Edit by J
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Vương Tứ nương cùng Vương Huyền đưa Triệu Tam nương về Triệu Gia. Hai huynh muội đứng trước cổng nhà người ta cùng thở dài một hơi.
Vương Huyền quay đầu nhìn muội muội: “Ta là thở dài vì Thái Bá, còn muội?”
Vương Tứ nương: “Muội thở dài vì huynh, một miếng ngọc tốt như thế, huynh nắm còn không nắm chắc.”
Vương Huyền liền dí đầu nàng một cái: “Muội mới mười bốn tuổi, sao lo nghĩ nhiều thế?”
Vương Huyền nhíu mày: “Mười bốn tuổi, cũng nên đến lúc bàn chuyện hôn sự.”
Vương Tứ nương vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn, đang muốn tức giận, Vương Huyền đã trầm mặt nói: “Chuyện hôn sự của muội phải định ra càng sớm càng tốt. Ngày mai ta còn có buổi đàm luận, muội đi theo ta một chút?”
Vương Tứ nương liền hết giận, trở nên trầm mặc.
Thông tuệ như nàng đương nhiên hiểu được ý huynh trưởng. Vương Huyền nói: “Nhân lúc phụ thân còn chưa nghĩ đến chuyện hôn sự của muội, chúng ta liền định ra trước, cũng có thể trở thành một đoạn giai thoại.”
“Phụ thân sẽ đồng ý sao?”
Vương Huyền kéo nàng đi: “Huynh trưởng như cha, ta đồng ý là được. Phụ thân là danh sĩ, lời đã nói ra, ông sẽ không nuốt lời.”
Chỉ cần tìm người gia thế không phải quá kém là được.
Triệu Hàm Chương về đến Thanh Di Các, vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm trà, Vương thị liền khóc lóc tìm đến: “Tam nương, tổ phụ con dâng tấu xin lập thế tử rồi.”
Triệu Hàm Chương nhìn qua Thanh cô trước, thấy nàng gật gật đầu, lúc này mới đặt chén trà xuống nói: “Con biết.”
Vương thị lôi kéo cô khóc lóc nói: “Nhị lang chẳng được tích sự gì. Ta vốn là muốn tìm tổ phụ con than khóc, nhưng Thanh cô nói tổ phụ càng nể mặt con hơn. Tam nương, con nhanh đi cầu xin tổ phụ con, bảo ông ấy mau mau thu hồi sổ con lại.”
“A nương, sổ con đã trình lên làm sao có thể lấy lại được?” Cô nhìn qua trong phòng, vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, ngay cả Thanh cô và Thính Hà cũng không giữ lại: “Mẫu thân, tổ phụ có để dành đồ lại cho chúng ta.”
“Thứ gì so được với tước vị?”
Triệu Hàm Chương: “Ngay cả hoàng đế ở trên cũng bị đổi, người làm chủ kinh thành này cứ hai ba bữa lại đổi một lần, lấy không cái danh tước vị này thì có tác dụng gì?”
Vương thị đang lau nước mắt liền dừng lại.
Triệu hàn Chương nhỏ giọng nói: “Thứ tổ phụ cho chúng ta đều là đồ có lợi.”
Vương thị liền bỏ khăn xuống, háo hức nhìn nàng: “Thứ gì?”
Triệu hàm Chương ý tứ sâu xa nói: “A nương, con và Nhị lang mới là cháu ruột của tổ phụ, người nói những thứ đó sẽ ít hay sao?”
“Cửa hiệu ruộng đất, vàng bạc châu báu gì đó, thứ nên có đều sẽ có.”
Vương thị cân nhắc: “Nhưng chúng ta có thể giữ nổi những thứ này không?”
Người cũng biết nghĩ đến vấn đề này à?
Triệu Hàm Chương: “Có một cách, nếu con đính hôn liền viết những thứ này vào danh sách của hồi môn, rồi mời người làm công chứng. Vậy thì không ai có thể cướp đi rồi.”
Cô lại nói: “Đợi sau khi đệ đệ trưởng thành hơn, con lại chia một nửa cho đệ ấy.”
Mắt Vương thị sáng rực: “Biện pháp này hay, chỉ là trong chốc lát tìm đâu ra một mối hôn sự tốt? Cũng không thể vì gia sản liền tùy tiện hứa hôn cho con đi?”
Vương thị không đồng ý. Xuất giá chính là tương đương với lần đầu thai thứ hai của nữ nhân. Nữ nhi của nàng lần đầu tiên đầu thai không tốt, nhưng gả thì nhất định phải gả cho người tốt.
Trông nàng như đang suy ngẫm: “Trước đó không phải tổ phụ con muốn tìm cho con một mối hôn sự sao? Không biết là lang quân nhà ai…”
Mặc dù rất không vui về việc cha chồng đem tước vị cho nhị phòng, nhưng nàng vẫn tin là ông ấy sẽ tìm cho Tam nương một mối hôn sự đáng tin cậy.
Triệu Hàm Chương: “Con biết, là trưởng tôn của Phó Trung thư.”
Vương Thị liền vui mừng: “Phó gia? Chính là trưởng tử của Hoằng Nông công chúa?”
Triệu Hàm Chương gật đầu.
Vương thị liền kích động đứng dậy, quay hai vòng tại chỗ rồi nói: “Mối hôn sự này tốt! Phó gia vừa là hoàng thân quốc thích, lại còn có danh vọng. Kết thân cùng họ, nhị phòng nhất định không giám bạc đãi chúng ta. Đợi con xuất giá còn có thể mang theo ta và Nhị lang.”
