Bệnh tình của cha cô cũng tạm xem là ổn định. Thư ký Hàn đưa cô về nhà họ Trịnh
” Dương Hy, cháu dù sao cũng nên về nhà họ Trịnh. Cha cháu, hôm nay, để chú chăm sóc. Cháu về thưa gửi với ba mẹ chồng cho họ yên tâm!”
Dương Hy mệt mỏi lên tiếng: ” Dạ, cháu cảm ơn chú Hàn!”
Vừa về tới Trịnh gia. Trịnh Thanh và Trương Huyền ngồi ở ghế sofa gỗ ngọc nghiến vui vẻ ăn nho.
Dương Hy giọng yếu ớt:
” Thưa ba mẹ con mới về…cha con tình hình ổn định rồi ạ!”
Trương Huyền cười lớn:
” Trịnh Thanh, ông xem nhà chúng ta có con dâu nữa à. Sao tôi không nhớ vậy ta?”
Trịnh Thanh giọng trầm: ” Không sao thì tốt!”
Trịnh Xuân Phương vừa đi chơi cùng bạn trai về. Chất giọng ra vẻ ngây thơ:
” À…chị dâu về rồi đấy à.. Của hồi môn của chị. Em sợ trong lúc loạn, người ta lấy mất. Nên em giữ giúp cho!” cũng không cần biết Dương Hy có đồng ý hay không, Trịnh Xuân Phương bước về phòng đóng cửa.
Cô mệt mỏi lắm rồi nên cũng không còn sức quan tâm đến của hồi môn nữa. Cô xin phép: ” Xin phép ba mẹ con lên phòng!”
Cô bước đi chạm trãi lên cầu thang. Vừa mở cửa phòng ra, một cảnh như trời đánh đập vào mắt Dương Hy. Là Trịnh Minh Minh!
Trịnh Minh Minh mà cô yêu quý đang nằm ở trên giường tân hôn của cô và anh, hôn hít người phụ nữ khác.
Cảm giác bất ngờ, dồn nén lập tức phát nổ:
” Cô là ai? Là ai mà nằm trên giường của tôi? Hôn chồng tôi? Cô biết tôi là ai không?”
Sẵn có ly nước trên bàn, cô hất mạnh vào đôi cẩu nam nữ ấy. Tình yêu đầu của cô. Đến cả hôn cô cũng chỉ là hôn vào má. Huống hồ, cô luôn nhất quyết giữ gìn cho đến đêm nay. Chỉ đêm nay, cô và anh sẽ hòa là một. Chỉ đêm nay, cô chính thức là Trịnh phu nhân. Cô quỵ xuống, không biết nên cười hay khóc. Cũng không biết làm gì tiếp theo, thế giới quay cuồng.
Trịnh Thanh và Trương Huyền, còn có Trịnh Xuân Phương nghe có tiếng cải nhau liền đến xem.
Trương Huyền thấy con trai của mình đầu tóc ướt nhẹp liền chạy đến lấy khăn lau lấy lau để:
” Trời ơi là trời, gia môn bất hạnh, con tôi bị cảm lạnh mất!”
Trịnh Thanh nhìn thấy cảnh này bực dọc: ” Đồ vô học, nhà họ Dương các người chẳng xem ai ra gì?” nói rồi Trịnh Thanh đi xuống lầu, vào phòng ngủ.
Trịnh Xuân Phương nói chen vào: ” Tưởng gì, chuyện bé tí mà làm cho lớn lên. Giờ thì hay rồi! ” . Sau đó Trịnh Xuân Phương bỏ về phòng đóng cửa, không quan tâm đến ai cả.
Trương Huyền giọng dịu dàng: ” Hằng Hằng, con có sao không? Mau, Minh Minh mau đưa Hằng Hằng về đi!”
Rồi bà quay sang Dương Hy tát một cái như trời giáng vào mặt:
” Mày có ăn có học mà lại cư xử như đồ thất học. Loại như mày Minh Minh nhà tao không thèm. Đi..qua phòng khách ngủ. Phòng này không phải của mày!”
Ả tình nhân mà Trịnh Minh Minh đang ôm trong tay cười vui vẻ nũng nịu với Trương Huyền: ” Con không sao bác đừng lo. Bác nhanh chóng dạy lại con dâu này đi. Nói không chừng cô ấy leo lên đầu bác mà ngồi cho coi!”
Uất nghẹn, Dương Hy nhìn cả ba người bọn họ bằng ánh mắt căm phẫn.
Lúc này, Minh Minh nhìn cô vẻ chán ghét rồi quay sang dìu Hằng tiểu thư về.
Nhân lúc Dương Hy chưa kịp phản ứng, Trương Huyền đá một cái thật mạnh vào bụng của cô: ” Nhìn đủ rồi thì cút!”
Cô ôm bụng đi về phía phòng khách. Bây giờ cũng chẳng còn sức mà kháng cự. Tại sao họ lại thay đổi như vậy? Cô ôm lấy thân mình ngồi co ro vào cạnh giường lớn.
Cô cũng không bật đèn, cảm giác như bị cả thế giới quay lưng. Tuyệt vọng, đau đớn, cô khóc cũng không dám khóc:
” Ước gì cha ở đây với con…”