Người Cá Medusa

Chương 34: Dẫn lửa tự thiêu*



(*Tự chuốc họa vào thân)

Hôm sau, viện y học Đế quốc.

Frukz bước vào phòng viện trường mờ tối, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người ngồi trên sofa sang trọng đang quay mặt về phía màn hình quan sát, hơi nghiêng mặt sang, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên: “Cậu đến rồi à, hồ ly nhỏ.”

Đặt ghi chép quan sát và bản mẫu của Medusa lên bàn, Frukz quỳ một gối, nâng chân Clorokawa, tháo giày cao gót ra, động tác mát xa hết sức thông thạo: “Thầy, gần đây chúng ta có tiến triển không tồi.”

Clorokawa cụp mắt nhìn xuống anh ta, rời nhìn sang hình ảnh trên camera giám sát, ấn nút tạm dừng, khóe môi nhếch lên: “Thật sự không ngờ cậu ta lại chủ động làm chuyện này. Xem ra cậu ta rất muốn vào viện y học… Người cá này sắp bị cậu ta trêu chọc đến mức động dục rồi. Đã vậy thì… Frukz, tối nay đợi lúc Medusa ngủ rồi thì cho tàu ra khỏi cảng, đồng thời mở sóng âm, rồi thêm chút nguyên liệu cho bọn họ.”

“Nguyên liệu” này là gì, Frukz rất rõ.

Trong viện y học không những sản xuất thuốc chưa bệnh, mà còn điều chế vào sản phẩm giúp vui chuyên cung cấp cho các quý tộc dùng mua vui.

“Tuân lệnh, thầy.” Frukz gật đầu, nhìn về phía người tóc bạch kim trong video, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, mãi đến khi Clorokawa gọi anh ta đến lần thứ hai mới phản ứng lại.

“Sao vậy, Frukz?” Móng tay dài của Clorokawa đẩy gọng kính của anh ta, lướt qua đuôi mắt hồ ly hẹp dài: “Sau buổi tiệc đó cậu không ổn lắm, nhớ thiên thần nhỏ của cậu rồi sao?”

Đáy mắt Frukz chợt lóe lên bóng đen, không phủ nhận, gối đầu lên đùi ông ta, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười biến thái: “Thầy, thầy hiểu em chứ?”

“Cũng khó trách… dù sao thì đó cũng là kiệt tác chính tay cậu tạo ra mà.” Clorokawa khều một sợi tóc của anh ta: “Tối qua cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi, hình như bị thương không nhẹ. Cậu đi chữa cho cậu ta rồi đích thân tiễn về đi.”

“Tuân lệnh, thầy.” Frukz cung kính đóng cửa văn phòng viện trưởng lại rồi xoay người đi, sắc mặt như phủ đầy mây đen. Anh ta rảo bước rẽ mấy lần, đến trước phòng cách ly đã để trống mấy tháng, hít sâu một hơi rồi ấn nút mở cửa. Cảnh tượng bên trong lọt vào tầm mắt trong thoáng chốc, hô hấp anh ta trở nên trì trệ.

Tấm lưng thiếu niên trắng nõn đầm đìa máu, dịch dinh dưỡng trong khoang sinh vật cũng bị pha thành màu đỏ nhạt. Cậu ấy cuộn tròn ở đó như một đưa trẻ sơ sinh, vừa trong trẻo vừa yếu ớt, chẳng nhúc nhích lấy một cái, chỉ có mái tóc màu rượu nhạt bồng bềnh trong nước, vì ngâm mình trong nước, phần dưới eo của cậu ấy không phải ở trạng thái con người, đuôi cá màu đỏ hoa hồng thon dài xinh đẹp phản chiếu ánh đèn mờ ảo tươi đẹp. Liếc thấy đầu mút đuôi cá của cậu ấy có vài vết thương nghiêm trọng, đến cả vảy cá cũng bị bong ra, lộ cả thịt thịt mềm màu hồng bên trong. Frukz cau mày, bấm khóa trên khoang sinh vật, kéo cửa ra.

