Ngược Về Thời Minh

Chương 16: Lời bịa đặt đáng yêu



Hàn Ấu Nương nghe xong cảm thấy buồn cười, nhưng những lời muốn hỏi thì lại xấu hổ chết đi được. Nàng ngập ngừng một lúc lâu, đến khi không nhịn nổi nữa thì mới mở miệng lí nhí hỏi:

– Tướng công, thiếp… được gả vào nhà họ Dương đến nay đã gần được một năm. Tướng công vốn… vốn dĩ mang bệnh trên người, nên thiếp cũng không thể nói ra, nhưng mà…

Đến đây nàng lại bắt đầu quanh co:

– Nhưng mà… đến bây giờ… vì sao tướng công vẫn không cùng thiếp thực hiện thủ tục của đạo phu thê?

Dương Lăng hốt hoảng trong lòng: “Đến rồi đây, rốt cuộc nha đầu này cũng đã hỏi. Ha! Không phải là nàng ta hoài nghi thân thể mình có bệnh tật gì đấy chứ?”

Ài, đừng nói cô bé này còn nhỏ tuổi, Dương Lăng không phải là không có cảm giác với nàng ấy, nhưng là một người của thời hiện đại, thủy chung y không thể nhẫn tâm chiếm đoạt tấm thân hãy còn non nớt của nàng. Huống chi y còn mang máng nhớ rằng mình chết thường xuyên như cơm bữa, trong mấy lần chuyển thế trước chưa có lần nào sống quá hai tháng. Còn lần này thì …. có lẽ cũng được một tháng rồi.

Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy hơi chán nản. Mặc dù cuộc sống gia đình trong tám lần chuyển thế trước tốt hơn bây giờ rất rất nhiều, nhưng y lại thích cái cuộc sống giản dị an nhàn này và có phần yêu mến cô bé trẻ tuổi này. Có điều… không thể được. Nếu xâm hại nàng ấy xong, sau đó y lại bỏ mạng nữa thì chẳng phải là hại người ta rồi sao?

Giữ lại tấm thân trinh trắng cho nàng, tuy vẫn xem như là người đàn bà đã có chồng, nhưng trong tương lai nếu có đi bước nữa, vị hôn phu mới thấy nàng vẫn còn là xử nữ thì chắc hẳn sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút. Vả lại, nếu thực sự chiếm hữu nàng thì không khéo lại phát sinh tình cảm sâu đậm với nàng, đến lúc phải chết liệu y còn có thể ra đi thanh thản được không? Chẳng lẽ không cảm thấy đau lòng sao?

Y khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, ghé miệng vào tai nói ra lý do mà y đã nghĩ ra để ứng phó trước đó:

– Ấu Nương, chuyện này ta chưa từng nói với một ai. Giờ ta kể cho nàng nghe, nàng ngàn vạn lần chớ nên nói ra ngoài, được chứ?

Hàn Ấu Nương bị y ôm lấy eo, đặt tay lên bụng của mình, nàng vốn đã căng thẳng đến phát run cả người; giờ lại bị y thì thầm vào tai, hơi ấm phả lên má, chỉ cảm thấy toàn thân như có kiến bò. Nàng run giọng nói:

– Tướng công có điều gì xin cứ nói ra. Ấu Nương… Ấu Nương quyết không nói cho bất cứ người nào đâu.

Dương Lăng ừm một tiếng, rồi chợt hỏi:

– Ấu Nương, nàng nói xem… con người sau khi chết sẽ đi về đâu?

– Hả?

Hàn Ấu Nương ngẩn người, không nghĩ đến phu quân lại hỏi tới chuyện này. Nàng thản nhiên đáp:

– Con người chết đi, dĩ nhiên là sẽ phải xuống âm tào địa phủ, dựa vào âm đức tích được ở tiền thế mà sẽ tái nhập luân hồi.

Dương Lăng nói:

– Đúng vậy. Ấu Nương, ngày trước các thầy lang đều nói rằng ta đã chết, đặt vào trong quan tài một ngày, nhưng lại đột nhiên tỉnh dậy. Mọi người tưởng ta vì tắc đờm mà hôn mê, nhưng thật ra… linh hồn của ta đã bị Ngưu Đầu Mã Diện lôi đi rồi.

