Dì bảo người khác, con không muốn cũng không có thời gian. ”
Dì quản gia khó xử đem tài liệu đến công ty của Diệp Tử Hàn.
” Xin chào, tôi đem tài liệu đến cho tổng giám đốc, phiền cô chuyển giúp dùm tôi. ”
Cô tiếp tân xinh đẹp lễ pháp vâng dạ:” Tổng giám đốc đã thông báo là nếu có người đem đồ tới cho ngài ấy thì trực tiếp đi lên phòng làm việc ạ. Dì lên thang máy bấm tầng 66 là tới ạ. ”
Cô tiếp tân thất vọng, không phải tổng giám đốc bảo thiếu phu nhân sẽ tới sao? Không gặp được sao làm quen sao thăng chức đây?
Bà đi lên tầng 66, bất ngờ với cảnh xa hoa, sang trọng ở đây.
Cốc cốc.
” Come in. ”
Diệp Tử Hàn mỉm cười tà mị, thấy người đi vào thì cứng đờ người.
” Thiếu gia, đây là tài liệu của cậu. ”
Sắc mặt trầm đi, cả người toát lên sự lạnh lùng, sát khí.
” Cô ta đâu? “
Lần này, dì quản gia lại im lặng, mỉm cười e dè:” Thiếu phụ nhân, bận bận rồi. ”
Diệp Tử Hàn quăng sấp tài liệu lên sopha, vẫy vẫy tay ra hiệu đi ra ngoài. Sự tức giận, nhẫn nại của anh lên đến tột cùng.
Bận?
Người phụ nữ chết tiệc này!
” Át xì.” Trương Tiểu Nặc xoa xoa mui, lỗ tay cứ ùa ùa khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ai đang chửi mình nhỉ? Không cần đoán đã biết là tên bỉ ổi kia rồi.
” Tính tiền. ”
Trương Tiểu Nặc chạy tới, lễ phép mỉm cười:” Của anh là 32 tệ ạ. ”
Làm việc từ sáng đến giờ nhưng mà bà chủ tốt lành, dễ thương kia lại không thấy mặt đâu cả.
Câu nói dân gian:” Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. ” là có thật a.
Đường Noãn xách trên tay những vật thắng lợi, mỉm cười thỏa mãn.
” Tiểu Nặc Nặc, lấy cho trẫm một ly coffee sữa nhiều đá nào. ”
Trương Tiểu Nặc mỉm cười khinh bỉ nhưng vì chén cơm này, nhịn nhịn nhịn.
” Này! ”
Đường Noãn cầm lấy đi coffee cũng ” vô tình ” sờ bàn tay trắng ngần kia.
” Làm gì làm gì! ”
Trương Tiểu Nặc ngồi đối diện, chéo chân lại nhìn những chiến lợi phẩm mà cô nàng đã mua:” Rất đẹp a! Cơ mà mắc quá. ”
Đường Noãn xém chút phun nước ra:” Mắc? Gia tài của Diệp Tử Hàn dùng mười kiếp còn chưa hết! Mấy quần áo này cũng mua từ shopping của anh ấy! Đáng lẽ hai ta chơi từ không quần tới giờ, không cần phải trả tiền kia mà! ”
Cô uống một ngụm sữa trên bàn, mỉm cười chua xót:” Từ lúc cưới tới giờ, tớ chưa từng dùng đến một xu của anh ấy. Cậu tin không? ”
Nụ cười trên môi của Đường Noãn trở nên cứng đơ, hai người im lặng không nói gì chỉ có trong tâm mới biết, quá khứ tuy đã qua nhưng nó vẫn để lại dấu vét trong lòng mỗi người, trong cuộc đời họ.
” Tớ còn chưa sắm đủ, hôm nay trẫm cho ngươi nghỉ sớm. Chúng ta đóng cửa đi dạo phố, xem phim, ăn cơm, qua thế giới hai người. ”
Trương Tiểu Nặc hớn hở đi thay quần áo, tuy biết cậu ấy vì không muốn cô buồn nên mới đóng cửa.
Nhưng được nghỉ sao cô lại phải từ chối cơ chứ?
Hai người nắm tay nhau đi dạo phố trong thương mại nổi tiếng trong thành phố A.
Tuy nhiên, đây cũng là sản nghiệp nhỏ của Diệp Tử Hàn.
Đường Noãn đưa cho một bộ đầm gen mỏng, dài tới giữa đùi, phía sau còn rất ” mát “, cả tấm lưng hiện rõ một một.
” Phải mặc! Nếu không cậu lấy màu trắng, tớ màu đen. ”
Trước sự phiền phức của cô bạn, Trương Tiểu Nặc đành phải thay bộ quần áo, hai cô gái trẻ có thân hình bốc lửa lại mặc bộ đầm mát mẻ như thế đương nhiên nhận được sự chú ý của nhiều người.
Hai cô nàng đi tới rạp chiếu phim xem bộ phim lãng mạn. Khi nam chính trong phim chết, cả rạp đều khóc òa lên.
Chỉ có Trương Tiểu Nặc im lặng đến lạ thường, bàn tay bấu chặt lại.
” Thật cảm động a! ” Đường Noãn vừa đi vừa lau nước mắt, y như một đứa trẻ ba tuổi không được kẹo.
Chưa gì đã bảy giờ hơn, Trương Tiểu Nặc tạm biệt Đường Noãn, bắt xe đi về nhà.
Những chiếc xe hòa nhập vào nhau trên con đường phố.
Thành phố A, khi mặt trời nhô lên lại rất náo nhiệt, xa hoa nhưng khi về đêm lại cảm thấy cô đơn, những áp lực không ai biết tới.
Chiếc xe dừng ở trước nhà, Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy dì quản gia lo lắng đợi trước cửa.
” Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi, ngài ấy chờ cô rất lâu. ”
Trương Tiểu Nặc vâng dạ, đi thẳng vào phòng ngủ, vừa mở cửa liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng, mỉa mai của Diệp Tử Hàn.
” Ăn mặc thế này, cô muốn cám dỗ ai? Nếu cô coi trúng công tử nhà ai, nói cho tôi biết, tôi không ngại đưa cô vào khách sạn với họ. ”
Cô nhìn gương mặt ấy, gương mặt mà cô nhớ thương bao nay. Cô không trả lời, lấy bộ áo ngủ trong tủ vào nhà tắm nhưng bị một lực kéo lại quăng lên giường.
” Trả lời tôi! ”
Diệp Tử Hàn bóp chặt má cô, dường như muốn bóp nát nó.
Sự im lặng của cô càng khiến cơn thịnh nộ lên tới cực đỉnh, anh xé nát bộ đầm mỏng nhánh trên người cô, hung bạo cắn mút cái cổ nhỏ ấy.
Trương Tiểu Nặc hoảng sợ đẩy anh ra, giọng nói run rẫy, gấp gáp:” Đừng, xin anh! Hôm nay thứ bảy, không được! “