“Rào…” Dịch dinh dưỡng tuôn ra, cơ thể lạnh lẽo mềm mại của thiếu niên bất ngờ va vào lòng anh.

Frukz bế ngang cậu ấy lên, đặt lên bàn phẫu thuật bên cạnh. Dưới mái tóc màu rượu, hàng mi dài ẩm ướt của thiếu niên run run, lộ ra đôi mắt xanh tím tuyệt trần, hơi mù mờ nhìn anh ta mấy giây mới dần tập trung, lông mi khẽ run, lộ vẻ tức giận lạnh lùng. Trái ngược với vẻ đẹp thanh tú nhẹ nhàng, ánh mắt thiếu niên lúc nhìn người khác ẩn chứa vẻ sắc bén, hệt như mảnh vỡ thủy tinh được gói gém trong tơ lụa mềm mại xinh đẹp, có thể đâm người muốn chạm vào vuốt ve cậu ấy đến mức tay đầm đìa máu, Frukz là người hiểu rõ nhất. Anh ta nắm cằm thiếu niên, cúi người cười khẽ bên tai cậu ấy: “Aineka… thiên thần nhỏ của tôi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà hôn cậu.”

Thiếu niên mím chặt môi, xoay đi, không để ý đến anh ta. Frukz lại cười cười, nâng đuôi cá bị thương của cậu ấy lên, Sau khi rời khỏi nước, phiến vảy màu hoa hồng dần mất đi, xương hình đuôi cá cũng tác ra trong vài phía, sau đó thoái biến thành đôi chân dài trắng trẻo, dù đã tận mắt thấy quá trình biến hóa này vô số lần, Frukz vẫn ngạc nhiên trước sự kỳ diệu duy nhất trên thế giới này… với lại, điều kỳ diệu này được tạo ra trong sự liều lĩnh ban đầu của anh ta. Đưa bàn tay đeo găng đến cẳng chân đầm đìa máu của thiếu niên, thiếu niên đau đến mức toàn thân co rúm, bị anh ta đè mắt cá chân lại.

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ tiêm thuốc tê cho cậu, không đau.” Frukz dịu dàng dỗ dàng, đè vết thương ở cẳng chân cậu ấy… Đó là một vết đạn… rất rõ ràng, thầy thân yêu của anh ta lại căn dặn Aineka đi làm việc bẩn thỉu bí mật gì đó, giết tên nào đó trong Nghị viện đế quốc đối đầu với ông ta, hoặc ăn cắp tình báo có lợi gì đó… Tặng thiên thần nhỏ của anh ta lên giường Công tước Nier còn chê chưa đủ lợi, còn muốn cậu ấy làm sát thủ. Đôi mắt xám tron sau mắt kính thoáng vẻ lạnh lùng, anh ta siết chặt mắt cá chân trắng nõn của thiếu niên, lấy mảnh đạt bên trong ra sạch sẽ.

“Keng”, viên đạn dính máu rơi vào khay kim loại, thiếu niên đau đớn cắn chặt môi. Frukz băng cầm máu cho cậu ấy… khác với người cá thật, năng lực tự phục hồi của Aineka chỉ mạnh hơn con người một chút, với lại mỗi lần bị thương đều sẽ lành chậm hơn lần trước, không biết bao giờ sẽ hoàn toàn mất đi năng lực bị miễn cưỡng thêm lên người cậu ấy. Lúc đó, có lẽ cậu ấy…

