Hai ngày nay, thời tiết đã lạnh rõ rệt hơn, vừa vặn để Diệp Tư Duệ mặc áo tay dài.
Sáng nay, trời se se lạnh. Diệp Tư Duệ dậy sớm hơn mọi khi vì muốn gặp mặt anh vào buổi sáng. Đúng lúc anh đang ăn bữa sáng.
Cô vui vẻ đi xuống nhà, ngồi ngay bên cạnh anh, hỏi: “Hôm nay rảnh không?”.
“Cô bị khùng hả?”. Bạch Thanh Nghị đang ăn sáng để chuẩn bị đi làm cũng phải dừng lại để mắng cô: “Cô thấy tôi rảnh như cô cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi à?”.
Diệp Tư Duệ không hài lòng, nhưng cũng không thể cãi lại, chỉ thầm ghét bỏ.
Không được! Ngày hôm nay cô phải kéo bằng được anh đến gặp Francesca!
“Đi làm muộn chút cũng không được sao?”.
“Không!”.
“Muộn chút xíu thôi”.
“Làm gì?”.
Nghĩa là cô trả lời được câu hỏi này thì anh sẽ chấp nhận đến muộn phải không?
“Tôi đảm bảo là sẽ không phí phạm thời gian của anh đâu. Việc này rất rất quan trọng với tôi. Chỉ ra ngoài một lát…”.
Anh nhìn cô, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Kệ cô”.
Diệp Tư Duệ bỗng đứng dậy, dáng dấp hiên ngang tuyên bố: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ quấy rầy anh, khiến cho anh hằng đêm không ngủ được”.
Anh hừ một tiếng: “Tùy cô. Muốn hằng đêm dọa người cũng được”.
“Ý anh nói tôi là ma á hả?”. Cô tiến gần anh, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Anh nhìn cô, trông chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
“Không được đâu!”, Diệp Tư Duệ nắm vai anh cố ý lắc lư, “Đi đi mà! Đi đi! Vài phút ra ngoài cùng tôi thôi!”.
“Dừng! T… Tôi… không thích giằng c… co với con gái đâ… u”.
Diệp Tư Duệ vẫn chưa dừng lại.
“”Đi là được… chứ gì? Dừng lại đi!”.
Cô dừng lại.
“Hôm nay tôi đi làm ca chiều, nên sáng có thể đi được với cô”.
Diệp Tư Duệ vui vẻ: “Vậy mau thay đồ đi”. Bạch Thanh Nghị thấy cô gấp gáp vậy, bản thân tự thấy lạ: “Cô định buôn người hay sao mà gấp vậy? Ăn trước đã”.
…
Francesca ngồi ở một quán nước gần khách sạn, chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài như chờ đợi ai đó.
Bạch Thanh Nghị tay cầm hộp bánh bị Diệp Tư Duệ dẫn đi. Anh thắc mắc: “Cô mua bánh làm gì vậy?”. Diệp Tư Duệ đáp: “Một người quen của tôi từ Ý đến. Bây giờ tôi đến thăm cô ấy”.
“Cô… thật sự quen?”.
“Tại sao không?”.
“Vậy tính ra làm ở mấy nhà hàng cũng có thể quen được khách nước ngoài ha?”.
Mặc dù trong lời nói của anh chỉ mang tính chất thành thật, nhưng Diệp Tư Duệ lại cảm thấy chột dạ.
“Ừm… Tại cô ấy nổi tiếng quá thôi, vả lại lúc tôi làm việc ở đó từng xảy ra sơ xuất, cũng may mà có cô ấy giúp đỡ nên mới cố làm thêm được vài năm”.
Cô cười trừ, cố gắng tỏ ra chân thật. Cũng may anh không hỏi thêm gì nữa.
“Mà nhắc mới nhớ”, anh nói sang chuyện khác, “Cô hình như biết tiếng Ý ha?”. Cái này đương nhiên, à không, còn phải thông thạo mới đúng. Mấy năm còn đi học cô đã học tiếng Ý, lại sống ở Ý thêm hai năm, ngôn ngữ chuyên ngành đều đã thuộc hết.