– Á!

Hàn Ấu Nương sợ đến nhảy dựng lên, vùng mạnh ra khỏi người y. Nàng quay lại tròn mắt nhìn y chằm chằm. Mặc dù người ở thời đại này tin rằng tồn tại một nơi gọi là Địa Ngục, nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa có ai từng thấy qua, cho nên cảm thấy nó hết sức thần bí. Vậy mà bây giờ trượng phu của mình đã đi vào âm tào địa phủ, rồi lại cải tử hồi sinh, thật sự khiến cho người ta vừa cảm thấy kinh ngạc không nói nên lời, lại vừa có chút tò mò.

Dương Lăng trịnh trọng nói:

– Đáng lẽ ta đã bị phán quyết vào vòng luân hồi rồi, nhưng lúc ấy ta phát hiện ra vị thành hoàng ở đây không ngờ lại là ân sư tại cuộc thi tú tài. Phẩm hạnh cũng như học vấn của lão nhân gia hơn người, nên sau khi tạ thế đã trở thành vị thần của cõi âm, được bổ nhiệm làm thành hoàng của vùng này.

– Ồ, hóa ra người làm nhiều việc tốt ở trên nhân gian, sau khi chết đi thì có thể xuống âm phủ làm quan à?

Hàn Ấu Nương rất kinh ngạc, sớm đã gạt bỏ sự sợ hãi khi thấy trượng phu chết rồi mà vẫn có thể hoàn hồn trở lại, nàng không nhịn được tò mò hỏi.

Dương Lăng cười thầm trong bụng, gật đầu nói:

– Đúng vậy, ân sư vừa thấy liền mang trà mang rượu ra mời ta uống, nói là muốn đưa ta đầu thai vào một gia đình giàu có. Đúng vào lúc đó, ta cảm ứng được nàng đang bị trưởng bối gia tộc của ta hiếp đáp ở dương gian, trong lòng vô cùng tức giận. Ân sư vốn rất coi trọng ta, thấy cảnh đó liền thi triển thần thông để kéo dài tính mạng cho ta, đưa ta hoàn hồn trở lại, nhưng… trong vòng hai năm không được thân cận nữ sắc, bằng không pháp thuật sẽ lập tức mất linh.

Mấy câu nhảm nhí này không ngờ lại khiến Hàn Ấu Nương tin sái cổ. Nàng ngẫm nghĩ, đáng ra trượng phu được đầu thai vào một gia đình tốt để hưởng phúc, nhưng vì nàng mà trở lại dương gian, vậy mà mình còn nghi ngờ này nọ, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy mãi không thôi.

Để tăng thêm tính chân thật cho lời nói của mình, Dương Lăng còn làm bộ than thở:

– Ôi, đây vốn… là thiên cơ, không thể kể cho ai biết được, nhưng ta sao nỡ để cho nàng thương tâm như vậy? Hôm nay nói cho nàng nghe, ta sẽ không thể tránh khỏi phải mất ba năm dương thọ rồi.

Hàn Ấu Nương nghe xong khóc oà lên. Mình thật là đáng chết, sao đang yên lành lại ép trượng phu tiết lộ thiên cơ làm chi, để bây giờ chàng bị giảm mất ba năm tuổi thọ, hoàn toàn đều là do mình hại cả. Nghĩ đến đây, Hàn Ấu Nương lòng đau như cắt, hối hận đến độ chỉ muốn đánh chết bản thân thì mới cam tâm. Nàng ôm chặt lấy y, bi thương nức nở không dứt, luôn miệng nói:

– Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi. Phu quân, đều là do Ấu Nương không tốt. Trời ơi, thiếp thật đáng chết, vì thiếp nên chàng đã vứt bỏ chuyển thế vào vinh hoa phú quý, lựa chọn quay trở lại nhân gian. Vậy mà thiếp lại hại chàng đến nỗi… Hu hu hu… Thiếp thật là đáng chết!

