Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, Văn Hoài ngủ không được, vẫn im lặng nằm trong ngực Lục Tự Hồi. Hàng trước có người lục đục đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Văn Hoài bị giật mình lui ra khỏi ngực hắn.
Lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lục Tự Hồi, cảnh giác.
Lục Tự Hồi nhìn bộ dáng cậu hoảng loạn như vậy còn muốn để ý đến cảm xúc của mình, có chút đau lòng. Trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự dịu dàng thầm lặng, siết chặt bàn tay Văn Hoài như đang an ủi.
Văn Hoài vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vết thương trên môi hắn, lúc trước vốn đã kết vẩy, hiện tại lại biến thành vết thương mới, nhìn vết máu đọng kia khiến cậu như cũng thấy môi mình đau theo.
Hai mắt Văn Hoài rưng rưng như sắp khóc, Lục Tự Hồi vội vàng an ủi cậu, “Không có gì đâu, lúc nãy vô tình cắn trúng. Nó sẽ sớm lành thôi.”
“Xin lỗi cậu.” Mấy ngày nay cậu luôn nhớ tới bộ dáng đêm đó nửa mặt Lục Tự Hồi dính đầy máu, cậu cảm thấy một cái xin lỗi không đủ còn ở trong lòng không ngừng nói xin lỗi.
“Có phải rất đau không?” Cậu nhìn vào vết thương của hắn, trông rất đau.
Thật sự rất đau, Lục Tự Hồi cả tuần nay đều ăn cháo, nhưng hiện tại chỉ cười cười, “Không đụng tới nó thì sẽ không đau. Lúc ăn thì đau chút, nhưng khi hôn cậu thì không đau nữa.”
Văn Hoài biết là hắn đang trêu cậu, nhưng vẫn nhanh chóng ngẩng đầu hôn một cái lên môi Lục Tự Hồi. Hôn xong cũng không dám nhìn hắn nữa, vành tai đều đỏ lên, nhẹ giọng nói, “Chúng ta xuống xe thôi.”
Nhóm người ngồi phía trước đều đã xuống xe, tài xế còn tưởng đã xuống hết rồi, chuẩn bị đóng cửa mới phát hiện phía sau còn có hai người đang chậm rãi đứng dậy. Người lái xe lớn tiếng đùa giỡn, “Còn không mau xuống, tôi khoá cửa nhốt các cậu bây giờ. Nhanh dắt cậu bạn nhỏ kia đuổi theo nhóm phía trước kìa.”
Xuống xe đi khoảng một trăm mét là đến một ngôi nhà ba tầng, được xây dựng theo phong cách lâu đài cổ, bên trong có đầy đủ tiện nghi.
Đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn đều là do lớp hai người mang tới, có vài người trực tiếp vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.
Ngoại trừ một vài người đi dạo xung quanh, những người còn lại ngồi trong sảnh chính, ở đấy có một chiếc ghế sofa dài, phía trước có một màn hình lớn, được trang bị như một KTV. Khai giảng đã nửa học kỳ, nhưng thật ra mọi người vẫn chưa thân thiết với nhau lắm, phần lớn đều chỉ thân với người ở cùng ký túc xá với mình.
Hai người Văn Hoài vào trễ nhất, nên ngồi bên cạnh sofa gần cửa.
“Ăn táo hay lê?” Lục Tự Hồi quay đầu hỏi Văn Hoài đang yên lặng ngồi bên cạnh. Hắn còn nhớ Văn Hoài chưa ăn sáng, trên bàn phần lớn là mấy món ăn vặt không tốt cho sức khỏe, chỉ có trái cây có thể lót dạ.
Đã có người bắt đầu cầm điện thoại chọn bài hát, sảnh lớn vừa rồi còn yên tĩnh nhanh chóng sôi động hẳn lên, không khí cũng trở nên náo nhiệt.
