Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 33: Một ngàn năm chưa từng dùng



Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

Đèn đuốc lập loè, hai thiếu nữ giống nhau như đúc đang gian trá nở nụ cười. Khuôn mặt như cái bánh vừng bự mở miệng: “Bát tỷ, chị nhìn xem, tên sủng nô thấp hèn kia bị ngũ thiếu gia ôm đi rồi!”

Bát tiểu thư mặt đầy tàn nhang giương giương khoé miệng, không thể làm gì nói: “Sẽ bị ngũ thiếu đùa chơi đến chết!”

Một chỗ khác, một bé trai thuần mỹ như thiên sứ nhìn cánh năm màu từ nhà đỏ bay lượn ra, liếm liếm môi đỏ tươi: “Ngũ Ca, xem ra huynh được được toại nguyện đi… Có được ăn hay không đây? Thật sự muốn biết a…”

Ngũ thiếu thật sự sẽ được toại nguyện?

Chính hắn cho là như vậy, nhưng hắn không phát hiện trên cổ tay của Tiêu Tiễn đang xụi lơ, đồng hồ đeo tay đang phát ra ánh sáng đỏ sậm…

Đó là phương thức có người tìm nó, nó tự động đáp lại. Người tìm kiếm nó sẽ nhận được vị trí tọa độ cụ thể của nó.

Ngũ thiếu đa mưu túc trí cũng tuyệt đối không nghĩ tới, trên người y sẽ có bộ đàm quân đội. Nếu như là một MB, MB cao cấp cũng không thể có đồ dùng đặc chế cho gián điệp 007 CIA… Ai có thể muốn lấy được đây?

Ngũ thiếu chỉ là quen cửa quen nẻo mà ôm Tiêu Tiễn chui vào trong lùm cây bên hồ.

Bờ sông, bên hồ đều sẽ có một loạt ghế gỗ, ghế đá, nơi đó là địa điểm dã ngoại thường dùng để HAPPPY.

Một ngàn năm sau các người chim tựa hồ cũng rất thích nơi vụng trộm như vậy.

Đất ẩm ướt, có đồ ăn, thích hợp cho loài chim nghỉ lại, còn có sinh sôi, đây là bản năng tự nhiên…

Tiêu Tiễn bị đặt ở trên băng đá thật dài, phần lưng đột nhiên bị băng đá cả kinh chấn động. Gió đêm thổi khí khô của ban ngày đến, hơi nước trên mặt hồ uân nhân, mang theo một chút hơi lạnh.

Ghế đá khiến thân thể nóng rực của Tiêu Tiễn thoải mái rất nhiều, gió đêm phất qua mặt y, y cảm thấy cảm giác toàn thân bị kiến bò cũng giảm bớt.

Có thể dược hiệu đang yếu bớt, biến mất. Nhưng tại sao toàn thân vẫn là không đúng như vậy đây?

Tiêu Tiễn âm thầm tích góp sức lượng, chờ một đòn quyết định.

Y không còn là thiếu niên luống cuống, đối mặt với khó khăn thì chỉ có thể khóc lóc cầu người khác “Không muốn a, cầu ngươi ” kêu loạn như vậy. Loại yếu thế kia chỉ có thể kích thích thú tính của chúng, để bọn chúng càng hưng phấn.

Y là một nam nhân duyệt qua vô số người, ngàn phàm qua tận thành niên, hiện tại y chỉ là đang suy nghĩ đem mức độ mình bị thương tổn giảm đến thấp nhất… Ở loại tình huống kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này…

Ngũ thiếu gia hài lòng dùng sắc mặt gợn tình kì kèo gò má Tiêu Tiễn, một đôi tay không chút khách khí mò loạn ở trên người Tiêu Tiễn tìm kiếm.

Hắn tìm thấy địa phương cứng rắn nhất trên người Tiêu Tiễn, cười nhạo nói: “Ta liền biết ngươi là một gia hỏa trời sinh dâm đãng phóng túng, nhanh như vậy đã phản ứng…” Hắn dùng tay nhào nặn phần eo Tiêu Tiễn, cực kỳ bạo lực.