Dương Lăng nói dối hết câu này đến câu khác xong, trong lòng liền cảm thấy áy náy không ngớt, hận không thể vả vào miệng mình một cái thật mạnh.

“Mày nói mày là cái thá gì chứ. Nói dối không đụng vào thân thể cô ấy vốn để tốt cho cô ấy. Theo thường lệ thì mày chắc sẽ không sống quá hai tháng, đến lúc đó lại chết đi. Chết rồi là hết, cớ sao lại nói cái gì mà lo lắng cho cô ấy nên mới quay lại nhân gian, rồi vì cô ấy mà bị giảm đi dương thọ. Tại sao lại nói những lời như vậy? Chẳng nhẽ mày còn muốn khiến cho cô ấy không thể xa rời mày hay sao?”

“Nhưng mà… tại sao thấy cô ấy coi trọng mày, không ngớt vì mày mà phải đau khổ khóc như vậy, mày lại có một cảm giác thích thú không giải thích được thế này. Mày kém cỏi và ích kỷ đến vậy sao? Vốn là mong còn chẳng được cô bé đáng yêu ấy sẽ chỉ chung tình với mày, nhưng vô hình chung những lời nói dối này lại khiến cô ấy cảm thấy phải mang ơn, thật là vô sỉ mà.”

Y vội vàng tìm cách bù đắp cho nàng, cuống quýt nói:

– Ấu Nương, chớ nên đau lòng nữa. Ân sư nói ta có thể sống đến trăm tuổi mà. Bây giờ chẳng qua chỉ còn sống đến chín mươi bẩy tuổi thôi, cũng coi như sống dai hiếm thấy rồi, có gì mà phải đau lòng chứ? Thế nhưng… nếu như ta chết sớm, thì đó là do chuyện thành hoàng làm phép kéo dài tính mạng cho ta đã bị phán quan ở địa phủ phát hiện, vì vậy câu hồn ta về để sớm đưa đi đầu thai mà thôi. Cho nên… nếu như có ngày đó, nàng cũng chớ nên đau lòng. Nhờ công đức ở tiền thế, ta vẫn sẽ được hưởng phúc. Nhưng nếu nàng vì ta mà cực khổ thủ tiết, như vậy sẽ làm giảm công đức của ta. Nàng nhất định phải chiếu cố cho bản thân thật tốt, nếu có nhà nào tốt…

Miệng y đã bị bàn tay của Hàn Ấu Nương nhẹ nhàng bịt lại, đôi mắt đen láy đẫm lệ chớp chớp, trông xinh đẹp vô ngần. Nàng chỉ khẽ lắc lắc đầu, thỏ thẻ nói:

– Tướng công, đừng nói những lời này nữa, Ấu Nương nghe mà hoảng sợ.

Dương Lăng thở dài:

– Thôi được rồi, sống chết có số, phú quý do trời, ta sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa. Nhưng mà… nàng phải nhớ kỹ, bất luận như thế nào cũng không được làm khổ bản thân. Chỉ cần nàng được hạnh phúc, thì khi đó bất luận là sống hay chết trong lòng ta mới an tâm.

Hàn Ấu Nương gật đầu, vòng tay ôm lấy lưng y, áp gò má lên ngực y, thì thầm:

– Tướng công, tướng công…

Nàng ôm thật chặt lấy Dương Lăng, như thể lo sợ tướng công mất đi sống lại này sẽ lại đột nhiên biến mất. Trong thâm tâm nàng đã quyết định, phu quân đối với mình tình thâm ý nặng, nếu như chàng đột nhiên mất sớm, quá nửa là tại mình ép chàng tiết lộ thiên cơ nên mới bị âm phủ phát hiện. Vậy cũng sẽ không cần vì chàng mà thủ tiết nữa, cứ theo chàng xuống thẳng địa phủ để cầu xin kiếp sau có thể tiếp tục hầu hạ chàng là được.