Nhạc quá lớn, Văn Hoài đành phải đến gần hắn hơn chút, trả lời: “Táo đi.”
Bàn tay Lục Tự Hồi rất lớn, ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng cầm lấy dao gọt táo cũng có vẻ thong thả tao nhã.
Lục Tự Hồi hơi nhíu mày, ở trong căn phòng ồn ào hắn chuyên tâm gọt táo cho cậu. Sự săn sóc tỉ mỉ như dòng nước ấm, khiến cậu không thể không động lòng.
Văn Hoài chăm chú nhìn động tác của hắn, nhìn quả táo xoay tròn trong tay hắn, vỏ táo được gọt càng lúc càng dài, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Mặc kệ cậu có cố ý không nhớ lại như thế nào, nói đêm đó câu trả lời của Lục Tự Hồi không làm cậu tổn thương người là giả. Lúc trước cậu chìm sâu trong sự dịu dàng của hắn như vậy, chưa từng trải qua yêu thương cùng quan tâm khiến Văn Hoài choáng váng, cậu chỉ là cảm thấy Lục Tự Hồi rất tốt, căn bản không suy nghĩ tới nguyên nhân của cái tốt ấy là gì, nhưng lại tự nhiên hưởng thụ cái săn sóc ấy.
Hiện tại thì khác, cậu không muốn Lục Tự Hồi cảm thấy cậu là sợi tơ hồng chỉ biết bám vào hắn mà sinh tồn. Đồng thời cậu cũng không muốn rời khỏi Lục Tự Hồi luôn đối tốt với cậu như vậy, nhưng ai lại nguyện ý làm một “bảo mẫu” chăm sóc cậu mãi chứ.
Bây giờ cậu không biết phải làm gì.
Ngoại trừ vết thương trên môi Lục Tự Hồi, mọi chuyện đều giống như lúc trước, khó xử và im lặng giữa hai người cũng chưa từng xuất hiện, trạng thái của cả hai đều trở về bộ dáng lúc ban đầu. Chỉ là khi đó Văn Hoài vui vẻ trốn tránh, hiện tại cậu đang cố gắng tích dũng khí để chủ động bước lên một bước. Nhưng khi cậu cẩn thận giơ chân ra, lại không biết nên bước xuống như thế nào.
Cậu vẫn có một số điều không chắc chắn. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân là một người mờ nhạt. Thân thể gầy yếu mỏng manh càng làm cho cậu không dám ngẩng đầu lên, dùng những câu từ mà ngày đó cậu nghe được mà nói, đúng là “chẳng có ý nghĩa gì”. Cậu không biết vì sao Lục Tự Hồi sẵn sàng đối tốt với mình như vậy.
Cậu ấy có thực sự thích mình không? Mình có gì mà cậu ấy thích?
Văn Hoài thậm chí bắt đầu không nhịn được tin lời người kia, có lẽ đơn giản bởi họ là bạn cùng phòng. Nếu thiếu chút may mắn, bọn họ không ở cùng ký túc xá, có lẽ Lục Tự Hồi vĩnh viễn cũng sẽ không chú ý tới cậu. Có lẽ, khi đó cậu đang ngồi ở trong góc, nhìn Lục Tự Hồi dịu dàng nhỏ giọng nói chuyện với một người khác, cũng chăm chú gọt táo cho người khác.
Dù sao, Lục Tự Hồi là một người mạnh mẽ lại tùy ý như vậy, dám đọc thư tình trước mặt toàn trường, lại giấu cậu nói hắn không phải.
Có lẽ, chỉ là do cậu quá đáng thương, nên mới không nhịn được xem cậu như thú cưng mà săn sóc, hay nói cách khác là xem cậu như thú cưng để chơi đùa.
