, sợ tay mình sức lớn làm gãy eo người ta.
Nếu đặt ở thời xưa, Nam Sơ nhất định là “Thân hình như rắn nước, anh chắc chắn chưa từng thấy qua.”
Lâm Lục Kiêu cảm giác não mình có thể mộng ra giọng nói và vẻ mặt của cô, kết quả, Nam Sơ thấy anh bất động, rất bình tĩnh hỏi một câu: “Sao thế?”
Lâm Lục Kiêu cảm giác đầu óc mình chắc là có vấn đề, lắc đầu một cái, nhanh chóng giúp cô thắt chặt rồi, buông lỏng tay. Lách cách, dây lưng lại lỏng ra. Nam Sơ mang vẻ mặt vô ngữ nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu dời sang Từ Á và Nghiêm Đại ở bên cạnh, hỏi: “Sao hai cô kia lại cài được?”
Nam Sơ trợn trắng mắt, đáp: “Làm sao em biết được?”
Lâm Lục Kiêu chìa tay ra, nói: “Đưa thắt lưng cho anh, chắc là cài chưa đúng rồi.”
Nam Sơ ngoan ngoãn đưa cho anh. Lâm Lục Kiêu liếc cô một cái, sao hôm nay lại nghe lời như vậy?
Nam Sơ lại bày ra ánh mắt ngây ngô “Làm sao thế”.
“……”
Thiệu Nhất Cửu cầm công cụ tới đưa cho Lâm Lục Kiêu, rồi nói: “Trưa hôm đó không phải cô bị cảm nắng vì dây đai sao? —ll,,,…re….,d…ô—–Tôi đoán ba nữ sinh các cô chắn gần giống nhau, tôi liền lấy số đo của Nghiêm Đại để làm cho cô, chỉ là không ngờ cô lại gầy như thế.”
Lâm Lục Kiêu ngồi xổm xuống, sửa dây đai. Nam Sơ nói: “Không có việc gì.”
Thiệu Nhất Cửu: “Nghe nói trước kia cô là người mẫu, khó trách vóc người lại đẹp như vậy, chắc là rất khổ cực nhỉ. Tôi nghe nhân viên công tác nói, các cô ăn cơm đều chỉ no ba phần thôi.”
Nam Sơ: “Nói bậy, không thấy tin tức trên mạng sao? Next Top Model đều được ăn đùi gà đấy.”
Thiệu Nhất Cửu gãi gãi sau gáy, cũng không xác định Nam Sơ nói thật hay nói dối, ngược lại còn hy vộng cô không bị bỏ đói là được, thật thà chất phác cười cười, khen: “Thật là lợi hại.”
“Ngốc, anh còn tin là thật.”
Thiệu Nhất Cửu cười ha ha, nói: “Cô nói cái gì, tôi đều tin.”
Nghe vậy, Lâm Lục Kiêu sửa xong dây đai, bèn đứng lên, đưa cho Nam Sơ, nói: “Lần này được rồi.” Nói xong, quay đầu liếc Thiệu Nhất Cửu, hỏi: “Sao còn ở đây?”
Mặt Thiệu Nhất Cửu cứng đờ, vội chạy đi.
Nam Sơ thắt dây xong, giữ chặt, hướng về phía Lâm Lục Kiêu cười một tiếng, hỏi: “Cám ơn, vừa rồi có phải anh nghĩ là em cố ý hay không?”
Lâm Lục Kiêu hỏi lại: “Cố ý cái gì?”
“Cố ý không thắt dây lưng, hấp dẫn sự chú ý của anh.” Thừa dịp không ai chú ý, Nam Sơ nhỏ giọng nói tiếp: “Về sau em không trêu chọc anh nữa, thật đấy.”
“Ừ, em có thể nghĩ thông suốt là được.”
Chính Lâm Lục Kiêu cũng không cảm thấy được giọng điệu của mình cứng nhắc, gượng ép, còn lộ ra hơi dấm.
Cách buổi huấn luyện, nghỉ ngơi năm phút đồng hồ.
Lâm Lục Kiêu bảo Thiệu Nhất Cửu xuống canteen ôm một thùng nước uống đến, ở dưới gốc cây chia cho một người một chai. Ngày đó nóng bức, mỗi người đều mặc bộ đồng phục phòng cháy to đùng như bánh bao hấp, mồ hôi ào ào chảy ra.
Ngược lại, tâm tình của mấy diễn viên cũng không tệ lắm, ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm. Nam Sơ ngồi bên cạnh Lưu Hạ Hàn, lẳng lặng uống nước, thỉnh thoảng còn đối đáp đôi câu.
Những người khác thì khá tốt…..
