Trung – Việt: Linh Thần
– —
Celuecus gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ lạnh lùng nghiêm nghị, lao đến, móng vuốt bừng lửa xuyên qua đầu con quái vật dám cả gan tổn thương đến anh, xé toạc nó trong chớp mắt, hắn rút ‘ống ăn’ của con sâu khổng lồ cắm trên đầu vai anh ra ngay, ôm anh ra khỏi đống xương vụn đang bốc cháy.
Nước biển tràn vào dần đến vai, làm mái tóc bạch kim trong tay tán loạn, cũng dần che gương mặt chàng trai đã mất ý thức, khiến làn da trắng bệch vì mất máu gần như trong suốt, giống như một chiếc bình thủy tinh chạm nhẹ cũng vỡ nát, vô cùng yếu ớt.
Celuecus nhìn gương mặt này chăm chú, nắm chặt vuốt, giữa răng nanh bật một tia máu. Hình như cảnh tượng nào đó vùi sâu trong ký ức trùng lặp với hình ảnh lúc này, vết thương cũ trên ngực như bị đâm xuyên lần nữa, đau xé ruột gan, hắn thu tay lại, xé toạc cổ áo anh.
Vai và cổ trắng nõn xinh đẹp lọt vào tầm mắt khiến hô hấp hắn trì trệ. Hắn dời tầm mắt một cách khó khăn, cúi đầu, phủ môi lên vết máu đáng sợ trên vai anh, liếm láp từng chút một.
“Khụ… khụ khụ…”
Trong khung cảnh hỗn loạn, dường như có nước biển lạnh băng tràn vào mũi miệng, cảm giác ngạt thở đè lên phổi, có thứ gì đó mềm mại ma sát trên vai anh, Medusa ho khụ khụ mấy tiếng. Anh vùng vẫy mở mắt ra, giây phút đối diện với đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc, bóng tối nặng nề lần nữa ập đến, cướp đi ý thức vừa hồi phục tạm thời của anh.
Celuecus nhìn bọt khí tràn ra từ miệng anh, vô thức sờ sờ sau tai chàng trai, ngẩng đầu lên khỏi vết thương anh.
Đôi môi trắng bệch gần trong gang tấc, trái cổ Celuecus trượt lên trượt xuống, cứ thế phủ lấy.
Trái tim đập mãnh liệt, trong thoáng chốc như muốn nổ tung như sông băng đã từng nhốt hắn ngần ấy năm.
Hắn đỡ gáy chàng trai tóc bạch kim, nhìn gương mặt anh chăm chú, dùng lưỡi cạy môi răng anh ra, truyền không khí vào khoang miệng anh.
Chàng trai vô thức vội vàng nhận lấy hy vọng sống hắn mang đến, đầu lưỡi quấn quýt lấy hắn, dường như đang khao khát hắn. Trong lòng Celuecus lờ mờ nhen nhóm một ngọn lửa, không kiềm chế nổi nữa giữ chặt gáy anh, cắn môi anh, quấn quýt triền miên, chìm sâu hơn trong nước… nụ hôn này kìm nén, nhẫn nại quá lâu rồi.
“Hưm…” Cảm giác đuối nước khiến Medusa vịn chặt cơ thể người cá thiếu niên theo bản năng, Celuecus ôm anh ra khỏi mặt nước, móng vuốt có màng xé toạc vết thương trên lồng ngực mình. máu tươi nóng hổi có sức chữa lành cực mạnh của người cá chảy lên vết thương trên vai mà anh đã chịu thay hắn, như thể dung hòa họ thành một, hắn ôm hôn anh mãnh liệt giữa máu nước hòa vào nhau.
… Giống như đang đánh dấu, lập một khế ước sinh tử, vận mệnh gắn chặt với nhau.
Đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, dòng nước chảy về một hướng, một tia sáng chói mắt chiếu vào bóng tối. Hắn nghe thấy tiếng kêu ồn ào, ngẩng đầu lên nhìn thử, con ngươi chợt co lại.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ tròn vỡ nát cách đó không xa, rồi nhìn người đang hôn mê trong lòng, nhưng hắn chỉ do dự một thoáng rồi ôm anh bơi về phía đó.