Khoan, đợi đã!
Sao anh biết cái này?
Không, những lúc cô nói tiếng Ý, anh hiểu sao?
“Anh… biết sao?”.
Anh nhíu mày.
“Ý là… anh hiểu được những lúc tôi nói tiếng Ý”.
“Ừm… Một chút”.
“Thật sao?”.
“Thì khi học đại học lúc chọn học ngoại ngữ tôi chọn tiếng Ý, cơ mà cũng không có dùng đến”.
Thật là… có năng lực mà lại không có bằng cấp. Uổng phí quá!
Nếu cô mà có công ty riêng, nhất định phải chọn mấy người thật sự có năng lực như anh. Cơ mà cái suy nghĩ này hơi viển vông rồi!
Lại nói, như vậy cô sẽ không lo anh không nghe hiểu lời Francesca nói.
Francesca đã nhìn thấy đôi bạn trẻ từ phía ngoài đi vào, liền đưa tay vẫy, mỉm cười.
Diệp Tư Duệ cũng đã nhìn thấy Francesca, tươi cười đi đến, bỏ lại Bạch Thanh Nghị cầm bánh đi theo sau.
Francesca đứng dậy, dang tay đón lấy Diệp Tư Duệ, rồi hai người hôn má chào nhau.
Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ vì sao bản thân mình lại ở đây?
Dẫu biết là họ đang chào nhau, cơ mà có một đống người nhìn kìa!
Francesca đẩy Diệp Tư Duệ ra xa một chút để dễ dàng đánh giá, nói bằng tiếng Ý: “Dạo này tâm tình không tốt sao? Marena gầy đi rồi đấy”.
“Không có đâu. Chắc mới trở về nên em còn lạ chỗ”.
Francesca nhìn Diệp Tư Duệ, bỗng để ý đến Bạch Thanh Nghị vừa đi tới, liền hỏi: “Ai đây?”.
Bạch Thanh Nghị cúi chào cho phải phép. Diệp Tư Duệ liền giới thiệu: “Anh ấy là bạn của em. Cô có thể gọi anh ấy là Assane”.
Bạch Thanh Nghị: “?”.
Gì vậy?!
Fracesca thốt lên: “Một cái tên đẹp”. Diệp Tư Duệ vừa theo dõi Francesca đánh giá anh, vừa tiếp tục nói bằng tiếng Ý: “Anh ấy chính xác là một người nghệ thuật đúng nghĩa. Cô biết không, anh ấy từng là sinh viên đại học chuyên ngành đồ họa của trường đại học top đầu trong nước, nhưng vì việc riêng nên đã nghỉ học. Cô thấy sao?”.
Francesca ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi thốt lên: “Fantastico!”.
Bạch Thanh Nghị: “Tuyệt vời cái gì vậy?”.
Anh cũng không dám nói ra, nhưng Diệp Tư Duệ đã nhìn thấy nết mặt khó hiểu kia của anh, liền mỉm cười nói nhỏ vào tai anh: “Cô ấy mặc dù trông kỳ quặc thế thôi, chứ thật ra rất tốt. Cô ấy muốn nhờ anh giúp đỡ”.
“Tôi với bà ấy có quen nhau đâu mà giúp đỡ. Mà tôi cảm thấy bà ấy có chút quen quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải”.
“Anh không biết sao, làm phúc để tích đức cho con cháu sau này. Mà cô ấy cũng không có nhờ anh hái sao trên trời đâu”.
“Sao chúng ta không cùng ngồi xuống nói chuyện nhỉ”, Francesca mỉm cười.
Anh nhìn cô, rồi cô lại nhìn anh, đưa đẩy ánh mắt một hồi mới ngồi xuống.
Francesca giơ tay ra: “Tôi là Francesca Riva. Cậu bạn nhỏ có thể gọi tôi là Francesca”.
Bạch Thanh Nghị hồi lâu sau mới cúi đầu, dùng cả hai tay để bắt tay với Francesca: “Vâng, rất vui được gặp cô!”.
Giờ thì anh đã nhớ từng thấy người này ở đâu rồi.