Văn Hoài biết, bản thân suy đoán ác ý như vậy đối với Lục Tự Hồi là không công bằng. Nhưng mà trước khi cậu vững vàng đặt chân xuống, cảm giác mong lung lơ lửng không có điểm tựa làm cậu thấy sợ hãi, nhiều ý nghĩ tốt xấu tranh nhau ùa ra. Khiến cậu không đủ dũng cảm để tin vào điều tốt đẹp trước mắt.
Lưỡi dao nghiêng một cái, vỏ táo vẫn nối liền bị đứt, kéo suy nghĩ lang thang của Văn Hoài quay lại.
Bên kia có vài cái bàn gấp, có mấy người đang chơi đánh bài bên đó, họ đang vẫy tay gọi mấy người không hát KTV qua đấy chơi.
Có một nam sinh tới gọi Lục Tự Hồi qua chơi bài poker. Động tác gọt táo trên tay hắn vẫn chưa ngừng, giương mắt lắc đầu từ chối.
Văn Hoài lại đột nhiên đưa tay bắt lấy một nửa quả táo. Sợ cậu bị thương, Lục Tự Hồi giật mình rút tay lại thiếu chút làm rơi quả táo, hắn dùng ánh mắt hơi trách móc quay đầu nhìn cậu, muốn hỏi sao cậu lại không cẩn thận như vậy.
Lại thấy Văn Hoài đang lo sợ nhìn hắn, trong đoạn nhạc đệm của bài hát, thanh âm của cậu rất nhỏ nhưng rõ ràng.
“Tôi có thể tự gọt được. Cậu qua đó chơi đi.”
Trách cứ trong mắt Lục Tự Hồi tan biến, Văn Hoài hiện tại chắc chắn là có tâm sự.
Tay hai người dây dưa cùng một chỗ, vỏ táo chưa gọt xong đung đưa ở trên đó. Lục Tự Hồi nhìn lại cậu trầm ngâm vài giây, mới nói: “Được rồi, chúng ta cùng qua đó.”
Văn Hoài hiếm khi từ chối hắn, lòng cậu có chút run lên nhưng vẫn kiên trì: “Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại đây, cậu đi đi. Tôi không biết đánh bài.”
Lục Tự Hồi không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm tốt để nói chuyện.
Cuối cùng hắn vẫn đi qua đó, hắn tới vừa vặn gom đủ một bàn. Lục Tự Hồi chọn ngồi ở một bên đối diện cửa, có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Văn Hoài.
Văn Hoài tiếp tục gọt nửa quả táo còn lại, có lẽ cậu không giỏi gọt táo, lưỡi dao đi một chút là lệch cắt vỏ táo thành nhiều mảnh nhỏ, mất một lúc lâu mới gọt xong.
Cậu thật ra không đói, hiện tại cũng chưa muốn gì, nhưng vẫn há miệng cắn quả táo trên tay chậm rãi gặm xong nó.
Ngoại trừ nhóm người đang hát rất nhập tâm, cũng có mấy cô gái không hòa vào đám đông đang yên lặng ngồi chơi điện thoại, điều này làm cho cậu thoải mái hơn.
Sau khi ăn xong, tay cầm táo của cậu cứ dính dính, rất khó chịu, Văn Hoài yên lặng đứng dậy muốn tìm toilet rửa tay.
Vừa lúc ván bài kết thúc, thừa dịp thời gian chia bài Lục Tự Hồi đứng dậy đi theo cậu vào toilet.
Văn Hoài vừa mới rửa tay xong, tắt vòi nước còn chưa kịp lấy giấy lau khô tay, đã bị Lục Tự Hồi không biết tới lúc nào từ phía sau ôm lấy. Động tác của Lục Tự Hồi mạnh mẽ như chứa đựng sự giận dữ, mút lấy môi cậu hôn cắn, không nhẹ nhàng dịu dàng như lúc ở trên xe. Văn Hoài cảm giác không khí của mình đều bị hắn cướp đi, nhưng bận tâm vết thương trên miệng hắn nên không dám lộn xộn chút nào, chỉ có thể ngẩng đầu mặc cho môi lưỡi nóng rực của hắn xâm chiếm.