“Người cá! Thượng úy Medusa! Bọn họ ở đây!”
“Mau bắt nó lại! Đừng để nó chạy!”
Một lát sau, hai khoang sinh vật được vận chuyển vào đuôi máy bay. Máy bay cất cánh cuộn lên luồng khí khổng lồ, từ từ rời khỏi tàu chiến trong nước, bay lên không trung.
Ánh mắt của Niga lưỡng lự trên hai khoang sinh vật kia, thản nhiên nhìn những binh sĩ cấp dưới bị bỏ rơi trên tàu chiến đang gào thét tuyệt vọng, bàn tay đang nâng lên quả quyết vung xuống. Một quả bom gây cháy sáng rực rơi thẳng xuống dưới thân tàu.
Trong thoáng chốc tàu chiến biến thành biển lửa, xác chết chất đầy.
“Thiếu tướng… như vậy được không?” Sĩ quan phụ tá Ron khẽ nói.
“Một đám vô dụng, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên.” Đến cả người của cậu ta cũng không bảo vệ không nổi, đáng chết. Niga không nhìn nữa, chuyển tầm mắt sang hai khoang sinh vật đứng thẳng trong khoang cách ly, ánh mắt liếc ngang qua cái chứa người cá đuôi vàng, dừng ở cái còn lại.
Chàng trai tóc bạch kim trần nửa người trên nằm im trong làn nước lạnh màu xanh, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt, trên vai có một vết thương do vũ khí đâm xuyên, trông như thể đã chết.
Thiếu tướng trẻ tuổi cau chặt mày, giơ tay ra, ngón tay được bao bọc bởi găng tay da phát họa đường nét của anh trên thủy tinh: “Frukz, viện y học sẽ làm gì với anh ấy?”
Frukz đẩy đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi: “Nói thật, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tạm thời không thấy Thượng úy Medusa xuất hiện tình trạng đột biến nào, thật kỳ diệu. Có thể hệ thống miễn dịch trong cơ thể ngài ấy khác với người bình thường, nếu thật là vậy, nhất định viện y học sẽ cố gắng xin Nghị viện Đế quốc bảo vệ mạng cho ngài ấy, giữ lại viện quan sát nghiên cứu. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ viện trưởng sẽ không đối xử với cấp dưới Thiếu tướng cưng chiều như những người nhiễm bệnh khác đâu. Huống chi…”
Đương nhiên anh ta sẽ không nói với Niga, Medusa là “mồi câu” đã được thầy anh ta là Wakuraba Clorokawa từ lâu rồi, bọn họ vẫn cần lợi dụng anh để khống chế và nghiên cứu người cá, với lại… bản thân Medusa cũng là thể thí nghiệm cực tốt. Thầy anh ta sẽ nghĩ cách giữ Medusa lại viện y học, nhốt anh cùng với người cá kia…
Anh ta nhìn về phía người cá đuôi vàng trong khoang sinh vật còn lại… Người cá kia yên tĩnh đến lạ, rõ ràng nó đang tỉnh táo, nhưng lại không điên cuồng như trước, chỉ khép hờ mắt, không nhúc nhích, hệt như bức tượng điêu khắc bằng vàng.
Thật là thú vị. Rõ ràng trong tầng B1 ngập nước kia, người cá này có cơ hội chạy trốn, nhưng lại chọn đưa Medusa về trước cửa khoang, mặc binh lính chạy đến bắt hắn lần nữa… thích Medusa đến mức tình nguyện hy sinh tính mạng và tự do sao? Sức hút của hoa hồng Đế quốc thật khó tin… chọn anh làm “mồi câu cá”, quả là thầy anh có ánh mắt tinh tường.
Anh ta dừng lại một chốc, nói: “Huống chi, Thượng úy Medusa còn lập được công lớn cả nước biết đến thế này. Quân nhân anh dũng như vậy, nói là tấm gương cho toàn quân cũng không có gì quá đáng, chắc Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ thấy rõ.”