“Đừng cắn bản thân…” Frukz miết cằm thiếu niên, nhét ngón cái vào giữa môi cậu, tác hàm răng trắng ra, thiếu niên cắn một cái lên mu bàn tay anh ta. Cậu ấy cắn rất mạnh khiến Frukz đau điếng, nhưng cũng rất thoải mái, anh ta cúi đầu hôn lên môi thiếu niên, ôm trọn thiếu niên vào lòng. Thiếu niên ra sức vùng vẫy, bị anh ta đè lên bàn phẫu thuật. Chun trên tóc bị thiếu niên kéo đứt, mái tóc blue linen xoa tung, mắt kính cũng bị lệc. Anh ta tháo mắt kính ném sang một bên, tiến sĩ Frukz của viện y học biến thành một tên cặn bã đội lốt nho nhõ, đè hôn thiếu niên đang bị thương một lúc lâu, đến mức môi bị cắn bật máu mới luyến tiếc tách ra.

“Lâu vậy rồi không gặp, nhớ tôi không?” Nhìn đôi môi thiếu niên bên dưới bị anh ta hôn đến mức đỏ như máu, anh ta thở hổn hển, cười xấu xa.

“Kỹ năng hôn của anh… vẫn nát như trước.” Aineka lau môi, mặt mày không cảm xúc, ánh mắt vừa khiêu khía vừa trào phúng: “Thậm chí còn thua cả Nier… ưm!”

“Thế kỹ thuật trên giường thì sao?” Frukz nhìn cậu hỏi, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm. Ánh mắt Aineka vẫn toát lên vẻ khiêu khích… Dù sao thì Frukz không biết, tuy lão già Nier kia trông vẫn giữ được vẻ trẻ trung, nhưng bộ phận nào đó đã suy yếu rồi, dù lão đã thử mấy lần, nhưng vẫn chưa chiếm cậu ấy thành công… Từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ thuộc về Frukz. Nhưng sao cậu ấy nói ra được? Dù sao thì trong mắt trong lòng tên này, cậu ấy vô cùng bẩn thỉu, chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu tùy tiện sử dụng.

Sao con hồ ly này biết được, cậu ấy thích anh ta đến vậy.

Không thể nói… nói ra sẽ thua.

Cậu ấy cười mỉa mai, nói từng câu từng chữ: “Cũng kém hơn nhiều…”

Frukz giữ gáy mảnh khảnh của cậu, ngăn lời tiếp theo, tay kia kéo nút áo đồng phục của mình ra, rút cà vạt ra troi hai tay thiếu niên lại.

“Thả ra! Frukz! Cái tên thú đội lốt người nhà anh! Ư…”

Trong phòng cách ly phát ra tiếng gào hỗn loạn, sau đó là tiếng da thịt va chạm nhau, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển lẫn tiếng mắng lộn xộn của thiếu niên.

Medusa vừa bước vào hành lang đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ mơ hồ, anh bất giác dừng bước, nhìn về phía cửa phòng cách ly vừa đi ngang.

“Sao vậy… Đại úy Medusa?” Một nhân viên nghiên cứu chịu trách nhiệm dẫn danh về viện y học cũng dừng bước, nhìn anh thắc mắc.

“Hừm… hình như… có tiếng gì đó là lạ?” Medusa ra hiệu im lặng. Không biết âm thành này truyền đến từ đâu, ưm ưm a a đứt quãng, giống như tiếng rên của động vật nhỏ. Người biến dị sẽ phát ra âm thanh thế này sao? Ít nhất là anh chưa nghe thấy bao giờ.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, anh chạm phải đôi mắt hồ ly xám tro, hình như Frukz bị anh dọa hết hồn, ra ngoài đóng cửa lại. Trên mặt trên cổ anh ta phiếm đỏ bất thường, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn say, tóc dài xõa ra, cổ áo đồng phục cũng hơi mở rộng, cũng không đeo cà vạt, lộ ra lồng ngực vừa trắng ướt át lại, trông mờ ám đến lạ.

Medusa nghi ngờ đánh giá anh ta một phen, nhướng mày: “Anh làm gì trong đó vậy tiến sĩ Frukz?”