Triệu Hàm Chương chỉ nghĩ tạm thời buộc cô và Phó giáo sư lại với nhau. Để tránh Triệu Trường Dư bên này tìm mối hôn sự khác cho cô, tương lai Phó giáo sư bên kia cũng không tự do.
Muốn nghĩ cách quay về, phải bí mật qua lại không ít, có tầng quan hệ phu thê chưa cưới này cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
“Vì vậy a nương, chuyện tước vị chúng ta nhường nhịn một chút. Chúng ta giục tổ phụ mau định ra mối hôn sự này, lại đòi thêm chút gia sản, so với việc cố sống cố chết giữ lấy tước vị không tốt hơn à?” Triệu Hàm Chương: “Gặp thời loạn lạc, làm gia chủ không phải dễ như vậy, người cảm thấy Nhị lang có thể làm tốt chức vị gia chủ và tộc trưởng sao?”
Vương thị liền hơi ngượng ngùng, Triệu Nhị lang ngay cả chữ cũng không biết mấy từ, sao có thể làm tộc trưởng?
Người trong tộc cũng sẽ không đồng ý.
Cuối cùng Vương thị thở dài một hơi: ” Ta biết rồi.”
Triệu Hàm Chương thấy đã trấn an được nàng, khẽ mỉm cười, kéo tay nàng nói: “Nếu không có chuyện gì xảy ra, ngày mai liền sẽ hạ chỉ. Đến lúc đó chúng ta vui vẻ qua chúc mừng nhị phòng, cho bọn họ đủ thể diện, sau này cũng dễ phân tài sản.”
Vương thị không tình nguyện đáp ứng: “Vậy chuyện bọn họ lừa gạt Nhị lang ra khỏi thành, hại con ngã ngựa chỉ tính như vậy?”
Triệu Hàm Chương ý tứ sâu xa nói: “Tương lai còn dài, thời gian còn nhiều đâu.”
Nhưng Vương thị cũng không trông mong gì, Nhị lang không có tác dụng, nàng cũng không muốn khiến nữ nhi luôn ôm hận trong lòng. Nàng chính là nhanh mồm nhanh miệng, nhiều lúc chưa nghĩ đã nói, cũng chỉ muốn phát tiết không vui trong lòng.
Nhưng đáy lòng nàng biết, trừ phi có một ngày Triệu Tam nương thông suốt. Nếu không cả đời này đại phòng đều không ép được nhị phòng, hiển nhiên công bằng lần này cũng không lấy lại được.
Hiện giờ cha chồng vẫn còn, muốn lấy lại công bằng cũng không được, càng không cần nhắc đến sau này.
Vương thị ngập ngừng một chút, cũng sợ Triệu Tam nương cố chấp ôm hận, cuối cùng vẫn là nói: “Thôi vậy, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ.”
Triệu Tam nương mỉm cười với nàng: “Con biết, a nương người yên tâm.”
Cô nhìn ra ngoài rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, để người dọn cơm lên đi. Nương dùng cơm xong về nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chúng ta trưng diện thật tỉ mỉ rồi vui vẻ qua đó xem nhị phòng tiếp chỉ.”
Vương thị rất không bằng lòng, nhưng ngày hôm sau vẫn thay một bộ xiêm y xinh đẹp đoan trang, còn đặc biệt qua trưng diện cho nữ nhi một chút.
Còn Nhị lang, hắn tùy tiện khoác một y phục là được.
Vương thị mới sáng sớm đã bắt đầu ngồi ở nhà chính trong viện mình. Nàng sai người đứng ở cổng trong trông trừng thật kỹ, chính là muốn làm người đầu tiên hãnh diện xuất hiện trước mặt sứ giả. Ai biết nàng còn chưa đợi được sứ giả đến thì người Phó gia đã đến trước.
Nha hoàn chạy vào bẩm báo: “Phó Trung thư đưa Phó Đại lang quân mang theo rất nhiều lễ vật đến bái kiến lang chủ.”
Vương thị thoắt cái đứng dậy, kích động hỏi: “Người đâu? Được mời đi nơi nào rồi?”
“Vì Nhị lão thái gia cũng ở đó, nên được mời đến tiền sảnh rồi ạ.”
Vương thị vừa nghe Nhị lão thái gia cũng ở đó, lập tức trở nên lo lắng: “Ông ta chắc sẽ không gây rắc rối đi?”
Trước đó chỉ có một vài tin đồn, bọn họ đã ra tay hại người. Bây giờ người đã đến nhà, ông ta còn muốn ngăn cản mối hôn sự này?
Vương thị nghĩ thấy không ổn, vừa nhấc chân lên liền muốn đi ra ngoài. Thanh cô sợ nàng lỗ mãng làm hỏng chuyện, vội kéo nàng lại nói: “Nương tử, gọi Tam nương cùng đi.”
“Tam nương là nữ lang, bàn chuyện hôn sự của nàng sao có thể để nàng ra đó?”
“Nhưng Tam nương chúng ta không phải nữ lang bình thường a! Nếu lang chủ đã chia gia sản cho nàng làm của hồi môn, có thể thấy rõ là ông ấy đã giao phó ngài và Nhị lang cho Tam nương. Vậy tương lai cái nhà này, không tính nhị phòng, ít nhất đại phòng chúng ta do Tam nương làm chủ. Hôn sự của nàng, nàng đương nhiên có thể nói, lang chủ khẳng định cũng có chuyện muốn hỏi.”
Vương thị nắm chặt tay: “Nhưng nàng bây giờ còn đang bị thương, sao có thể ra gặp khách?”
Lỡ như người Phó gia nhìn thấy lại ghét bỏ thì làm thế nào?
_Hết chương_