Niga vỗ vai anh ta, ngón tay siết đầu vai anh ta hơi dùng sức: “Frukz, mấy tháng nay ở hạm đội, tôi đối xử với anh không tồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, đâu phải ai trên tàu chiến cũng có thể uống được rượu Brandy trăm năm Thiếu tướng sưu tầm.” Frukz híp mắt hồ ly mỉm cười gật đầu, cung kính nói với cậu ta: “Thiếu tướng không cần lo, thời gian Thượng úy Medusa ở lại viện, nhất định tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Hừ. Tuy quyền thế của viện y học ngút trời, nhưng muốn tranh người từ tay con trai công tước có chiến công hiển hách như cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu nhất định phải tranh, anh cũng không ngại mượn tay cha mình tranh lấy.
Niga buông tay, nói khẽ bên tai anh ta: “Anh là người thông minh, Frukz. Ý của tôi là, nếu xác định Medusa không có xu hướng xảy ra đột biến, mong viện y học sẽ giao anh ấy cho tôi. Biệt thự của tôi rất lớn, làm một khu cách ly quan sát cũng không có vấn đề gì. Về phần lợi ích của anh, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không thiếu phần anh. Những thứ dòng họ chúng tôi có thể cho anh, chưa chắc viện y học cho anh được, đúng không?”
“Thiếu tướng, nhất định tôi sẽ cố hết sức.” Frukz nhìn Medusa mà lòng đầy hứng thú, đáng tiếc, e rằng viện y học sẽ không dễ dàng buông tha, dù không nhắc đến thể miễn dịch có thể tồn tại trên người anh, trói buộc kỳ diệu giữa anh và người cá đã đủ thu hút sự chú ý của viện trưởng rồi.
Đến cả bản thân anh ta cũng ngày càng hứng thú với… nhân vật đặc biệt như Medusa.
Đến lúc chạng vạng, vài máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng trên tòa nhà cao của Đế quốc Saint Buren. Trong ánh hoàng hôn, Thiếu tướng cao lớn mặc quân phục xanh sẫm bước xuống cầu thang trước ánh mắt dõi theo của chục nghìn người.
Sân đỗ nhuốm ánh hoàng hôn đỏ như máu, bước chân vững vàng mạnh mẽ, dường như việc tàu chiến bị phá hủy và thương vong chất chồng của binh sĩ cấp dưới chẳng ảnh hưởng gì đến vinh quang khi cậu ta chiến thắng trở về. Tất cả cấp cao của Saint Buren vang lên tiếng hoan hô vang dội và tiếng vỗ tay như sấm rền, băng vải màu sắc tung bay trên bầu trời.
Niga đi thẳng đến trước mặt Hoàng đế Saint Buren sau lễ nghi quân đội, quỳ một gối.
“Bệ hạ, không phụ sứ mệnh ngài giao.”
Hoàng đế trẻ tuổi có gương mặt cổ điển cao quý giống như một quý tốc Hy Lạp cổ đại vậy, mái tóc dài vàng hạt dẻ bên dưới vương miện vàng kim khiến cần cổ mảnh khảnh của anh ta trông hơi nặng nề, nhưng vẫn không thể che được vẻ vui mừng ngập tràn trong đôi mắt xanh thiên thanh* ấy. Anh ta cúi xuống đỡ Niga dậy, khẽ cười nói: “Mỗi lần Thiếu tướng trở về đều mang đến hy vọng mới cho Đế quốc Saint Buren, lần này cậu đưa được người cá về nữa! Trời ạ, tôi không biết nên thưởng cho cậu và đội viên của cậu thế nào mới được đây.”
“Tôi không xin thêm điều gì nữa.” Niga nhìn Selan Babylon với ánh mắt trung thành: “Chỉ hy vọng bệ hạ không để tôi mất đi quân y trung thành anh dũng nhất của mình, anh ấy mới là anh hùng đáng nhận được vinh vang.”
“Ồ, Medusa phải không?” Selan nhìn vào trong khoang máy bay, đáy mắt thoáng gợn sóng, không nhìn ra được có ý gì: “Tôi nhớ cậu ta.”