“Việc của tôi. Không liên quan đến cậu.” Frukz cố gắng kéo mình ra khỏi hương vị quyến rũ vừa nãy, nhìn về phía người đẹp tóc bạch kim trước mắt chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì, nhếch môi: “Cậu mau về trạm quan sát đi, nếu không e rằng cậu không vượt qua được sát hạch của viện trưởng đâu, còn hai ngày nữa là một tháng rồi…” Anh ta hạ giọng: “Cậu mau mau lấy bào tử người cá đi thôi.”

Nhớ đến mấy lời Frukz vừa nói, Medusa thấy hơi sốt ruột. Muốn lấy được bào tử người cá nào phải chuyện dễ? Lại phải làm chuyện đó với Celuecus, thật sự rất hóc búa. Chí ít, phải cho hắn thư thả một ngày đã.

Anh đi đến bên bàn, vừa suy nghĩ vừa rót Brandy Hoàng đế tặng vào cốc becher sạch. Lúc ở một mình, anh vẫn thích dùng rượu mạnh pha chút Vodka để uống, nhưng chưa bao giờ dám uống nhiều. Mà đương nhiên rượu pha không bằng rượu tự nhiên rồi, mùi nho thơm xộc vào mũi, anh không nhịn được uống thêm hai ngụm. Rượu nóng thơm và tinh khiết chảy xuống cổ họng, khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng cũng hơi tê dại, anh ngồi xuống thở dài một hơi, kéo rèm che lên.

Celuecus lại không có trong hồ ngoài cửa thủy tinh.

Chẳng lẽ tức giận với anh… vì chuyện hôm qua?

Medusa đẩy cửa ra, đi lên cầu thủy tinh, nhìn ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng Celuecus trên mặt nước, anh khẽ gọi vài tiếng, vào trong rừng rậm nhân tạo, trong bóng cây dày đặc sương mù tỏa ra một mùi hương kỳ lạ… mùi hương này, hình như hôm qua anh đã ngửi thấy trên người Celuecus.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Người Cá Medusa

Chương 34: Dẫn lửa tự thiêu*



(*Tự chuốc họa vào thân)

Hôm sau, viện y học Đế quốc.

Frukz bước vào phòng viện trường mờ tối, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người ngồi trên sofa sang trọng đang quay mặt về phía màn hình quan sát, hơi nghiêng mặt sang, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên: “Cậu đến rồi à, hồ ly nhỏ.”

Đặt ghi chép quan sát và bản mẫu của Medusa lên bàn, Frukz quỳ một gối, nâng chân Clorokawa, tháo giày cao gót ra, động tác mát xa hết sức thông thạo: “Thầy, gần đây chúng ta có tiến triển không tồi.”

Clorokawa cụp mắt nhìn xuống anh ta, rời nhìn sang hình ảnh trên camera giám sát, ấn nút tạm dừng, khóe môi nhếch lên: “Thật sự không ngờ cậu ta lại chủ động làm chuyện này. Xem ra cậu ta rất muốn vào viện y học… Người cá này sắp bị cậu ta trêu chọc đến mức động dục rồi. Đã vậy thì… Frukz, tối nay đợi lúc Medusa ngủ rồi thì cho tàu ra khỏi cảng, đồng thời mở sóng âm, rồi thêm chút nguyên liệu cho bọn họ.”

“Nguyên liệu” này là gì, Frukz rất rõ.

Trong viện y học không những sản xuất thuốc chưa bệnh, mà còn điều chế vào sản phẩm giúp vui chuyên cung cấp cho các quý tộc dùng mua vui.

“Tuân lệnh, thầy.” Frukz gật đầu, nhìn về phía người tóc bạch kim trong video, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, mãi đến khi Clorokawa gọi anh ta đến lần thứ hai mới phản ứng lại.

“Sao vậy, Frukz?” Móng tay dài của Clorokawa đẩy gọng kính của anh ta, lướt qua đuôi mắt hồ ly hẹp dài: “Sau buổi tiệc đó cậu không ổn lắm, nhớ thiên thần nhỏ của cậu rồi sao?”

