Dương Yến đêm đó một mình lái xe đi, lại chẳng biết vì sao bất giác mà đi đến biệt thự Nam gia. Cánh cổng sắt cao ngất lạnh ngắt sừng sững ở đó. Mà chủ nhân nơi này đã chẳng còn tồn tại ở đây. Cô ta chợt hối hận biết bao vì ngày đó đã đi khỏi. Bởi cô ta nghĩ rằng, trên đời này hắn ta thân thiết nhất là cô. Cũng chỉ có cô ta mới đủ tư cách để làm người phụ nữ của hắn. Thế nên dù cho xa cách bao nhiêu, thì hắn đã định sẵn là người đàn ông của cô ta đời này.
Thế nhưng thế sự vô lường, suy tính của cô ta chẳng thể trở thành hiện thực.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo, những nét u uất trên khuôn mặt đó lại càng làm cho cô ta trông thảm hại hơn bao giờ hết. Đau khổ, trách móc, bây giờ thậm chí cô ta còn không đủ tư cách để làm điều đó. Nói gì đến mong chờ một ngày Nam Trấn Ảnh quay lại và yêu cô ta đây. Vì cô ta đã chẳng còn trong sạch nữa.
Dương Yến bất động một đêm. Chắc chắn rằng cuộc đời đã chẳng còn gì phải mong chờ nữa. Nhưng còn Dương gia thì phải làm sao đây. Cha cô ta muốn mượn tay Lâm Cảnh để vực dậy gia tộc, còn hắn thì lại muốn mượn danh nghĩa của Dương gia để xây dựng danh dự cho mình. Cô ta, thật ra cũng chỉ là một quân cờ. Đến lúc không ai cần nữa, thì lại bị vứt bỏ không thương tiếc. Nam Trấn Ảnh mất rồi, cô ta cũng không còn lý do gì để thanh cao nữa. Bây giờ Dương Yến chỉ còn duy nhất một lựa chọn, đó là phải sống như một con rối, bán chút tác dụng sót lại của mình cho Dương gia.
Thế nhưng, cô ta thực sự không can tâm. Dựa vào cái gì mà bắt cô ta phải chịu tất cả những đau khổ này chứ.
Dương Yến khóc rất lâu, bất động rồi lại khóc.
Trời mưa, cũng giống như sự u uất này trong lòng. Cô ta không muốn trở lại biệt thự của Lâm Cảnh nữa, cũng chẳng còn sức lực để đi thật xa, những ngày đó, Dương Yến ở cùng Thời An. Dương gia nghe tin đồn không hay liền cho người đi tìm Dương Yến, cuối cùng người của Dương gia cũng đã tìm tới nhà của Thời An.
Bắt gặp khuôn mặt của Liễu quản gia, cô ta không có biểu hiện gì nhiều. Chỉ liếc mắt vào bên trong lặng lẽ, rồi quay đầu.
“Hắn ta đến Dương gia đòi người sao?”
Liễu Nham hơi ngơ người, sau đó mới hiểu ra “hắn” ở đây là nghĩa gì.
“Tiểu thư hiểu nhầm rồi, không phải cục trưởng mà là lão gia biết người ở đây, muốn người trở về Lâm gia, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện..”
Dương Yến trong lòng có chút bức bối.
“Hắn có được thứ hắn muốn, còn có chuyện gì xảy ra được chứ…”
“Tiểu thư, người hãy mau trở về đi, đừng để cục trưởng phải tức giận, tiểu thư có điều không biết, mấy ngày người rời đi, cục trưởng liền mang về một nữ nhân…”
“Mặc kệ hắn ta….”
“Tiểu thư, chuyện này không thể không quan tâm được, người là chủ nữ Lâm gia, phu nhân cục trưởng, người còn là tiểu thư Dương gia, nếu như chuyện này đồn ra ngoài. Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh dự hay sao….”
“Hoá ra các người sợ ta làm mất mặt Dương gia….” Dương Yến cười khẩy.
“Tiểu thư, đây cũng là vì người mà…” Liễu Nham nói.
“Hừ, có lẽ cha ta chỉ tiếc một điều, ông ta không phải là nữ nhân. Nếu là nữ nhân, thì muốn chui vào lòng thứ đàn ông nào mà chẳng được, sợ đứa con này làm mất mặt Dương gia? Hứ, Sao ông ta không tự đi mà lấy hắn luôn đi!”
“Tiểu thư, không thể nói vậy!!” Liễu Nham hốt hoảng.
“Tôi nói sai sao!!! Một kẻ như ông ta, chỉ biết lợi ích cho bản thân mình, ban đầu tôi muốn gả cho Trấn Ảnh, ông ta đồng ý, còn thúc giục tôi từ anh trở về. Nhưng đến khi Trấn Ảnh chết rồi, ông ta lại muốn đẩy tôi cho Lâm Cảnh kia. Ông ta là muốn cái chức vụ kia, chứ đâu có ham hố gì thứ khác, thậm chí cả hạnh phúc cả đời con gái, cũng chỉ là thứ đồ chơi không đáng tiền trên tay ông ta mà thôi….”
