Lúc này trời còn chưa tối, Quý Thanh Trác thầm nghĩ, ban ngày ban mặt như này sao có thể tu luyện?
Từ từ, hình như tu luyện cũng không có vấn đề gì, dựa vào cái gì ban ngày liền không thể tu luyện, tu luyện này rõ ràng thanh thanh bạch bạch.
Chính là… Chính là… Quý Thanh Trác nhớ lần trước cùng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tu luyện, hắn ở trong không gian tu luyện đều sắp đem cô bài trừ, liền cứ như vậy cách hai ngày không có tu luyện, cô đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ.
“Kia…” Mũi chân Quý Thanh Trác điểm trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, đây là một cái biểu hiện do dự của cô
“Trác Trác nếu không muốn thì muộn một chút ta lại đi tìm ngươi.” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn mũi chân cô điểm trên mặt đất, thanh tuyến không nhanh không nhanh chậm.
Nếu là buổi tối giống như liền càng thêm kỳ quái…
Quý Thanh Trác gật gật đầu, cô lội qua làn nước, chân đạp lên mặt hồ vừa mới không có nước trôi qua dấy lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Cô đi tới trước mặt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, ở trên giàn làm bằng tre trong viện có một cái giường nệm nằm ngang, bên cạnh có án thư cùng giá để nến, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc có khi liền ở chỗ này nghỉ ngơi.
Quý Thanh Trác quay đầu lại nhìn hai lần, tính toán đi dọn ghế ngồi lại đây nhưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đã duỗi tay đặt ngang eo cô. Cô có chút sửng sốt, thắt lưng cứng lại, gò má hơi hơi đỏ lên.
“Còn nói ngươi không giống bụi thực vật kia.” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn chằm chằm vành tai đỏ hồng của cô trêu chọc nói.
Hắn nói tự nhiên chính là cây xấu hổ của Kiều Diêm trưởng lão không biết nhổ từ chỗ nào.
“Ta không phải là… xấu hổ…” Quý Thanh Trác trong lúc lơ đãng nói ra tên của nó, nghĩ đến cây xấu hổ này ở tu tiên giới còn chưa có tên của mình.
“Xấu hổ.” TᏂẩʍ ɖυng ngọc đánh giá, “Là cái tên hay, hôm nào có thể tìm Kiều trưởng lão đề kiến nghị.”
“Ừm.” Quý Thanh Trác cúi đầu, thấy bên hông TᏂẩʍ ɖυng Ngọc treo ngọc bội trang trí, còn có dây thắt lưng bội kiếm đem thắt lưng của hắn buộc thật sự chặt, sấn đến eo thon của hắn càng thêm mê người, chẳng qua ngày thường bị ngoại bào to rộng giấu đi nên không người chú ý.
Chờ một chút, cô lại chú ý cái gì, lông mày Quý Thanh Trác nhướng lên, trừng lớn mắt. Mà cánh tay TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vừa thu lực lại ôm cô xuống dưới, cô đặt mông ngã ngồi trên giường trúc của hắn, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tay thu hồi, lụa mỏng trên tay áo phất nhẹ qua mu bàn tay cô.
“Luyện khí nhị giai?” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hỏi, hắn sớm đã biết tu vi Quý Thanh Trác có chút tăng lên.
“Ừm, tốc độ tu luyện so với trước nhanh hơn.” Quý Thanh Trác gật gật đầu nói.
Hắn đè cổ tay cô lại, nơi này kinh mạch thông suốt là cái vị trí tốt để rót linh khí vào, cho nên mỗi một lần hắn đều nắm cổ tay cô.
Kỳ thật, có nơi khác kinh mạch so với cổ tay càng thêm thông suốt, nhưng…Đôi mắt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc khẽ thu liễm, hắn vẫn chưa nghĩ tiếp, chỉ dẫn linh khí chung quanh tới trợ giúp Quý Thanh Trác hấp thu, hắn chỉ nhẹ nhàng túm lấy thân thể Quý Thanh Trác một chút, cô liền rơi vào trong lồng ngực hắn.