Tiêu Tiễn lẳng lặng nhẫn nại, y đã biết người này ở chuyện kia có khuynh hướng tàn bạo, đối phương càng khóc nháo, hắn càng có hứng thú.

Vì lẽ đó y cắn răng chịu đựng bàn tay lớn của đối phương chà đạp…

Ngũ thiếu gia như là cùng y phân cao thấp, y càng là không lên tiếng, hắn càng là thô bạo. Vai, lồng ngực Tiêu Tiễn lưu lại dấu hôn cùng dấu răng xanh tím, eo nhỏ đã bị bấm thành một mảnh…

“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi không muốn thì ta sẽ không đè lên ngươi!” Ngũ thiếu tức đến nổ phổi, giương lên khuôn mặt che kín tình dục. Hắn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ như vậy, mặc kệ hắn làm y như thế nào, y một tiếng cũng không phản ứng, cũng bất động, cũng không gọi, càng sẽ không gào khóc xin tha…

Y là thi thể sao?

Tiêu Tiễn bình tĩnh mà nhìn hắn, như là đồng tình hắn, như là nhìn một tên hề, điều này làm cho ngũ thiếu càng thêm tức giận.

“Ngươi đừng ở trước mặt gia kiêu ngạo! X, ngươi là một nhân loại đáng chết!” Hắn tức giận lật Tiêu Tiễn, xé đi vải phần lưng của y, lại kéo quần của y, hài lòng nhìn lưng mông trắng nõn của Tiêu Tiễn bày ra ở trước mặt hắn, như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, lại như cừu con ngoan ngoãn nằm ở trên thớt gỗ, mặc người xâu xé…

Ngũ thiếu cười lạnh kéo thấp quần, mò ra lợi khí của bản thân, liền nhào tới trên người Tiêu Tiễn, ngũ tạng của Tiêu Tiễn đều sắp bị hắn moi ra, y vừa thật vất vả tích góp một chút sức mạnh, lại bị mất hết

Màu đỏ như máu tươi xẹt qua phía chân trời, như chớp giật, như sét đánh. Ánh trăng như nước, chiếu trên đôi cánh màu đỏ kia…

“Rầm!” Lực va đập to lớn đánh tới, Ngũ thiếu bị đánh bay đến hơn ba mét. Chờ khi hắn từ bị đánh lén trúng mãnh liệt phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Reid sát ý nồng đậm bóp lấy cổ của hắn.

“Lại động vào người của bổn đại gia! Ngươi có phải muốn chết hay không?” Reid gắt gao bóp chặt khí quản của Ngũ thiếu, Ngũ thiếu không thể thở nổi, sắc mặt trở nên xanh tím.

“Reid…” Tiêu Tiễn nhẹ nhàng di chuyển trên đất, dùng âm thanh khàn khàn cực kỳ nói với hắn: “Thả hắn, giết hắn chỉ làm ô uế tay ngươi.”

Ở thế giới này giết một nhân loại có thể sẽ không bị phán tử hình, nhưng giết một người chim sẽ một mạng trả một mạng. Đây chính là pháp luật ở thế giới này. Tiêu Tiễn biết điểm này, hiện tại y không muốn bởi vì mình mà liên lụy Reid.

Reid rốt cục ở trước một giây Ngũ thiếu sắp nghẹt thở thả hắn, nặng nề ném hắn xuống đất.

Không ngờ một giây sau, Ngũ thiếu đột nhiên như lò xo nảy lên, thẳng đánh tới, trọng quyền đánh về phía trái tim Reid!

Reid quá hiểu tên này, hắn liền biết cầm thú này sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hắn không chút hoang mang mà tránh thoát đòn nghiêm trọng, giơ một khuỷu tay đánh vào vành tai Ngũ thiếu. Ngũ thiếu vù một tiếng nửa bên đầu mất cảm giác, không nghe thấy tiếng vang, lại một đầu gối, thúc ở nơi tạo người của Ngũ thiếu…

Hiện tại, hắn không còn sức lực chống đỡ lại, chỉ có thể ôm cái bụng dưới kia kêu gào…

“Ngươi có sao không?” Reid nhẹ nhàng cởi áo khoác, che ở nơi lộ ra trên thân thể Tiêu Tiễn. Eo y vô cùng thê thảm, khối khối đều là bị niết.