Song bầu không khí giữa Nghiêm Đại và Nam Sơ lại hơi tế nhị, Nam Sơ nói gì, Nghiêm Đại đều muốn chen vào đôi câu. Nam Sơ nói xong lời cuối cùng, định im lặng, đại khái là bệnh cũ của cô gái này lại tái phát, muốn cố ý tranh cãi với cô.
……
Sau đó Nam Sơ mới biết, toàn bộ tâm tình của Nghiêm Đại đều đến từ chiếc thắt lưng của buổi sáng. Cô ta cảm thấy Nam Sơ kiểu cách, cố ý khoe khoang eo thon, đến nỗi, về sau cứ tranh cao thấp với Nam Sơ ở khắp nơi.
Nam Sơ chính là người như vậy, không tim không phổi, anh ghét tôi thì cứ ghét, dù sao tôi cũng đâu thích anh.—ll…e…uy…donnn—–Cô càng không phải là quả hồng mềm, sẽ không vì người ta chán ghét mà chủ động cầu hòa. Cô đương nhiên có một thế giới nhỏ của mình, bản thân có thể tìm việc làm, nhưng sẽ không vì vậy mà cố ý né tránh người khiến mọi người đều lúng túng.
Nghiêm Đại thì hơi ngược lại, cô ta sẽ cố ý tránh né, ra vẻ mình đặc biệt ghét Nam Sơ. Cô ta sẽ không che giấu cảm xúc, bản tính cô công chú nhỏ, cảm thấy mình ghét ai thì tất cả mọi người cũng phải ghét người đó. Cho nên cô ta lôi kéo Từ Á, muốn Từ Á theo mình ghét Nam Sơ.
Từ Á khá thông minh, từ trước đến giờ cô vẫn hiểu rõ tính toán giữa các nữ sinh, cô sẽ không đặc biệt đứng về phía nào. ‘Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’, kỹ năng này là cần thiết trong giới giải trí hỗn loạn. Hơn nữa, so sánh với bản tính bụng dạ hẹp hòi của Nghiêm Đại, nói thật cô vẫn thích cá tính của Nam Sơ hơn.
Nữ sinh còn có một bản lĩnh, bất kể mối quan hệ có ác liệt đến đâu, nhưng ở trước mặt đông đảo nam sinh vẫn có thể thản nhiên tạo cảnh thái bình.
Buổi tối tắt đèn, phòng ngủ nữ sinh yên lặng, rửa mặt đi ngủ. Phòng ngủ nam sinh lại vô cùng náo nhiệt, vẫn còn đang tán phét, nói chuyện phiếm, so với bên kia hoàn toàn là hai cảnh khác biệt.
Lâm Lục Kiêu kết thúc buổi rèn luyện ban đêm, lúc đi vào thấy Thiệu Nhất Cửu kéo một thành viên trong đội phòng cháy nhiệt tình buôn chuyện.
Anh vừa tiến vào, lập tức yên lặng, đội viên giải tán, bị anh kéo lại, tháo mũ xuống. Anh kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, gác chân, đảo mắt, hỏi: “Tán gẫu cái gì thế?”
Cả đám đều trố mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Thật ra thì cũng chẳng có gì, vốn là tán gẫu, nói chuyện phiếm mà thôi, nói cho Đội trưởng cũng không sao. Chính là lần này quá nghiêm túc, không ai dẫn đầu, mọi người nhất thời không dám mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Thiệu Nhất Cửu nổi lên tinh thần trưởng lớp, nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, mọi người nhàm chán quá, mà vừa nãy Tiểu Cửu có nói một vài tin đồn.—ll…,,,e,,uuu..doonnnn— Trước kia Nghiêm Đại và Nam Sơ là tình địch, sau đó mọi người liền thảo luận đa chiều, Nghiêm Đại và Nam Sơ, ai là người xinh đẹp, không có ác ý, chỉ thảo luận đơn thuần thôi.”
Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế, rảnh rang nhìn cậu ta, hỏi: “À, thảo luận có kết quả rồi sao?”
Tiểu Cửu dẫn đầu giơ tay, đáp: “Tôi chọn Nam Sơ!”
Có người phản đối: “Tôi chọn Nghiêm Đại, cô ấy cười lên rất đẹp mắt.”
“Nhất định là Nam Sơ! Chân dài eo nhỏ! Người mẫu đó!”
“Từ Á! Cô gái nhỏ đáng yêu! Lương thiện dịu dàng!”
“……”
Cuối cùng Thiệu Nhất Cửu yếu ớt giơ tay, nói: “Tôi cũng bầu cho Nam Sơ.”
Không hề lo lắng, Nam Sơ dùng số phiếu cao để giành chiến thắng. Chính Nam Sơ cũng không biết, trong một buổi tối vô danh, được người đội vòng hoa.
Lâm Lục Kiêu sờ mũi một cái. Kỳ quái, sao lại có cảm giác đánh thắng trận thế nhỉ?