Mãi cho đến khi bên ngoài có người gọi Lục Tự Hồi ra chơi bài tiếp, hắn mới dừng lại. Nhưng cũng không vội đi ra, mà là từ trong hộp khăn giấy rút ra hai tờ, cẩn thận lau sạch nước trên hai tay Văn Hoài, động tác tỉ mỉ ôn nhu, giống như hai người đang dịu dàng hôn vậy.
Trước khi đi, hắn cúi đầu khẽ cắn vào vành tai Văn Hoài, thanh âm khàn khàn, “Ngoan, không được suy nghĩ lung tung.”
Hành động cắn vành tai của hắn làm Văn Hoài căng thẳng không thôi, cũng sợ Lục Tự Hồi không sớm đi ra sẽ có người đến gõ cửa tiếp. Đợi đến khi hắn rời đi, cậu vẫn trốn trong toilet bình tĩnh một hồi lâu mới ra ngoài.
Lúc dọn cơm ra không giống với mọi người tính toán ban đầu, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị hơi ít, cũng không có người thực sự biết nấu ăn, đều là vừa xem công thức vừa nấu. Nhưng mọi người cũng không ai ngại, cảm thấy vậy mới là trải nghiệm của sinh viên, cả đám như tổ ong vây quanh bàn ăn, thức ăn cũng không bày biện cầu kì ra đĩa, đều trực tiếp để trong nồi bưng ra. Lúc đến mới phát hiện nơi này không có chuẩn bị bát đĩa, may có người mang một ít bát đũa dùng một lần theo có thể dùng tạm.
Tất cả đều đứng vây quanh bàn ăn, náo nhiệt như chợ, Văn Hoài sợ nhất là cảnh tượng như vậy. Cậu liền lùi lại đứng ở bên ngoài nhìn, căn bản không biết phải chen chân vô đâu.
Lục Tự Hồi gắp một chén mì nhỏ, lại gắp thêm vài món có vẻ ngon, lui người bước ra khỏi đám đông, dẫn Văn Hoài đứng ngây ngốc đi lên lầu.
Trên lầu có mấy phòng ngủ, đều là dành cho người muốn qua đêm ở chỗ này. Lục Tự Hồi chọn bừa một phòng trong số đó, xoay người khóa cửa lại.
Bên cạnh cửa sổ phòng có đặt một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế. Hắn đặt bát đũa lên bàn, ôm Văn Hoài ngồi xuống.
“Hoài Hoài có đói không? Không biết bọn họ nấu có ngon không, cậu ăn mấy này đi.” Nói thật, Lục Tự Hồi có chút nhớ tới hình ảnh Hoài Hoài ngoan ngoãn ngồi ăn cơm đối diện hắn trong căn tin.
Văn Hoài lại không nhúc nhích, thần sắc có chút do dự mở miệng nói: “Cậu ăn đi. Tôi, tôi đợi lát nữa mới…”
Lục Tự Hồi không đợi cậu nói xong đã ôm Văn Hoài lên đặt lên bàn, tay đỡ gáy cậu, đè cậu lên cửa sổ hôn.
Nụ hôn của hắn ôn nhu mà triền miên, đầu lưỡi tỉ mỉ chạm đến từng chỗ mềm mại trong khoang miệng cậu, lại dụ dỗ đầu lưỡi Văn Hoài thò ra để hắn ngậm mút. Văn Hoài bị hôn đến mềm nhũn, thiếu oxy làm cho đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được môi cùng đầu lưỡi chạm vào, nhỏ giọng phát ra tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ vô ý thức như vậy vừa hỗn loạn lại thuần khiết, khiến lòng Lục Tự Hồi ngứa ngáy cả lên, tay hắn từ bên hông di chuyển xuống đưa vào trong quần, nắm lấy cây nấm đã có chút hưng phấn của Văn Hoài.