Không gian tu luyện thuộc về hai người bắt đầu hình thành, thần thức Quý Thanh Trác lại nhanh tay lẹ mắt trốn vào trong góc, nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc một khi đã dùng thần thức cùng cô chạm vào nhau liền trở nên… trở nên…hẳn là bộ dáng vốn có của hắn, tóm lại, trở nên rất xấu.
Quý Thanh Trác đương nhiên biết TᏂẩʍ ɖυng Ngọc rất có khả năng chính là đang giả bộ ôn nhu, bởi vì hàn băng dưới đáy mắt hắn chưa bao giờ tan đi quá, nhưng là, thời điểm luồng khí màu đỏ thuộc về hắn lại quấn lấy thân thể cô, cô khóc không ra nước mắt. Hắn lại tới nữa, một hai cứ phải dính lấy cô.
Quý Thanh Trác cũng không thập phần chán ghét khí tức thuộc về hắn, chỉ là cỗ khí tức này không ngừng khiêu khích khả năng an toàn cô có thể chịu đựng được. Khoảng cách càng gần gũi hơn với cô, càng thêm thân mật.
Lúc này đây, Quý Thanh Trác kề sát sống lưng vào góc phía sau thì bỗng nhiên cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo kia, cái khí tức màu đỏ kia theo xương sống lưng cô dần dần hướng lên trên cho đến khi đi vào cổ của cô.
Quý Thanh Trác nghiêng đầu đi, khí lưu màu đỏ mềm mại quấn lấy trên cần cổ thon dài của cô, chúng nó lưu động ào ạt theo mạch xương của cô, ngang ngược mà quấn quanh.
Đương nhiên, khí tức TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn chưa siết chặt cổ cô, nó chỉ là dán sát vào vuốt ve mà thôi.
Xương quai xanh dưới cổ phảng phất như chất lỏng màu đỏ, oánh oánh trong suốt.
Quý Thanh Trác đương nhiên không thể nhìn thấy màu sắc tươi sáng này, cô nhắm mắt lại, phảng phất như nhớ tới cái gì đó.
Ở chợ bên ngoài Huyền Vân Tông, cô thay đổi váy áo mới, đẩy cửa đi ra, xuyên qua ánh mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa tiệm, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nghiêng đầu nhìn cô, cổ họng dưới cằm hắn hơi hơi lăn lộn. Trên khuôn mặt vẫn chưa đến mức như ánh trăng sáng như vậy, hắn khi đó nhìn thấy cô lần đầu tiên, tóm lại là có chút ham muốn không thể nói thành lời.
Du͙© vọиɠ này ẩn mà không phát, thời điểm hắn cột một dải lụa trên cổ cô, ở chỗ Quý Thanh Trác chỗ không nhìn thấy, hắn rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như hồ, phảng phất muốn hút cả người cô vào.
Khi đó đầu ngón tay hắn mang theo một chút run rẩy xẹt qua bên cổ yếu ớt của cô lại chưa đụng vào, chỉ mềm mại cẩu lấy. Dải lụa mềm mại màu xanh nhạt như nước chảy từ kẽ ngón tay hắn rơi xuống.
Đương nhiên, đến không gian tu luyện bí ẩn nhất, tiềm thức của hắn tự nhiên sẽ không che dấu du͙© vọиɠ của mình. Đây là luồng khí màu đỏ của hắn thẳng thắn nhiệt liệt, hắn vuốt ve cổ Quý Thanh Trác phảng phất như người yêu, cuối cùng, ở trên cổ cô tràn ra một bông hoa.
Quý Thanh Trác lại nghe được thanh âm đè thấp của hắn, lôi kéo dây thanh âm chấn động, tay cô dừng ở bên cạnh người, không chỗ nương tựa nên chỉ có thể bắt lấy lung tung cho đến khi một luồng khí màu đỏ rơi xuống lòng bàn tay cô, cuối cùng nhẹ nhàng gãi phảng phất như đang trấn an cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, liền tính tạm thời tiếp nhận trạng thái như vậy giống như cũng không phải… Đặc biệt không thể tiếp thu.
Quý Thanh Trác nghiêng đầu, không có biện pháp phản kháng, nên cô trực tiếp đem đầu mình đặt lên hơi thở màu đỏ. Hắn thế nhưng thật đúng là nâng đầu cô, chỉ là luồng khí tản ra phất qua cổ, sau tai và cánh môi cô vẫn là bá đạo ngang ngược như cũ.