Đáy mắt Frukz chợt lóe lên bóng đen, không phủ nhận, gối đầu lên đùi ông ta, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười biến thái: “Thầy, thầy hiểu em chứ?”

“Cũng khó trách… dù sao thì đó cũng là kiệt tác chính tay cậu tạo ra mà.” Clorokawa khều một sợi tóc của anh ta: “Tối qua cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi, hình như bị thương không nhẹ. Cậu đi chữa cho cậu ta rồi đích thân tiễn về đi.”

“Tuân lệnh, thầy.” Frukz cung kính đóng cửa văn phòng viện trưởng lại rồi xoay người đi, sắc mặt như phủ đầy mây đen. Anh ta rảo bước rẽ mấy lần, đến trước phòng cách ly đã để trống mấy tháng, hít sâu một hơi rồi ấn nút mở cửa. Cảnh tượng bên trong lọt vào tầm mắt trong thoáng chốc, hô hấp anh ta trở nên trì trệ.

Tấm lưng thiếu niên trắng nõn đầm đìa máu, dịch dinh dưỡng trong khoang sinh vật cũng bị pha thành màu đỏ nhạt. Cậu ấy cuộn tròn ở đó như một đưa trẻ sơ sinh, vừa trong trẻo vừa yếu ớt, chẳng nhúc nhích lấy một cái, chỉ có mái tóc màu rượu nhạt bồng bềnh trong nước, vì ngâm mình trong nước, phần dưới eo của cậu ấy không phải ở trạng thái con người, đuôi cá màu đỏ hoa hồng thon dài xinh đẹp phản chiếu ánh đèn mờ ảo tươi đẹp. Liếc thấy đầu mút đuôi cá của cậu ấy có vài vết thương nghiêm trọng, đến cả vảy cá cũng bị bong ra, lộ cả thịt thịt mềm màu hồng bên trong. Frukz cau mày, bấm khóa trên khoang sinh vật, kéo cửa ra.

“Rào…” Dịch dinh dưỡng tuôn ra, cơ thể lạnh lẽo mềm mại của thiếu niên bất ngờ va vào lòng anh.

Frukz bế ngang cậu ấy lên, đặt lên bàn phẫu thuật bên cạnh. Dưới mái tóc màu rượu, hàng mi dài ẩm ướt của thiếu niên run run, lộ ra đôi mắt xanh tím tuyệt trần, hơi mù mờ nhìn anh ta mấy giây mới dần tập trung, lông mi khẽ run, lộ vẻ tức giận lạnh lùng. Trái ngược với vẻ đẹp thanh tú nhẹ nhàng, ánh mắt thiếu niên lúc nhìn người khác ẩn chứa vẻ sắc bén, hệt như mảnh vỡ thủy tinh được gói gém trong tơ lụa mềm mại xinh đẹp, có thể đâm người muốn chạm vào vuốt ve cậu ấy đến mức tay đầm đìa máu, Frukz là người hiểu rõ nhất. Anh ta nắm cằm thiếu niên, cúi người cười khẽ bên tai cậu ấy: “Aineka… thiên thần nhỏ của tôi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà hôn cậu.”

Thiếu niên mím chặt môi, xoay đi, không để ý đến anh ta. Frukz lại cười cười, nâng đuôi cá bị thương của cậu ấy lên, Sau khi rời khỏi nước, phiến vảy màu hoa hồng dần mất đi, xương hình đuôi cá cũng tác ra trong vài phía, sau đó thoái biến thành đôi chân dài trắng trẻo, dù đã tận mắt thấy quá trình biến hóa này vô số lần, Frukz vẫn ngạc nhiên trước sự kỳ diệu duy nhất trên thế giới này… với lại, điều kỳ diệu này được tạo ra trong sự liều lĩnh ban đầu của anh ta. Đưa bàn tay đeo găng đến cẳng chân đầm đìa máu của thiếu niên, thiếu niên đau đến mức toàn thân co rúm, bị anh ta đè mắt cá chân lại.