Chờ đợi đến khi nó ngẩng đầu lên, mắt Văn Hoài đã ngập hơi nước trông mong nhìn hắn, giống như cậu bị khi dễ đến ủy khuất, đôi môi đỏ mọng ướt át khẽ nhếch lên, đầu lưỡi còn đặt ở bên trong môi dưới không có khép lại.
Lục Tự Hồi bị vẻ ngây thơ lại hàm chứa dục vọng như vậy mê hoặc đến đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi liền kéo quần cậu xuống, cúi đầu ngậm vào.
Lục Tự Hồi đối với việc này không có kinh nghiệm, chỉ là dựa vào cảm giác mút mút trêu chọc, hắn không quan tâm mà ngậm cả cây nấm vào rất sâu, làm cho cổ họng của hắn có chút khó chịu, nhưng loại cảm giác này cũng không làm cho Lục Tự Hồi cảm thấy chán ghét, nghe được tiếng rên rỉ mang theo nỉ non của cậu từ trên đỉnh đầu truyền xuống, hắn cảm thấy hưng phấn cùng thỏa mãn không cách nào kiếm chế. Lục Tự Hồi hiện tại chỉ muốn giúp Hoài Hoài của hắn thoải mái.
Văn Hoài chưa từng cảm nhận được khoái cảm kịch liệt như vậy, giống như linh hồn đều bị hắn khống chế, hắn cho cậu an ủi, ban ngày cũng làm bùng nổ pháo hoa cảm xúc trong lòng cậu.
Vào giây phút cậu sắp cao trào, Lục Tự Hồi lại đột nhiên dừng động tác. Đang sung sướng lại bị cắt ngang làm cho ánh mắt mê ly của Văn Hoài thoáng tỉnh táo, ủy khuất nhìn Lục Tự Hồi, giống như đang im lặng thỉnh cầu hắn tiếp tục.
Lục Tự Hồi nhìn người mềm nhũn trước mặt mình, đưa tay nắm lấy vành tai Văn Hoài xoa nắn, thấp giọng hỏi, “Hoài Hoài, tôi là nữ sao?”
Văn Hoài giờ phút này tựa như con cừu bị trói chặt toàn thân, cả người đều mềm nhũn.
Cậu không thể suy nghĩ nhiều hơn, chỉ lắc lắc đầu.
“Vậy cậu có thích tôi không? Có thích làm điều này với tôi không?”
Văn Hoài chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Hoài Hoài không nói, vậy tôi cũng không làm tiếp.” Lục Tự Hồi cố ý uy hiếp nói, thậm chí còn làm bộ như muốn giúp cậu kéo quần.
Lục Tự Hồi chỉ muốn trêu chọc cậu, không ngờ phản ứng của Văn Hoài lại hết sức kịch liệt. Hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, bộ dáng thật vô cùng bi thương, hai tay đáng thương nắm lấy góc áo của hắn, cố nén nức nở mở miệng hỏi: “Vậy… Vậy cậu chỉ muốn chơi đùa với tôi sao?”
Nếu bình thường, cậu chắc chắc không thế nào dám hỏi cậu kiểu vậy ra miệng. Nhưng chìm đắm trong dục vọng khiến xương cốt của cậu đều bị nhũn ra, trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ được gì, cũng không bận tâm sâu xa được, vừa nghĩ đến lời nói ngày đó ở cửa phòng tập bóng nghe được cộng với suy đoán của bản thân, Lục Tự Hồi cho dù chỉ đang trêu chọc cậu, cũng làm cho cậu cảm thấy sợ hãi không thôi.
Văn Hoài luôn mang theo chất giọng mềm mại của miền Nam, khi nói đến “chơi đùa”, giai điệu xoay chuyển non nớt, giống như một đứa trẻ mới học nói. Lục Tự Hồi bị cậu chọc cười, hắn cũng thật sự cười khẽ một tiếng, bất quá là tức giận tới cười.