Nhưng Dương Lăng lại không hề biết những suy nghĩ ở trong đầu nàng, y chỉ biết gán hết thảy mọi thứ cho thiên mệnh; còn nói chết chính là đi hưởng phúc, nếu cô ấy sống tốt thì đó là tích đức cho mình. Cuối cùng coi như y cũng đã dẹp bỏ niềm tâm sự luôn canh cánh trong lòng về “người vợ góa tương lai”, nhưng nào biết rằng y đã sớm bị âm tào địa phủ liệt vào danh sách những thành phần “cấm lai vãng” rồi. Muốn chết ư? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Dương Lăng xoa nhẹ tấm lưng nàng. Hình ảnh của cô bé thuỳ mị đáng yêu này càng lúc càng khắc sâu trong lòng y. Một thứ cảm giác tựa như thân tình, lại tựa như ái tình đang dần dần nảy sinh giữa bọn họ. Đêm khuya thanh vắng, hơi ấm từ chiếc lò sưởi đầu giường, một chút men say, một tấm thân mềm mại ôn nhu như nước đang rúc vào ngực y, tất cả khiến y cảm giác được cái mầm mống của tội ác ở dưới hạ thể đã bắt đầu nóng lòng muốn trỗi dậy.

Dương Lăng vội ho một tiếng, khẽ đẩy người nàng ra rồi nói yêu:

– Nha đầu ngốc, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa nghe chưa? Đến đây, cất kỹ chỗ bạc này rồi mau đi ăn cơm đi. Viên ngọc này hay là cứ để ta giữ cho, sáng mai ta lấy một sợi dây xỏ qua rồi đưa lại cho nàng sau.

– Không!

Hàn Ấu Nương đứng dậy cười thẹn thùng, thu lấy ngân lượng rồi ôm chiếc túi vào trong lòng:

– Viên ngọc này rất xinh đẹp, thật không nỡ. Xỏ lỗ qua thì tiếc lắm.

Dương Lăng thấy nàng cười thẹn lộ ra một nét biểu cảm rung động lòng người, nhất thời y không kềm được, bèn giơ tay vỗ bốp vào mông nàng một cái, rồi cười nói:

– Ngốc ạ! Có đẹp đi chăng nữa mà không dùng, đem cất đi thì còn có tác dụng gì?

Tay vừa vỗ xuống, không ngờ bờ mông ẩn dưới lớp váy mềm đó lại to lớn tròn lẳng, cảm giác thật đàn hồi. Còn Hàn Ấu Nương, sau khi bị vỗ một cái thì “á” lên một tiếng, dưới ánh đèn chỉ thấy nàng tóc mai rối loạn, ánh mắt mơ màng. Cô bé mười lăm tuổi này trong lúc vô ý đã để lộ ra vẻ phong tình vô cùng quyến rũ, khiến cho bụng dưới của y càng thêm phát hoả.

Lo bản thân nhất thời động tình sẽ làm ra chuyện mà sau này có hối hận cũng không kịp, y liền vội xoay người nằm xuống giường, kéo tấm chăn lên thân, cố dằn cảm xúc nói:

– Được rồi, mau đi ăn cơm rồi ngủ đi.

Hàn Ấu Nương bị y vỗ vào mông một cái, cả người nóng rực, cô nàng rốt cuộc cũng rạo rực xuân tâm. Dẫu chưa từng có hành động gì quá thân thiết với phu quân, nhưng loại cử chỉ thân mật đột ngột như vậy cũng đã làm nàng vui vẻ không thôi, khiến nàng cảm thấy những việc mình làm đều đáng giá; mọi đắng cay gian khổ dường như cũng biến thành mật ngọt.

Chuyện nam nữ không ngờ lại thú vị như vậy. Nếu như phu quân chàng… chàng… Chợt nghĩ đến chuyện phu quân trong vòng hai năm sẽ không thể đụng vào nữ sắc, trong lòng Ấu Nương dường như có chút yên tâm, thế nhưng cũng cảm thấy hơi mất mát. Đợi cho vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt dịu đi, nàng mới cầm đèn đến trước chiếc rương ở cạnh tường, mở nắp ra rồi nhét túi ngân lượng giấu vào giữa lớp quần áo, sau đó rón rén bước ra phòng ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.