Liễu Nham nhìn Dương Yến có chút thương xót. Đường đường là tiểu thư lá ngọc cành vàng. Thứ gì cũng xuất sắc. Vậy mà lại biến thành người không quyết định nổi số phận của chính mình. Tạo hoá trêu ngươi. Có lẽ số của tiểu thư là mệnh khổ. Nhưng sống trong hào môn đã là thế, không học tập chấp nhận, chỉ có rước khổ vào thân.
“Tiểu thư, người nên suy nghĩ lại, đừng vì tức giận nhất thời mà làm mọi chuyện đổ bể….”
Dương Yến lặng thing một hồi, trái tim đau đớn thấp thoáng bóng hình Nam Trấn Ảnh rốt cuộc cũng giãn ra. Mặc kệ cho số phận. Sống đã không còn ý nghĩa, mà chết không xong. Vậy thì làm một cái bù nhìn cũng nghĩa là tồn tại. Nói thế nào cũng chỉ là lời nói ngoài miệng. Dương gia cô ta vẫn không thể bỏ mặc được. Huống chi còn thù của Nam Trấn Ảnh, cô ta nhất định sẽ khiến cho những ai đã hại anh phải chết trong đau đớn.
Dương Yến tự động bước ra khỏi cửa, lúc này cơ mặt Liễu Nham mới có cơ hội giãn ra một chút. Cả người nhẹ nhõm thở phào. Không khuyên được Dương Yến trở về Lâm gia thì Liễu Nham cũng không thể trở về Dương gia nữa. May mà tiểu thư còn có thể khuyên giải.
Trở về biệt thự, người hầu đều đối xử với cô ta như phu nhân cao quý. Không hề có chút không tôn trọng nào. Còn nữ nhân mà hắn mang về kia. Cô ta thực sự không có chút hứng thú mà nhìn qua. Hắn ta muốn làm gì cũng là việc của hắn.
Một mạch đi tới căn phòng tân hôn đầy ghê tởm đó. Chần chừ một lúc lâu bên ngoài nắm cửa, mọi kí ức kinh khủng về đêm hôm ấy liền hiện ra trước mắt Dương Yến khiến toàn thân cô ta phải run rẩy.
Cánh cửa mở ra, cô ta bước vào, chỉ thấy căn phòng lạnh lẽo đến tột cùng, hắn không ở đây. Cũng tốt, cô ta cũng không còn sức mà tranh cãi, cũng không còn sức mà chửi bới nữa rồi.
“Phu nhân, người đã đói rồi, nên dùng bữa thôi!” Nữ hầu bên ngoài cửa nói.
Dương Yến xoa thái dương, mắt nhắm lại.
“Tôi hơi mệt, không muốn ăn, cô đi xuống đi.”
“Hay phu nhân tắm rửa trước, tôi đi chuẩn bị nước nóng..” Nữ hầu vừa nói vừa chuẩn bị bước vào căn phòng.
“Không cần, cô đi ra đi.”
“Nhưng phu nhân, cục trưởng nói….”
“Đi xuống…!!!.” Dương Yến bỗng quay người lại quát một tiếng rồi đóng sầm cửa lại. Ngôi nhà này nơi nào cũng là người của Lâm Cảnh. Hắn nói lời nào cô ta cũng không muốn nghe. Dù chỉ nghe đến tên của hắn thôi thì cũng đã làm cho cô ta kinh tởm vô cùng rồi.
Chiếc giường đó, chiếc bàn đó, cả chiếc gương cùng tủ quần áo được sắp đặt cho cô ta, mọi thứ đều bẩn thỉu. Mùi hương căn phòng này đều là của Lâm Cảnh, với cô ta thì mùi hương đó thật kinh tởm. Trái tim lạnh lẽo thắt lại. Nếu như được quay trở lại ngày đó, Dương Yến tự nhủ chắc chắn mình sẽ không để những thứ này xảy ra nữa…
Dương Yến gục xuống nền lạnh, hai tay vòng ôm lấy chân, tủi nhục nén sâu trong lòng bất chợt như mưa tuôn ra tê tái.
Có những thứ trong quá khứ luôn khiến ta nuối tiếc không thôi, dùng cả quãng đời còn lại để hồi tưởng. Thế nhưng ta lại không biết được rằng. Muốn bước tiếp cần phải buông bỏ, hoặc là dù không muốn bước tiếp, cũng cần phải chấp nhận thoả hiệp với hiện thực. Người ta nói kẻ cố chấp là một kẻ tội nghiệp. Dương Yến chính là kẻ tội nghiệp. Hận thù đau khổ đan xen, trái tim cô ta dày xéo chừng ấy, âu cũng là từ cố chấp mà ra. Phải chi cô ta buông bỏ được Nam Trấn Ảnh, phải chi cô ta dũng cảm cắt bỏ với Dương gia thì nỗi đau này……có lẽ cô ta đã không phải hứng chịu.