Muốn chơi đùa người khác còn phải coi người ta như bảo bối mà che chở sao?
Nhìn bộ dáng Văn Hoài đáng thương muốn khóc lại kiềm nén không khóc, Lục Tự Hồi phát hiện mình chưa từng xấu xa như vậy, tiếp tục trêu chọc cậu, “Vậy cậu có cho tôi chơi không?”
Văn Hoài chớp chớp hai mắt, lại nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ đến mức không nghe thấy, “Cho. Cho cậu…”
Lục Tự Hồi nghe được trong lòng vừa chua vừa đau, khẽ vuốt ve hai má cậu, sắc mặt càng trầm xuống, ngậm vành tai cậu nỉ non, “Hoài Hoài, mở mắt ra.”
Văn Hoài cảm thấy nước mắt của mình sắp không nhịn được nữa, nghe hắn nói liền mở mắt, mí mắt run rẩy, giống như cánh bướm dính nước mưa.
“Ngoan.” Lục Tự Hồi hôn lên má cậu một cái, lần thứ hai cúi đầu ngậm lấy cậu. Động tác lúc này của hắn kịch liệt, khoái cảm như thủy triều dâng tới, Văn Hoài cảm giác mình bị đẩy lên đầu ngọn sóng, khiến cậu sợ hãi lại trầm mê.
Rất nhanh, cậu rốt cục được đưa lên cao trào, bụng co giật bắn ra, cậu muốn đẩy Lục Tự Hồi, nhưng miệng hắn lại vẫn vững vàng bao lậy cậu, mãi cho đến khi Văn Hoài lấy lại bình tĩnh.
Lục Tự Hồi ôm chặt lấy cậu, một bên khẽ vuốt ve lưng, một bên ở bên tai ôn nhu nói, “Hoài Hoài, cậu đừng để lời hôm đó tôi nói ở trong lòng, là tôi sai, nói ra mấy lời khốn nạn đó. Cậu đừng nhớ mấy câu đó nữa, quên hết đi, được không?”
Văn Hoài chôn mặt trên vai hắn, nước mắt còn rơi, gật gật đầu.
Hai người nháo xong một trận, may mà đồ ăn vẫn còn chưa lạnh. Lục Tự Hồi ôm cậu ngồi lên đùi, dùng đũa gắp mì đút vào miệng cậu. “Có phải mấy nay cậu không ăn cơm ngon hay không? Gầy đi rồi.”
Nước mắt trên mặt Văn Hoài còn chưa kịp khô, nghe hắn nói như vậy lại không khỏi buồn lòng. Hôm nay hình như lá gan của cậu lớn hơn trước, hoặc là từ nãy giờ cậu vẫn chưa tỉnh táo lại, nuốt xong ngụm mì trong miệng, nói: “Tôi bây giờ có phải rất khó coi không? Có phải trông… Ừm… Như xác chết không? “
Lục Tự Hồi bị cách so sánh của cậu chọc cười, “Ai nói? Cậu là đáng yêu nhất, ăn nhiều một chút sẽ càng đáng.”
Văn Hoài dứt khoát buông tay, tiếp tục hỏi: “Lục Tự Hồi, tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Tự Hồi không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Thế cậu nói xem, vì sao tôi lại đối xử tốt với cậu.”
Văn Hoài lẩm bẩm nói, “Tôi không biết.”
Lục Tự Hồi dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu, trên mặt cũng không có ý tứ đùa giỡn, chắc chắn nói: “Cậu biết. Hoài Hoài, cậu chắc biết rõ.”
Văn Hoài nuốt nước miếng, lo lắng nắm chặt góc áo, thăm dò hỏi, “Vậy… Vậy cậu có thích tôi không?”
Lục Tự Hồi vẫn không trả lời, “Hoài Hoài, cái này cậu cũng biết mà.”