Trung – Việt: Linh Thần
– —
Celuecus gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ lạnh lùng nghiêm nghị, lao đến, móng vuốt bừng lửa xuyên qua đầu con quái vật dám cả gan tổn thương đến anh, xé toạc nó trong chớp mắt, hắn rút ‘ống ăn’ của con sâu khổng lồ cắm trên đầu vai anh ra ngay, ôm anh ra khỏi đống xương vụn đang bốc cháy.
Nước biển tràn vào dần đến vai, làm mái tóc bạch kim trong tay tán loạn, cũng dần che gương mặt chàng trai đã mất ý thức, khiến làn da trắng bệch vì mất máu gần như trong suốt, giống như một chiếc bình thủy tinh chạm nhẹ cũng vỡ nát, vô cùng yếu ớt.
Celuecus nhìn gương mặt này chăm chú, nắm chặt vuốt, giữa răng nanh bật một tia máu. Hình như cảnh tượng nào đó vùi sâu trong ký ức trùng lặp với hình ảnh lúc này, vết thương cũ trên ngực như bị đâm xuyên lần nữa, đau xé ruột gan, hắn thu tay lại, xé toạc cổ áo anh.
Vai và cổ trắng nõn xinh đẹp lọt vào tầm mắt khiến hô hấp hắn trì trệ. Hắn dời tầm mắt một cách khó khăn, cúi đầu, phủ môi lên vết máu đáng sợ trên vai anh, liếm láp từng chút một.
“Khụ… khụ khụ…”
Trong khung cảnh hỗn loạn, dường như có nước biển lạnh băng tràn vào mũi miệng, cảm giác ngạt thở đè lên phổi, có thứ gì đó mềm mại ma sát trên vai anh, Medusa ho khụ khụ mấy tiếng. Anh vùng vẫy mở mắt ra, giây phút đối diện với đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc, bóng tối nặng nề lần nữa ập đến, cướp đi ý thức vừa hồi phục tạm thời của anh.
Celuecus nhìn bọt khí tràn ra từ miệng anh, vô thức sờ sờ sau tai chàng trai, ngẩng đầu lên khỏi vết thương anh.
Đôi môi trắng bệch gần trong gang tấc, trái cổ Celuecus trượt lên trượt xuống, cứ thế phủ lấy.
Trái tim đập mãnh liệt, trong thoáng chốc như muốn nổ tung như sông băng đã từng nhốt hắn ngần ấy năm.
Hắn đỡ gáy chàng trai tóc bạch kim, nhìn gương mặt anh chăm chú, dùng lưỡi cạy môi răng anh ra, truyền không khí vào khoang miệng anh.
Chàng trai vô thức vội vàng nhận lấy hy vọng sống hắn mang đến, đầu lưỡi quấn quýt lấy hắn, dường như đang khao khát hắn. Trong lòng Celuecus lờ mờ nhen nhóm một ngọn lửa, không kiềm chế nổi nữa giữ chặt gáy anh, cắn môi anh, quấn quýt triền miên, chìm sâu hơn trong nước… nụ hôn này kìm nén, nhẫn nại quá lâu rồi.
“Hưm…” Cảm giác đuối nước khiến Medusa vịn chặt cơ thể người cá thiếu niên theo bản năng, Celuecus ôm anh ra khỏi mặt nước, móng vuốt có màng xé toạc vết thương trên lồng ngực mình. máu tươi nóng hổi có sức chữa lành cực mạnh của người cá chảy lên vết thương trên vai mà anh đã chịu thay hắn, như thể dung hòa họ thành một, hắn ôm hôn anh mãnh liệt giữa máu nước hòa vào nhau.
… Giống như đang đánh dấu, lập một khế ước sinh tử, vận mệnh gắn chặt với nhau.
Đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, dòng nước chảy về một hướng, một tia sáng chói mắt chiếu vào bóng tối. Hắn nghe thấy tiếng kêu ồn ào, ngẩng đầu lên nhìn thử, con ngươi chợt co lại.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ tròn vỡ nát cách đó không xa, rồi nhìn người đang hôn mê trong lòng, nhưng hắn chỉ do dự một thoáng rồi ôm anh bơi về phía đó.
