“Xin lỗi cậu nhiều.”
“Anh không có lỗi mà, đừng xin lỗi.”
Trương Khánh Phong đưa khăn cho Bạch Thanh Nghị, thở dài: “Chắc mai này tôi phải treo cái biển cảnh báo cấm Tô Triết Viễn vào quán thôi.” Bạch Thanh Nghị cầm khăn lau khô tóc.
Lý Xuyên hỏi: “Hai người là hai anh em thật hả?” Trương Khánh Phong gật đầu, nói ra một cách thản nhiên: “Tôi là con ngoài giá thú. Bố mẹ cậu ta sau đó ly hôn rồi. Cơ mà bố cậu ta không có kết hôn với mẹ tôi.”
“Cuộc sống của anh phức tạp hơn tôi tưởng đó.” Dương Lâm Lâm cau mày đánh giá.
“Công nhận nha, cuộc sống của tôi phức tạp thật.” Trương Khánh Phong gật gù đồng tình. Rồi như sực nhớ ra chuyện, anh kể: “Hôm trước thư ký của Tô Vãn nói chuyện của Tô Triết Viễn, không biết vì sao vợ chưa cưới của cậu ta lại tự sát, may mắn là không làm sao, nhưng sau đó thì bỏ trốn thì phải.” Bạch Thanh Nghị mím môi, siết lấy chiếc khăn.
“Nhìn cũng là người được thừa hưởng sự giáo dục đàng hoàng mà.”
“Cô không biết đâu, cậu ta xấu tính lắm, thấy tôi ở đâu là làm phiền tôi thôi à.”
Bạch Thanh Nghị mấp máy môi rồi nói: “Xin lỗi quản lý Trương.” Trương Khánh Phong ngạc nhiên định hỏi lại thì lại nghe Bạch Thanh Nghị nói: “Anh ta đến để tìm tôi.”
“Tìm cậu?”, càng nghe, Trương Khánh Phong càng kinh ngạc.
“Phải”, Bạch Thanh Nghị mân mê chiếc khăn, “Vợ chưa cưới của anh ta ở chỗ tôi.”
Lần này, cả Lý Xuyên và Dương Lâm Lâm đều không nhịn nổi mà đồng thanh thốt lên kinh ngạc: “Hả?”
Trương Khánh Phong thốt lên: “Ôi trời! Chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạch Thanh Nghị nói: “Lâm Thu Thu… thật ra cô ấy tên là Diệp Tư Duệ, là hôn thê của Tô Triết Viễn.”
Lý Xuyên cảm thấy câu chuyện càng lúc càng rối rắm, càng nghe càng kinh ngạc. Dương Lâm Lâm sốt ruột: “Kể rõ xem nào! Sao cậu quen được hôn thê của hắn?” Bạch Thanh Nghị không muốn nhắc lại, chỉ qua loa đáp: “Lúc đó tôi chưa có biết cô ấy là Diệp Tư Duệ, chỉ định giúp cô ấy tìm chỗ ở thôi.” Dương Lâm Lâm hỏi: “Thế sao giờ lại ở chỗ cậu? Để cô ta đi chỗ khác đi. Như vậy tên kia cũng không làm phiền cậu nữa.” Bạch Thanh Nghị ngập ngừng nói: “Không được.” Dương Lâm Lâm hỏi: “Sao không được?” Bạch Thanh Nghị đành thừa nhận: “Tôi với cô ấy… đang yêu đương.”
Họ lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Lý Xuyên không tin nổi mà hỏi: “Thế ra cậu là tiểu tam hả?” Bạch Thanh Nghị nhíu mày: “Tiểu tam là cái quái gì?” Lý Xuyên còn giải thích cặn kẽ: “Là mấy người thứ 3 chen chân vào mối quan hệ của hai người đó.” Bạch Thanh Nghị đáp: “Nhưng cô ấy đâu có yêu Tô Triết Viễn.”
“Đủ rồi”, Dương Lâm Lâm không hiểu nổi bản thân cô đã tiếp nhận bao nhiêu thông tin kỳ quặc từ nãy đến giờ. Bây giờ cô chỉ muốn mẹ cô tát cô một cái cho tỉnh.
“Câu chuyện này có vẻ khó khăn rồi đây”, Trương Khánh Phong xoa cằm đánh giá.
…
Bạch Thanh Nghị trở về sau giờ làm. May mắn, những chuyện ở quán sau đó diễn ra khá suôn sẻ.
Anh ghé vào tiệm tạp hóa, mua kem.
Không hiểu vì sao, anh có cảm giác cô muốn ăn, hoặc ít nhất là muốn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô.
Khi anh về đến nhà, căm nhà tắt đèn tối om. Nếu có người ở nhà, hẳn sẽ bật đèn lên. Uông Thụy Liễu hiện tại không có ở nhà, vậy thì Diệp Tư Duệ…
Anh vội vàng mở cổng vào nhà, bật đèn lên nhìn xung quanh, gọi: “Lâm… Duệ Duệ, em đâu rồi? Sao không bật đèn? Duệ Duệ!” Anh tìm trong bếp, rồi tìm trên phòng, vừa tìm vừa gọi nhưng không thấy cô đâu, liền chạy xuống định ra ngoài thì thấy cô từ bên ngoài đi vào.
“Duệ Duệ!”, anh vội vã chạy đến chỗ cô, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Em đi đâu vậy?”
Diệp Tư Duệ đáp: “Em ra ngoài một lát thôi.” Anh thở phào một hơi rồi nói: “Lần sau có gì nhớ nói anh trước đó.” Diệp Tư Duệ gật đầu: “Em nhớ rồi. Mà…”, cô ngó sang tay anh, “Gì vậy? Kem sao? Anh mua cho em hả?” Anh gật đầu rồi nói: “Vào nhà trước đã. Rửa tay đi rồi mới được phép ăn đó.” Cô rướn người đáp: “Tuân lệnh!”
Bạch Thanh Nghị rất sợ.
Nếu Diệp Tư Duệ đột nhiên biến mất, anh sợ cô sẽ gặp phải những chuyện như thế, những chuyện khiến cô tổn thương.
Cô tổn thương cũng sẽ khiến anh tổn thương.
Diệp Tư Duệ vừa rồi đi gọi điện thoại. Cô muốn gọi cho Diệp Chấn Nam. Ông vừa nghe giọng con gái liền sốt sắng nói: “Con mau về đi! Đừng khiến ta phải dùng biện pháp mạnh.”
“Bố”, cô không hề sợ hãi, “Con tuyệt đối không kết hôn với một tên như Tô Triết Viễn. Nếu bố ép con, con có thể tự tử thêm một lần nữa.”
“Con dám!”
“Con đương nhiên dám. Con đã làm một lần rồi, sẽ dám làm lần nữa.”
Cô không dám nói đây là một sự cảnh cáo, nhưng cô không muốn ai đó xen vào những chuyện mà cô có thể tự mình quyết định, kể cả là Diệp Chấn Nam.
“Duệ Duệ, con phải làm như vậy mới được sao?”
“Bố, vốn dĩ chuyện này là chuyện của con, không nên do bố quyết định.”
Mẹ cô đã nói, một người không thể tự mình định đoạt hạnh phúc cá nhân nên số phận của họ mới trở nên nghiệt ngã.
Diệp Tư Duệ không muốn số phận trở nên nghiệt ngã. Diệp Tư Duệ muốn tự mình định đoạt hạnh phúc cá nhân.