Nhưng muộn rồi Dương Yến…..tất cả đã muộn màng.
Đêm đen quỷ dị của ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy nhưng chỉ mang lại cho người ta một cảm giác. Cảm giác bị nhốt trong chiếc lồng sắt ngột ngạt băng giá.
Chiếc xe quân đội dừng ngay trước biệt thự. Lâm Cảnh thân mặc quân phục bước xuống. Dưới màn đêm thanh tịnh, phong thái người đàn ông dường như càng thêm phần khốc liệt, so với đêm đen còn lạnh lẽo hơn vạn phần.
Phòng tân hôn sau đêm hôm đó hắn chưa từng trở lại. Thực chất đó cũng chỉ là một căn phòng bình thường không có chút đáng nhung nhớ. Dương Yến càng hận hắn, hắn lại càng không quan tâm. Mục đích hắn đã đặt được rồi. Còn cần gì phải nhọc công đi dỗ dành một người phụ nữ.
Cánh cửa phòng mở ra, đôi mắt sắc bén phủ lên người Dương Yến ngồi bất động trước gương.
Hắn từng bước đi lại gần, trong mắt Dương Yến như không có chút phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt. Thậm chí còn có sự chán ghét khinh bỉ.
Lâm Cảnh đứng đằng sau lưng Dương Yến, hắn nhìn vào trong gương. Gương mặt cô ta mới mấy ngày đã trở nên tiều tụy như vậy, xem ra hắn đã thực sự khiến cho cô ta phải nhục nhã đến tột cùng rồi.
“Cô xem….phu nhân cục trưởng sao lại trở thành bộ dạng này rồi….” Hắn đặt hai tay lên vai cô ta, đầu hơi nghiêng ghé vào tai Dương Yến thì thầm.
“Đừng chạm vào tôi, đồ kinh tởm!!” Cô ta vùng dậy, đẩy hắn một phát.
Lâm Cảnh đối với lực đẩy cô ta vốn không hề hấn gì, nhưng hắn ta đang bị thương khi gặp phe đối đầu mấy tiếng trước, cô ta đã khiến cho vết thương của hắn bị rách. Sau lớp áo là một lớp máu. Đôi mày hắn trong một khoảnh khắc khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã phục hồi như cũ. Có lẽ bởi vậy mà lúc này chẳng ai nhận ra hắn đã bị thương.
Nụ cười mỉa mai trên môi hắn còn đó. Người đàn bà này quả thật rất giống mụ già đó. Đều coi người khác là thứ kinh tởm. Còn chính mình thì lại thanh cao và sạch sẽ.
“Kinh tởm? Chính cô đã nằm dưới thân đồ kinh tởm này mà sung sướng đấy, sao nào…”
Dương Yến như giận đến xanh mặt, hai hai nắm chặt thành quyền.
“Đồ không biết xấu hổ, khốn nạn!!!”
“Thì ra cô cũng biết tôi khốn nạn….” Hắn nhướng mày. “Hay là….nếm thêm một chút khốn nạn nữa…”
“Tránh xa tôi ra!!” Dương Yến lùi bước kinh sợ. “Rốt cuộc thì anh muốn gì, thế gia trong thành phố này nhiều vô kể, tại sao lại chọn Dương gia, lại chọn tôi…!!” Vừa nói, bàn tay vừa ôm chặt trái tim đau đớn của mình. Dương Yến cô ta không hiểu nổi, tại sao hắn lại phải khiến cô đau khổ như vậy. Chỉ cần một mối hôn sự nâng cao địa vị. Nếu đã không có tình cảm với nhau thì ít ra cũng hãy dành cho nhau chút tôn trọng. Nhưng ngay từ đầu đến cuối đều là hắn bức ép cô ta, bức ép đến ngột ngạt.
“Vì sao ư…..” Vì cô chính là người đàn bà của Nam Trấn Ảnh, là người đàn bà mà con trai của Lâm Khả Như yêu. Hắn hận Lâm gia như thế, nào có thể buông tha cho cô ta, càng là buông tha cho Nam Trấn Ảnh, dù cho Nam Trấn Ảnh đã thực sự chết rồi, hay chỉ là một chiêu trò biến mất thì tất cả đều phải trả giá.
Mọi đau khổ đều bắt đầu từ ba mươi năm trước
Năm đó Lâm Chấn Du là chủ Lâm gia, đồng thời cũng là cha ruột Lâm Cảnh, Lâm Khả Như là mẹ của Nam Trấn Ảnh, cũng là cô ruột của Lâm Cảnh.