“Ngươi dìu ta một hồi” Tiêu Tiễn quay đầu hơi chỉ lên ngón tay.

Reid chậm rãi dìu y lên, phát hiện dấu vết trước mặt hắn càng nhiều, bả vai cùng ngực có vài chỗ rõ ràng cắn bị thương.

Reid vừa giận, lại xông tới sắc quỷ cuộn lại thành một vòng cho mấy đá.

Tuy rằng cùng là quý tộc, nhưng hắn sẽ không để lại mặt mũi cho tên kia! Không giết hắn đã là cực hạn!

“Thực sự là mẹ hắn cầm thú!”

“Coi như bị chó cắn…” Tiêu Tiễn có chút suy yếu, rốt cục ngồi thẳng lên, lẳng lặng mà nhìn Reid.

Reid vào lúc này bởi vì phẫn nộ mà mặt đỏ lên, môi so với nước anh đào càng đỏ. Bên môi hắn có một khối rõ ràng sưng đỏ, khóe miệng mang theo một tia tơ máu, lông chim cũng lung ta lung tung, như là kéo bè kéo lũ đánh nhau bị người vặt lông. Xem ra hắn khẳng định muốn “Phá vòng vây” thì phải bỏ ra chút công phu.

“Xin lỗi, ta tới chậm, ta nên luôn luôn ở cạnh ngươi…” Hắn áy náy không ngớt mà nói.

Tiêu Tiễn cười một cái, cảm thấy mặt Reid ở dưới ánh trăng, đang nổi giận càng hiện ra yêu diễm vạn phần, như bên trong biển máu nở rộ một bông hồng, xinh đẹp không gì tả nổi, lôi kéo người ta mơ màng.

Chóp mũi, cái trán chảy rất nhiều mồ hôi, có thể thấy được hắn là bay nhanh mà tới. Nhưng mùi mồ hôi trên người hắn rất dễ chịu, hắn không có dùng nước hoa, là mùi nam nhân tự nhiên.

Có thể phấn đấu quên mình, chảy máu chảy mồ hôi, là thuần đàn ông. Không giống tên sắc ma kia, dùng nước hoa thượng đẳng nhất, vẫn như cũ để y buồn nôn, nghĩ thôi đã muốn buồn nôn.

“Tên khốn kia làm như vậy với ngươi… Ngươi không sao chứ?” Đôi mắt Reid sáng lấp lánh, như là đầy nước độ cực, sắp tràn ra.

Tiêu Tiễn đột nhiên đã nghĩ đến một từ để hình dung đôi mắt như vậy — thu thủy.

Ánh mắt ân cần của hắn, để y cảm thấy rất ấm áp. Được người nào đó coi trọng, được người nào đó mong nhớ, được người nào đó trân ái, cảm giác thật tốt.

Tiêu Tiễn kích động, đi đến hôn hôn môi Reid, trái lại an ủi hắn: “Ta không có chuyện gì, ta chỉ là bị cẩu cắn mấy cái… Một hồi trở lại tiêu độc là không sao…”

Reid lại thăm dò mà nhìn thân thể Tiêu Tiễn một chút…

Tiêu Tiễn rốt cuộc biết ý của hắn, không nhịn được cười nói: “Hắn là muốn bạo ta không sai. Đáng tiếc hoa cúc già của ta đã một ngàn năm chưa từng dùng, có chút khô khốc, hắn chưa thành công… Đương nhiên ngươi đến rất đúng lúc.”

Reid như trút được gánh nặng, con mắt bốc ra tia sáng kỳ lạ, như là sống lại, như là từ trong ao hổ thẹn mò đi ra, như là từ vách núi vạn trượng nhảy xuống, vạn hạnh trong bất hạnh, bị cành cây chống đỡ không rơi xuống đáy vực. Trái tim hắn kích động.

“Cũng còn tốt ngươi không có chuyện gì.” Hắn rốt cục an tâm, sau đó hôn trả lại Tiêu Tiễn, dùng môi của hắn, dùng cách nhân loại hôn, nặng nề, thật sâu, mưa to gió lớn – hôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.