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ tiêm thuốc tê cho cậu, không đau.” Frukz dịu dàng dỗ dàng, đè vết thương ở cẳng chân cậu ấy… Đó là một vết đạn… rất rõ ràng, thầy thân yêu của anh ta lại căn dặn Aineka đi làm việc bẩn thỉu bí mật gì đó, giết tên nào đó trong Nghị viện đế quốc đối đầu với ông ta, hoặc ăn cắp tình báo có lợi gì đó… Tặng thiên thần nhỏ của anh ta lên giường Công tước Nier còn chê chưa đủ lợi, còn muốn cậu ấy làm sát thủ. Đôi mắt xám tron sau mắt kính thoáng vẻ lạnh lùng, anh ta siết chặt mắt cá chân trắng nõn của thiếu niên, lấy mảnh đạt bên trong ra sạch sẽ.

“Keng”, viên đạn dính máu rơi vào khay kim loại, thiếu niên đau đớn cắn chặt môi. Frukz băng cầm máu cho cậu ấy… khác với người cá thật, năng lực tự phục hồi của Aineka chỉ mạnh hơn con người một chút, với lại mỗi lần bị thương đều sẽ lành chậm hơn lần trước, không biết bao giờ sẽ hoàn toàn mất đi năng lực bị miễn cưỡng thêm lên người cậu ấy. Lúc đó, có lẽ cậu ấy…

“Đừng cắn bản thân…” Frukz miết cằm thiếu niên, nhét ngón cái vào giữa môi cậu, tác hàm răng trắng ra, thiếu niên cắn một cái lên mu bàn tay anh ta. Cậu ấy cắn rất mạnh khiến Frukz đau điếng, nhưng cũng rất thoải mái, anh ta cúi đầu hôn lên môi thiếu niên, ôm trọn thiếu niên vào lòng. Thiếu niên ra sức vùng vẫy, bị anh ta đè lên bàn phẫu thuật. Chun trên tóc bị thiếu niên kéo đứt, mái tóc blue linen xoa tung, mắt kính cũng bị lệc. Anh ta tháo mắt kính ném sang một bên, tiến sĩ Frukz của viện y học biến thành một tên cặn bã đội lốt nho nhõ, đè hôn thiếu niên đang bị thương một lúc lâu, đến mức môi bị cắn bật máu mới luyến tiếc tách ra.

“Lâu vậy rồi không gặp, nhớ tôi không?” Nhìn đôi môi thiếu niên bên dưới bị anh ta hôn đến mức đỏ như máu, anh ta thở hổn hển, cười xấu xa.

“Kỹ năng hôn của anh… vẫn nát như trước.” Aineka lau môi, mặt mày không cảm xúc, ánh mắt vừa khiêu khía vừa trào phúng: “Thậm chí còn thua cả Nier… ưm!”

“Thế kỹ thuật trên giường thì sao?” Frukz nhìn cậu hỏi, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm. Ánh mắt Aineka vẫn toát lên vẻ khiêu khích… Dù sao thì Frukz không biết, tuy lão già Nier kia trông vẫn giữ được vẻ trẻ trung, nhưng bộ phận nào đó đã suy yếu rồi, dù lão đã thử mấy lần, nhưng vẫn chưa chiếm cậu ấy thành công… Từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ thuộc về Frukz. Nhưng sao cậu ấy nói ra được? Dù sao thì trong mắt trong lòng tên này, cậu ấy vô cùng bẩn thỉu, chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu tùy tiện sử dụng.

Sao con hồ ly này biết được, cậu ấy thích anh ta đến vậy.

Không thể nói… nói ra sẽ thua.