Ba canh giờ thật sự là quá lâu, Quý Thanh Trác nhắm mắt lại, lại không thấy được khí lưu màu đỏ lại một lần nữa lưu động, có một cái lực lượng mới nào đó bị hấp thu lại đây, lại là một đám mảnh vụn rực rỡ mới.
Lần này cô không chú ý tới cho nên không trốn, có một đám mảnh vỡ lộng lẫy đụng vào người cô.
Quý Thanh Trác cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay, cô giơ tay lên ý đồ đem mảnh vỡ kia ném ra, cô thật sự không muốn biết quá nhiều bí mật liên quan đến TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, trong lòng cô không giấu được chuyện gì, ngày nào đó lỡ lộ ra liền không tốt.
Nhưng là, những mảnh vỡ lấp lánh kia phảng phất như những mảnh gương nhỏ lóe ra quang mang trong suốt, nó không bị ném ra, hơn nữa hình ảnh cực kỳ rõ ràng truyền đến trong đầu Quý Thanh Trác.
Thời điểm TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thu hồi năng lượng bị thất lạc của mình ít nhiều sẽ đem kí ức chôn giấu trong thần thức của chính mình tiết lộ. Trong lúc hai người cùng tu luyện như thế đều sẽ đem bí mật của mình bại lộ, tỷ như TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền biết tất cả tình huống thân thể của Quý Thanh Trác, mà Quý Thanh Trác cũng có thể nhìn thấy một tia ký ức của hắn, điều này thực công bằng.
Hình ảnh xâm nhập vào đầu óc Quý Thanh Trác rất quen thuộc, là Huyền Vân tông, nhưng không phải Bạch Thủy Đảo, tựa hồ là nơi ở của đệ tử mới.
Điều kiện sinh hoạt của đệ tử bình thường trong Huyền Vân tông không tính là kém cỏi, chỉ là không thể ở trong động phủ đơn độc mà thôi, nhưng tiểu viện một phương thuộc về mình cũng có trang bị đầy đủ.
Lúc này đang là ban đêm, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cầm kiếm, đem Táng Tuyết Kiếm trong tay nắm rất chặt, kiếm này chấn động lấp lánh tuyết quang mang hỗn loạn, mà tay hắn tựa hồ muốn nắm không được thanh kiếm này.
Tu vi của hắn hiện tại đã lùi lại đến Kim Đan nhất giai, cơ hồ muốn áp chế không được hung tính của kiếm này. Thế nhưng có người theo hắn đi lên, vào ban đêm, đệ tử còn lại đều đóng cửa tu luyện, trên đường đá xanh chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh trăng đem bóng hai người kéo rất dài.
“TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, ngươi cầm tín vật của Viễn Vụ chân nhân liền có thể trực tiếp nhập môn, không cần thông qua thăng tiên đại hội, cái này cũng quá không công bằng đi? “Đệ tử kia ngăn ở trước mặt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, trực tiếp hỏi TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vừa mới nhập môn.
Lúc này TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ở trong Huyền Vân tông còn chưa có thanh danh gì, hắn cầm kiếm, ngước mắt, đứng ngược ánh trăng nhìn chăm chú vào người này.
“ Kiếm này của ngươi là di vật của Đông Sơn hoàng tộc sao?” Đệ tử này quả thật không có nhãn lực, cố ý lấy gia tộc đã bị hủy diệt tới kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hắn.
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn không nói gì, bởi vì toàn bộ lực lượng của hắn đều phải áp chế thanh kiếm đang xao động này.
“Không cho ta nhìn xem sao? Nói như thế nào ta so với ngươi nhập môn sớm hơn, ngươi cũng muốn gọi ta một tiếng sư huynh đâu.” Đệ tử này lại nói.
Đột nhiên, ngón cái của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc gợi vỏ kiếm lên, Táng Tuyết Kiếm bay ra khỏi vỏ, dưới trăng tròn, tuyết quang chợt lóe, cắt ra một cái đường màu đỏ thon dài.
“Được.” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nói. “Cho ngươi xem.”