“Người cá! Thượng úy Medusa! Bọn họ ở đây!”
“Mau bắt nó lại! Đừng để nó chạy!”
Một lát sau, hai khoang sinh vật được vận chuyển vào đuôi máy bay. Máy bay cất cánh cuộn lên luồng khí khổng lồ, từ từ rời khỏi tàu chiến trong nước, bay lên không trung.
Ánh mắt của Niga lưỡng lự trên hai khoang sinh vật kia, thản nhiên nhìn những binh sĩ cấp dưới bị bỏ rơi trên tàu chiến đang gào thét tuyệt vọng, bàn tay đang nâng lên quả quyết vung xuống. Một quả bom gây cháy sáng rực rơi thẳng xuống dưới thân tàu.
Trong thoáng chốc tàu chiến biến thành biển lửa, xác chết chất đầy.
“Thiếu tướng… như vậy được không?” Sĩ quan phụ tá Ron khẽ nói.
“Một đám vô dụng, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên.” Đến cả người của cậu ta cũng không bảo vệ không nổi, đáng chết. Niga không nhìn nữa, chuyển tầm mắt sang hai khoang sinh vật đứng thẳng trong khoang cách ly, ánh mắt liếc ngang qua cái chứa người cá đuôi vàng, dừng ở cái còn lại.
Chàng trai tóc bạch kim trần nửa người trên nằm im trong làn nước lạnh màu xanh, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt, trên vai có một vết thương do vũ khí đâm xuyên, trông như thể đã chết.
Thiếu tướng trẻ tuổi cau chặt mày, giơ tay ra, ngón tay được bao bọc bởi găng tay da phát họa đường nét của anh trên thủy tinh: “Frukz, viện y học sẽ làm gì với anh ấy?”
Frukz đẩy đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi: “Nói thật, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tạm thời không thấy Thượng úy Medusa xuất hiện tình trạng đột biến nào, thật kỳ diệu. Có thể hệ thống miễn dịch trong cơ thể ngài ấy khác với người bình thường, nếu thật là vậy, nhất định viện y học sẽ cố gắng xin Nghị viện Đế quốc bảo vệ mạng cho ngài ấy, giữ lại viện quan sát nghiên cứu. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ viện trưởng sẽ không đối xử với cấp dưới Thiếu tướng cưng chiều như những người nhiễm bệnh khác đâu. Huống chi…”
Đương nhiên anh ta sẽ không nói với Niga, Medusa là “mồi câu” đã được thầy anh ta là Wakuraba Clorokawa từ lâu rồi, bọn họ vẫn cần lợi dụng anh để khống chế và nghiên cứu người cá, với lại… bản thân Medusa cũng là thể thí nghiệm cực tốt. Thầy anh ta sẽ nghĩ cách giữ Medusa lại viện y học, nhốt anh cùng với người cá kia…
Anh ta nhìn về phía người cá đuôi vàng trong khoang sinh vật còn lại… Người cá kia yên tĩnh đến lạ, rõ ràng nó đang tỉnh táo, nhưng lại không điên cuồng như trước, chỉ khép hờ mắt, không nhúc nhích, hệt như bức tượng điêu khắc bằng vàng.
Thật là thú vị. Rõ ràng trong tầng B1 ngập nước kia, người cá này có cơ hội chạy trốn, nhưng lại chọn đưa Medusa về trước cửa khoang, mặc binh lính chạy đến bắt hắn lần nữa… thích Medusa đến mức tình nguyện hy sinh tính mạng và tự do sao? Sức hút của hoa hồng Đế quốc thật khó tin… chọn anh làm “mồi câu cá”, quả là thầy anh có ánh mắt tinh tường.
Anh ta dừng lại một chốc, nói: “Huống chi, Thượng úy Medusa còn lập được công lớn cả nước biết đến thế này. Quân nhân anh dũng như vậy, nói là tấm gương cho toàn quân cũng không có gì quá đáng, chắc Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ thấy rõ.”
