Bên khung cửa sổ, gió lạnh đã bớt dần. Mầm cây cũng đã nhú lên đón nắng ấm. Mới ngày nào còn chớm đông, lướt thật nhanh, giờ đã vào xuân. Mà mùa xuân, có lẽ người ta thường nghĩ đến một cái Tết ấm cúng bên gia đình. Thành phố vào những ngày cuối năm cũng trở nên bận rộn hơn. Đám học sinh cũng vậy. Mọi người đang chuẩn bị cho ngày nghỉ, đón năm mới bên gia đình.
Quán cà phê vào cuối năm cũng bận rộn hơn để cho nhân viên nghỉ sớm. Ai cũng chăm chỉ để lĩnh lương. Diệp Tư Duệ đã rất lâu rồi mới cảm nhận lại không khí này. Qua hai năm. Trong lòng cô cũng có sự háo hức, không còn là rạo rực nhớ nhà nữa. Chỉ là vẫn chưa thể đến thăm mẹ cô.
Bạch Thanh Nghị chuẩn bị đồ đạc để ngày mai về nhà. Uông Thụy Liễu nói nhà của anh ở ngoại thành, là một vùng nông thôn không có gì đặc biệt, năm nào anh cũng về nhà. Ở nhà cũng chỉ có duy nhất mẹ anh với mấy người họ hàng. Diệp Tư Duệ cảm thấy ở lại thành phố cũng chẳng có gì hay, vì vậy muốn xin đi về cùng anh. Uông Thụy Liễu có phần hơi ngại. Lần đầu tiên bà thấy một người con gái táo bạo đến như thế, vậy mà còn không phải người yêu. Bạch Thanh Nghị cũng không có ý dẫn cô cùng về, liền hỏi: “Cô không định về nhà cô sao? Đi theo tôi làm gì?”. Cô đáp: “Sao chứ? Tôi thích vậy đó. Anh cũng đâu thể bỏ tôi ở lại đây được! Cho tôi về cùng đi, hứa không gây phiền phức cho anh đâu”. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh mới miễn cưỡng để cô đi cùng. Cô háo hức muốn đến xem chỗ anh sống ra sao, háo hức đến không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường. Cô đành lấy điện thoại nhắn tinh cho anh.
“Tinh!”.
Anh đang nằm trên giường cũng chưa ngủ, liền mở điện thoại ra xem.
“Anh ngủ chưa?”.
Anh nhắn lại: “Chưa. Sao thế?”. Lát sau cô lại gửi tin nhắn: “Không có gì. Chỉ là tôi không ngủ được”.
“Sao không ngủ được?”.
“Vì rất muốn thật nhanh đến ngày mai”.
Anh phụt cười. Có vẻ cô còn vui hơn cả được về nhà cô ấy chứ.
“Vui đến thế cơ à?”.
Cô đọc tin nhắn của anh, rồi trả lời: “Đương nhiên!”. Cô muốn xem xem nơi anh sinh ra trông sẽ như thế nào.
Điện thoai của cô rất lâu sau mới có thông báo. Anh chỉ nhắn lại: “Vậy ngủ sớm đi”. Cô gửi: “Ngủ ngon” rồi tắt máy. Bạch Thanh Nghị đọc được, cũng gửi lại một câu tương tự: “Ngủ ngon”.
Sáng hôm sau, Bạch Thanh Nghị và Diệp Tư Duệ xách đồ lên xe khách trở về nhà anh. Chiếc xe dần rời xa thành thị, lăn bánh đến vùng ngoại ô. Trên xe có đủ loại người, họ cũng về quê sau một năm vất vả bám trụ ở thành phố. Diệp Tư Duệ cứ nghĩ mãi vài chuyện, ngoảnh sang đã thấy Bạch Thanh Nghị đang ngủ. Chiếc xe lắc lư. Đầu anh ngả vào vai cô làm cô cứng nhắc. Có lẽ cô sợ sẽ đánh thức anh dậy. Đột nhiên Diệp Tư Duệ muốn lưu lại khoảnh khắc này. Cô nhẹ nhàng rút điện thoại rồi cẩn thận chụp lại tư thế này của anh, xong đâu đấy ngắm lại chiến lợi phẩm cô vừa thu được, cười khúc khích.
Xe đến một đoạn xóc. Bạch Thanh Nghị chợt tỉnh dậy, phát hiện anh vừa ngả đầu lên vai cô. Cô liền nói: “Anh ngủ hay thật, không đề phòng gì cả. Ngộ nhỡ có trộm thì sao?”.
Anh cũng không biết. Trước đây anh luôn không ngủ ở trên phương tiện giao thông công cộng. Có lẽ vì có cô, anh có cảm giác an toàn nên mới nới lỏng cảnh giác.
“Cảm ơn”.
Diệp Tư Duệ còn tưởng mình nằm mơ, liền véo má anh một cái. Anh kêu lên: “Đau! Sao véo tôi?”. Cô đáp: “Vì nếu véo tôi sẽ đau”.
Lý luận gì đây?
Cô hỏi tiếp: “Cảm ơn tôi vì cái gì?”. Anh chợt thấy ngại ngùng, đáp: “Không vì gì cả”.
“Ơ?”.
“Nghe nhạc không?”, anh đánh trống lảng. Nói rồi, anh đưa cho cô một chiếc tai nghe. Diệp Tư Duệ nhìn anh đang hành động vô cùng điêu luyện, cũng không biết nên chất vấn thêm lời nào nữa, đón nhận một bên tai nghe anh đưa cho cô. Thấy vẫn chưa có nhạc, cô liền hỏi: “Sao thế?”. Anh lúc này tự nhiên giật mình, bật nhạc trên điện thoại lên.
“Biển và trời giao nhau tạo thành đường bờ biển
Thế giới của cá và nước hoạn nạn có nhau
Có lẽ sẽ có một ngày chúng ta vô tình chạm mặt nhau
Kết thành nút thắt
Anh và em hẹn ước một ngày trong tương lai
Nhất định sẽ gặp lại, nắm tay nhau đến cuối đường
Chính là vào lúc nào đó của ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó
Gặp đúng người
Em đang đợi người nào đó xuất hiện vào một ngày nào đó của tháng nào đó năm nào đó
Anh ấy không quản xa xôi trắc trở, đến bên em bằng mọi giá
Hai đường chéo sẽ có một ngày giao nhau
Ôm suy nghĩ như thế, em chẳng ngại gì nữa
Em đang đợi người nào đó xuất hiện vào một ngày nào đó của tháng nào đó năm nào đó
Anh ấy không quản xa xôi trắc trở, đến bên em bằng mọi giá
Hai đường chéo sẽ có một ngày giao nhau
Ôm suy nghĩ như thế, em chẳng ngại gì nữa”.
…