Nhưng bi kịch của thế gia hào môn lại chính là khởi đầu cho tất cả. Lâm Chấn Du là người giàu có mà một đêm sai lầm đã tạo ra hắn. Nhưng Lâm Chấn Du trong nhà đã có hôn phu, hắn nào có thể vì một đêm sai lầm mà thừa nhận người phụ nữ được sắp xếp qua đêm một lần.
Lâm Cảnh sinh ra là con trai của một ả tiếp rượu thấp hèn. Mẹ hắn ngày ngày đắm chìm trong men rượu, trong vòng tay của đàn ông. Mỗi lần nhìn thấy hắn, bà ta cũng chỉ tự cười nhạo chính mình. Vốn tưởng rằng một đứa con có thể giúp cô ta leo lên được cái ghế chủ mẫu Lâm gia, nhưng thật không ngờ, tên bội bạc đó lại vô nghĩa không nhận đứa con này. Cô ta đúng là ngu mà, quá ngu. Một ả tiếp rượu lại sinh ra một đưá con hoang.
Mười lăm năm như thế, hắn như một cái bóng, tồn tại nhưng không hề được sống. Hắn từ khi còn rất nhỏ đã hiểu được những thứ xung quanh mình, xuất thân, địa vị của mình trong cái xã hội này. Hắn là con hoang, mẹ hắn là một con điếm.
Hắn chịu đủ mọi sỉ nhục trên đời, những lời xỉ nhục cùng ánh mắt khinh thường. Hết thảy đều đổ lên người hắn. Mà Lâm Khả Như đó cũng góp phần tạo nên hắn của ngày hôm nay. Khi đó bà ta giúp Lâm Chấn Du truy tìm hòng giết chết hắn để bảo vệ cái gọi là huyết thống thanh sạch của Lâm gia.
Có được ngày hôm nay Lâm Cảnh đã phải trải qua những gì có lẽ cũng chỉ mình hắn biết. Người đời nói hắn khốn nạn. Không sai, hắn chính là khốn nạn như thế đấy. Nếu hắn không khốn nạn, thì những con người kia sao có thể cao quý được.
“….Vì người tôi nhắm tới chính là Dương gia, vì đơn giản tôi thích thế…” Hắn nhếch miệng, vẻ mặt như đây là điều hiển nhiên không chối cãi.
Dương Yến tức giận giơ tay tát hắn một phát.
“Vô sỉ!!!! Anh có là con người không, chỉ vì dã tâm của mình mà làm như thế, đúng là không bằng cầm thú!!”
Cảm giác tê rát trên da mặt không làm Lâm Cảnh đau đớn, ngược lại nó chỉ giống như một cái gãi ngứa. Vị máu mặn tanh bên trong khoang miệng như càng thêm kích thích vị giác của kẻ ăn thịt. Ánh mắt hắn sắc bén.
“Cầm thú?? Cầm thú mà cũng có thể so sánh với tôi, vậy thì địa ngục cũng chỉ là chỗ để Lâm Cảnh này dạo chơi mà thôi…phu nhân, phu nhân có phải rất thích cầm thú hay không….”
Dương Yến tức giận đến tột cùng, con người trước mặt này cô ta chỉ muốn một đao đâm chết, phanh thây ngàn mảnh.
“Loại chó đẻ như anh thì đúng là cầm thú cũng không bằng….”
Sắc mặt hắn bỗng tối sầm. Có chửi hắn là gì cũng không phản ứng, nhưng chỉ bằng hai từ tối kị đó. Hai từ mà nhà họ Lâm đã sỉ nhục hắn xuốt mấy chục năm thì lại khiến hắn trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Nhận thấy vẻ mặt của hắn, Dương Yến biết mình đã chọc trúng điểm yếu của hắn. Cô ta cười khẩy.
“Đĩ điếm cũng chỉ là đĩ điếm. Bụng chó không sinh được rồng. Đã là phận đê hèn thì từ trong máu chính là đê hèn. Hành động của kẻ bẩn thỉu cũng chỉ như là giẫm phải phân mà thôi. Anh tưởng Dương gia có thể làm cho thân phận anh trở thành cao sang hơn được sao, hư…cũng thật là ảo tưởng…”
Lời này cô ta nghĩ Lâm Cảnh sẽ nổi giận lên. Nhưng không, hắn sau đó đang cười. Dường như biểu cảm ban nãy chỉ là thoáng qua. Nụ cười hắn mười phần không cảm xúc.
“Phu nhân sao có thể nói vậy…dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, huống chi, đã làm chuyện đó rồi. Nếu là chó thì phu nhân cũng đã ngủ với chó …..hưm….không chừng, còn đang mang trong bụng mình một con chó con đấy….”