Niga vỗ vai anh ta, ngón tay siết đầu vai anh ta hơi dùng sức: “Frukz, mấy tháng nay ở hạm đội, tôi đối xử với anh không tồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, đâu phải ai trên tàu chiến cũng có thể uống được rượu Brandy trăm năm Thiếu tướng sưu tầm.” Frukz híp mắt hồ ly mỉm cười gật đầu, cung kính nói với cậu ta: “Thiếu tướng không cần lo, thời gian Thượng úy Medusa ở lại viện, nhất định tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Hừ. Tuy quyền thế của viện y học ngút trời, nhưng muốn tranh người từ tay con trai công tước có chiến công hiển hách như cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu nhất định phải tranh, anh cũng không ngại mượn tay cha mình tranh lấy.
Niga buông tay, nói khẽ bên tai anh ta: “Anh là người thông minh, Frukz. Ý của tôi là, nếu xác định Medusa không có xu hướng xảy ra đột biến, mong viện y học sẽ giao anh ấy cho tôi. Biệt thự của tôi rất lớn, làm một khu cách ly quan sát cũng không có vấn đề gì. Về phần lợi ích của anh, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không thiếu phần anh. Những thứ dòng họ chúng tôi có thể cho anh, chưa chắc viện y học cho anh được, đúng không?”
“Thiếu tướng, nhất định tôi sẽ cố hết sức.” Frukz nhìn Medusa mà lòng đầy hứng thú, đáng tiếc, e rằng viện y học sẽ không dễ dàng buông tha, dù không nhắc đến thể miễn dịch có thể tồn tại trên người anh, trói buộc kỳ diệu giữa anh và người cá đã đủ thu hút sự chú ý của viện trưởng rồi.
Đến cả bản thân anh ta cũng ngày càng hứng thú với… nhân vật đặc biệt như Medusa.
Đến lúc chạng vạng, vài máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng trên tòa nhà cao của Đế quốc Saint Buren. Trong ánh hoàng hôn, Thiếu tướng cao lớn mặc quân phục xanh sẫm bước xuống cầu thang trước ánh mắt dõi theo của chục nghìn người.
Sân đỗ nhuốm ánh hoàng hôn đỏ như máu, bước chân vững vàng mạnh mẽ, dường như việc tàu chiến bị phá hủy và thương vong chất chồng của binh sĩ cấp dưới chẳng ảnh hưởng gì đến vinh quang khi cậu ta chiến thắng trở về. Tất cả cấp cao của Saint Buren vang lên tiếng hoan hô vang dội và tiếng vỗ tay như sấm rền, băng vải màu sắc tung bay trên bầu trời.
Niga đi thẳng đến trước mặt Hoàng đế Saint Buren sau lễ nghi quân đội, quỳ một gối.
“Bệ hạ, không phụ sứ mệnh ngài giao.”
Hoàng đế trẻ tuổi có gương mặt cổ điển cao quý giống như một quý tốc Hy Lạp cổ đại vậy, mái tóc dài vàng hạt dẻ bên dưới vương miện vàng kim khiến cần cổ mảnh khảnh của anh ta trông hơi nặng nề, nhưng vẫn không thể che được vẻ vui mừng ngập tràn trong đôi mắt xanh thiên thanh* ấy. Anh ta cúi xuống đỡ Niga dậy, khẽ cười nói: “Mỗi lần Thiếu tướng trở về đều mang đến hy vọng mới cho Đế quốc Saint Buren, lần này cậu đưa được người cá về nữa! Trời ạ, tôi không biết nên thưởng cho cậu và đội viên của cậu thế nào mới được đây.”
“Tôi không xin thêm điều gì nữa.” Niga nhìn Selan Babylon với ánh mắt trung thành: “Chỉ hy vọng bệ hạ không để tôi mất đi quân y trung thành anh dũng nhất của mình, anh ấy mới là anh hùng đáng nhận được vinh vang.”
“Ồ, Medusa phải không?” Selan nhìn vào trong khoang máy bay, đáy mắt thoáng gợn sóng, không nhìn ra được có ý gì: “Tôi nhớ cậu ta.”