Cậu ấy cười mỉa mai, nói từng câu từng chữ: “Cũng kém hơn nhiều…”

Frukz giữ gáy mảnh khảnh của cậu, ngăn lời tiếp theo, tay kia kéo nút áo đồng phục của mình ra, rút cà vạt ra troi hai tay thiếu niên lại.

“Thả ra! Frukz! Cái tên thú đội lốt người nhà anh! Ư…”

Trong phòng cách ly phát ra tiếng gào hỗn loạn, sau đó là tiếng da thịt va chạm nhau, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển lẫn tiếng mắng lộn xộn của thiếu niên.

Medusa vừa bước vào hành lang đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ mơ hồ, anh bất giác dừng bước, nhìn về phía cửa phòng cách ly vừa đi ngang.

“Sao vậy… Đại úy Medusa?” Một nhân viên nghiên cứu chịu trách nhiệm dẫn danh về viện y học cũng dừng bước, nhìn anh thắc mắc.

“Hừm… hình như… có tiếng gì đó là lạ?” Medusa ra hiệu im lặng. Không biết âm thành này truyền đến từ đâu, ưm ưm a a đứt quãng, giống như tiếng rên của động vật nhỏ. Người biến dị sẽ phát ra âm thanh thế này sao? Ít nhất là anh chưa nghe thấy bao giờ.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, anh chạm phải đôi mắt hồ ly xám tro, hình như Frukz bị anh dọa hết hồn, ra ngoài đóng cửa lại. Trên mặt trên cổ anh ta phiếm đỏ bất thường, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn say, tóc dài xõa ra, cổ áo đồng phục cũng hơi mở rộng, cũng không đeo cà vạt, lộ ra lồng ngực vừa trắng ướt át lại, trông mờ ám đến lạ.

Medusa nghi ngờ đánh giá anh ta một phen, nhướng mày: “Anh làm gì trong đó vậy tiến sĩ Frukz?”

“Việc của tôi. Không liên quan đến cậu.” Frukz cố gắng kéo mình ra khỏi hương vị quyến rũ vừa nãy, nhìn về phía người đẹp tóc bạch kim trước mắt chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì, nhếch môi: “Cậu mau về trạm quan sát đi, nếu không e rằng cậu không vượt qua được sát hạch của viện trưởng đâu, còn hai ngày nữa là một tháng rồi…” Anh ta hạ giọng: “Cậu mau mau lấy bào tử người cá đi thôi.”

Nhớ đến mấy lời Frukz vừa nói, Medusa thấy hơi sốt ruột. Muốn lấy được bào tử người cá nào phải chuyện dễ? Lại phải làm chuyện đó với Celuecus, thật sự rất hóc búa. Chí ít, phải cho hắn thư thả một ngày đã.

Anh đi đến bên bàn, vừa suy nghĩ vừa rót Brandy Hoàng đế tặng vào cốc becher sạch. Lúc ở một mình, anh vẫn thích dùng rượu mạnh pha chút Vodka để uống, nhưng chưa bao giờ dám uống nhiều. Mà đương nhiên rượu pha không bằng rượu tự nhiên rồi, mùi nho thơm xộc vào mũi, anh không nhịn được uống thêm hai ngụm. Rượu nóng thơm và tinh khiết chảy xuống cổ họng, khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng cũng hơi tê dại, anh ngồi xuống thở dài một hơi, kéo rèm che lên.

Celuecus lại không có trong hồ ngoài cửa thủy tinh.

Chẳng lẽ tức giận với anh… vì chuyện hôm qua?

Medusa đẩy cửa ra, đi lên cầu thủy tinh, nhìn ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng Celuecus trên mặt nước, anh khẽ gọi vài tiếng, vào trong rừng rậm nhân tạo, trong bóng cây dày đặc sương mù tỏa ra một mùi hương kỳ lạ… mùi hương này, hình như hôm qua anh đã ngửi thấy trên người Celuecus.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.