Quý Thanh Trác lại vung tay mình một cái, cuối cùng cũng đem mảnh vỡ này ném bay ra ngoài, nhưng cô vẫn thấy được toàn bộ quá trình, hơn nữa hình ảnh này đều là đen trắng, ngoài ra không có màu sắc khác.
Đệ tử Huyền Vân tông lúc trước biến mất toàn bộ đều là bị TᏂẩʍ ɖυng Ngọc gϊếŧ để đút kiếm, trước đó không lâu cô còn ngồi xổm trên thanh kiếm nói chuyện, này thực quá đáng sợ.
Quý Thanh Trác nội tâm phức tạp, cô sợ sao, nhưng lại cũng không phải thực đáng sợ như vậy, sau khi biết là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cô thậm chí cảm thấy chuyện này hẳn là hợp lý.
Suy nghĩ bị kéo trở về, hơi thở thuộc về TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn thân mật cọ xát bên cổ cô, tựa hồ muốn hoàn toàn đem cô kéo vào trong lòng ngực chính mình, dưới tiềm thức hắn, tính xâm lược chính là mạnh như thế, nhưng mỗi một lần, thế nhưng đều tốt tính để lại cho cô một không gian để hô hấp.
Quý Thanh Trác nhẹ nhàng thở dài, thẳng đến ba canh giờ trôi qua, cô mở mắt, kinh ngạc phát hiện chính mình đã rơi vào trong lòng ngực TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, hắn nâng cô dậy, duy trì một cái tư thế làm cô thực thoải mái cho nên cũng không cảm thấy đau lưng mỏi eo.
“Tiểu Ngọc sư huynh…” Quý Thanh Trác bừng tỉnh ở trên vai TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đẩy một cái, từ trong ngực hắn lui ra ngoài, mặt cô vẫn đỏ như trước, chủ yếu là bị TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trong không gian tu luyện buồn bực đến quá chật. Có mồ hôi thấm ướt thái dương, sợi tóc dính vào bên tai, Quý Thanh Trác hít sâu một hơi, nghênh diện gió lạnh trước mặt thổi tới.
Khi đã vào đêm, Lại Lại không biết từ chỗ nào bay lại đây, một hai cứ phải dán vào giữa cô với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc mà anh anh kêu.
Quý Thanh Trác gãi gãi cằm Lại Lại cô chuyên chú tương tác với tiểu gia hỏa này, làm bộ không thấy được TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.
Không gian tu luyện như vậy, cô tương đối khó có thể đối mặt với hắn ở hiện tại…TᏂẩʍ ɖυng Ngọc bị bỏ qua, hắn đem Lại Lại ôm lên, không cho Quý Thanh Trác chạm vào nó, hỏi: “Trác Trác, vì sao lại trốn ta?”
Quý Thanh Trác có ủy khuất nói không nên lời, vì sao cô trốn hắn, chẳng lẽ chính hắn không biết sao?
Cô nâng đầu lên, cổ áo hơi trượt xuống một chút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn: “Tiểu Ngọc sư huynh, ta phải trở về.”
Mặt Quý Thanh Trác vẫn đỏ, từ bên cổ tới vành tai, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn vành tai cô, hồi lâu mới nói, “Ta đưa ngươi trở về.”
“Ta còn muốn sờ Lại Lại một chút.” Quý Thanh Trác nói.
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đem Lại Lại đặt lên tay cô, tiểu gia hỏa sợ tới mức nhảy trở lại vào trong ngực cô.
Quý Thanh Trác vừa sờ lưng Lại Lại vừa nói: “Tiểu Ngọc sư huynh, Băng Linh quả không dễ ăn, Lại Lại ăn Băng Linh Quả hẳn là cũng không dễ ăn, cho nên ngươi không nên lấy nó đi cho thanh kiếm ăn.”
TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không hiểu mạch não của Quý Thanh Trác, nhưng hắn vẫn mỉm cười đáp ứng như cũ: “Đây là tự nhiên.”
“Ta cũng ăn Băng Linh quả.” Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ một chút, cô cảm thấy cô muốn trong vô tri vô giác để cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không cần có hứng thú đối với cô.
“Cho nên ta cũng không thể ăn.” Cô chính là nói như thế, giọng nói mềm nhẹ.