Chương 38: Lâm Chính thật sự
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Nhu tái mét, thân thể yêu kiều run rẩy.
Cô biết cụ bà Tô ép mình đến đây là vì chuyện này.
Nhà họ Tô muốn cô đi lấy lòng Mã Phong.
Thật ra cái gì Tô Nhu cũng biết, cô không muốn đến, cũng không nên đến.
Nhưng Lâm Chính lại đồng ý thay cô.
Bây giờ nên làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự phải đi vào à?
Một khi đi vào sẽ có chuyện gì, Tô Nhu hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Làm sao đây?
Tô Nhu hoang mang lo sợ.
Nhưng lúc này, Lâm Chính mỉm cười nói với nhân viên phục vụ kia:
“Bảo cậu Mã đợi một lát”.
“Vâng thưa anh”, nhân viên phục vụ gật đầu rồi rời đi.
“Lâm Chính, anh thật sự muốn tôi đến đó à?”, Tô Nhu hỏi với vẻ khó tin.
“Không cần, chúng ta tiếp tục uống rượu, cho tên ngốc Mã Phong kia đợi đi”, Lâm Chính cười nói, sau đó kéo Tô Nhu ngồi xuống.
Tô Nhu sửng sốt.
Hóa ra Lâm Chính muốn chơi Mã Phong?
“Lâm Chính, như thế… không tốt lắm đâu… Dù sao buổi tiệc này cũng do anh ta tổ chức mà”.
“Sợ cái gì? Nếu Mã Phong muốn chúng ta đi thì chúng ta đi là được!”, Lâm Chính ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa tao nhã cắt bít tết.
Tô Nhu há miệng, không biết nên nói sao cho phải.
Có lẽ vì lâu quá Tô Nhu chưa đến nên cậu Mã sốt ruột, bảo nhân viên phục vụ đến lần nữa.
“Sắp rồi sắp rồi, bảo cậu Mã đợi thêm lát nữa”, Lâm Chính tiếp tục ăn uống, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ chạy vào phòng VIP.
Nhưng đợi thêm hai mươi phút mà Tô Nhu vẫn chưa vào phòng, cậu Mã nổi giận, lập tức bảo người nhà họ Tô đi gọi.
“Tiểu Nhu, cháu làm gì đấy? Cậu Mã còn đang ở bên trong đợi cháu chúc rượu kìa, sao cháu còn ngồi ở đây, mau đi vào với tôi!”, Trương Vu Huệ đi tới, nghiêm túc quát.
“Bác ba gái…”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Có thể uống rượu với cậu Mã là phúc của cháu, cháu đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”
Trương Vu Huệ không thèm quan tâm, nắm tay Tô Nhu muốn kéo cô đi về phía phòng VIP.
Nhưng vào lúc bà ta sắp kéo Tô Nhu đi, một bàn tay to lớn giữ cô lại.
“Hả?’, Trương Vu Huệ sửng sốt, sau khi thấy chủ của cánh tay, bà ta giận tím mặt: ‘Lâm Chính, cậu làm gì đấy?”
“Đi nói với Mã Phong, bảo anh ta từ bỏ ý định đi, Tô Nhu sẽ không vào phòng VIP, càng sẽ không uống rượu với anh ta”, Lâm Chính buông tay ra, uống cạn rượu trong ly.
“Cậu nói cái gì?”, Trương Vu Huệ hừ lạnh, chống nạnh nói: “Nơi này có chuyện của cậu à? Cút sang một bên!”
Nói xong thì nắm lấy cánh tay Tô Nhu.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, hất tay bà ta ra.
“Cậu? Tên chó chết! Cậu dám làm thế với tôi à?”, Trương Vu Huệ nổi giận muốn tát một cái lên mặt Lâm Chính.
“Bác ba gái! Dừng tay!”, Tô Nhu giật mình.
Nhưng bàn tay này còn chưa đánh trúng mặt Lâm Chính đã bị anh giữ lại.
“Cậu làm gì đấy?”, Trương Vu Huệ kêu lên một tiếng chói tai, muốn cào lên mặt Lâm Chính.
Lâm Chính không phải người dễ bắt nạt, nếu là lúc trước, chắc chắn sẽ nuốt giận vào bụng, nhưng bây giờ thời hạn ba năm đã qua rồi.
Anh không cần phải nhường nhịn nữa.
Lâm Chính vung tay tát một cái lên mặt Trương Vu Huệ.
“Chát!
Âm thanh lanh lảnh vang lên!
Trương Vu Huệ sững sờ, xoay một vòng ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
“Hả?”
Tô Nhu ngây người.
Tiếng diễn tấu violon dừng lại.
Khách khứa xung quanh đưa mắt nhìn sang.
Người nhà họ Tô ở bên kia nổi điên.
“Không ngờ thằng chó Lâm Chính kia lại dám đánh bác ba gái!”
“Mẹ!”, Tô Bắc cắn răng nhìn cụ bà Tô.
“Đi gọi cậu Mã đến”, cụ bà híp mắt nói: “Đây chính là cơ hội của cậu Mã, mấy đứa bình tĩnh, đừng nổi nóng, nếu không sẽ hỏng chuyện đấy”.
Tô Bắc hơi sững sờ.
Người nhà họ Tô cũng lập tức hiểu lời của cụ bà Tô.