Văn Hoài cảm thấy mình chưa từng dũng cảm như vậy, cậu như không thể tiếp tục chờ đợi được nữa nói ra đáp án của mình, cho dù đã căng thẳng đến mức giọng nói run lên, “Thích.”
Không biết vì cái gì, nghe được câu trả lời này làm cho Lục Tự Hồi so với nghe được lời tỏ tình của cậu đối với mình còn thỏa mãn hơn. Hắn hôn lên đôi mắt còn vương nước mắt của Văn Hoài, “Đương nhiên là tôi thích em. Thích từ lâu rồi, thích thật cẩn thận, sợ dọa em chạy mất.”
***** Từ đây sẽ chuyển sang xưng hô anh-em, tôi-em nha.
– —
Lúc hai người từ trên lầu đi xuống, mọi người đều đã ngồi trên sô pha đại sảnh, chơi trò chơi cổ điển mà người trẻ tuổi nào cũng thích – Truth or Dare (Nói thật hay thử thách).
Lục Tự Hồi và Văn Hoài tìm chổ ngồi cạnh cửa, hai người không có giao tiếp nhiều với nhau, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể thấy được bầu không khí thân mật giữa cả hai.
Lục Tự Hồi một mực ngồi cắt trái cây cho Văn Hoài. Có người chú ý tới bọn họ, nhất định phải kéo họ tới chơi một ván.
Không nghĩ tới lần đầu tiên, Văn Hoài đã bị rút trúng, cùng cậu còn có một cô gái trông rất hoạt bát. Hai người đều chọn thử thách, may mà rút được lá bài tương đối bình thường, chỉ yêu cầu cả hai cùng song ca một bài về tình yêu.
Văn Hoài nhất thời có chút không biết làm sao, nhưng cũng may cô gái kia ngược lại trông hiền hòa cũng biết khuấy động bầu không khí, nhìn Văn Hoài ngượng ngùng liền chủ động nói: “Mọi người hôm nay có phúc lắm ấy! Hát mà lệch nhịp là sở trường của tôi ấy, thưởng thức tài nghệ của tôi nha!”
Văn Hoài chưa từng chơi trò này với ai, nhưng cũng hiểu cái này không từ chối được, mà cậu không tới mức ngay cả một trò chơi đơn giản cũng không chơi.
Hai người chọn một bài song ca nam nữ phổ biến hát về chuyện tình mùa xuân nào đó, Văn Hoài nắm chặt micro, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Đại đa số mọi người ở đây đều không quen mặt Văn Hoài, nhìn cậu vừa gây vừa nhỏ, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng đợi đến khi câu đầu tiên cậu hát ra, cả phòng đều đột nhiên im lặng, sau đó là một trận vỗ tay cùng khen ngợi bùng nổ, thậm chí còn có nam sinh huýt sáo hò hét cổ vũ, “Hay quá, này không khác gì liveshow nha!”
Văn Hoài hát xong, trái tim vẫn còn nhảy lên tưng tưng theo điệu nhạc, nhưng cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Chưa bao giờ có nhiều người khen ngợi cậu như vậy.
Văn Hoài vô thức nhìn về Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi vẫn nhìn cậu sâu xa, đột nhiên ở bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Em theo tôi ra đây.”
Nói xong liền đứng dậy.
Văn Hoài đành phải đi theo hắn, xuyên qua một đoạn hành lang nhỏ, đi thẳng đến toilet, Lục Tự Hồi đột nhiên xoay người đặt cậu lên cửa, nhìn cậu cũng không nói lời nào.
Văn Hoài lo lắng mở miệng, “Làm sao vậy?”
Giọng Lục Tự Hồi khàn khàn, “Muốn hôn em, có cho tôi hôn hay không?”
Văn Hoài có chút xấu hổ nở nụ cười, “Cho.”
Nói xong còn hơi hơi ngẩng đầu lên, há miệng, thò ra một đoạn đầu lưỡi.