Mạch Tuyết nhìn xuống Hạ Nhiêu đang nằm trên nền đất, ánh mắt tràn đầy mỉa mai mà nói: “Sau khi bước vào cánh cửa này, thì cô cũng đừng mơ có thể rời khỏi. Cuộc sống sau này của cô là tốt hay xấu đều xem vào cô có biết điều hay không. Nếu cô không nghe lời, tôi còn có nhiều cách để trừng phạt mà cô không tưởng nổi đâu, cô sẽ sống không bằng chết…nhưng mà…. tôi vẫn mong cái sự không chịu khuất phục này của cô có thể kéo dài thêm một chút, như thế thì quá trình uốn nắn cô sẽ không phải quá nhàm chán.”
Hạ Nhiêu nằm trên đất không hề cử động nhưng cô vẫn cảm nhận rõ rệt cơn đau thấu xương do vết thương trên người gây ra. Máu ở hạ thể của cô không ngừng chảy, hô hấp ngày càng yếu, mắt thì mơ hồ.
Nhìn thấy Hạ Nhiêu nằm thoi thóp như thế, Mạch Tuyết liền bước nhanh tới, dùng tay thăm dò hơi thở của cô, cau mày rồi nhanh chóng sai người dìu cô sang phòng khác, và dặn dò người gọi bác sĩ tư đến chữa trị cho cô.
Thẩm Phi đang ngồi ở trên sô pha nãy giờ chợt lên tiếng nói với Mạch Tuyết: “Nhớ gọi thêm hai cô vào đây để tôi dập lửa”
Mạch tuyết cười nói: “Ngài đây thiệt là mất nhân tính, người ta bị ngài chơi đến gần mất cả mạng đấy!”
Ở phía dưới lầu trong một phòng thuê ồn ào, Lâm Nhuỵ Hi nhìn sang Uông Tử Quân hỏi “Anh có thấy Hạ Nhiêu không, nãy giờ định nhờ anh kiếm cô ấy dùm, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng anh đâu.”
Ánh mắt Uông Tử Quân liền xoẹt qua một tia sáng rồi chợt tắt: “Tôi không thấy cô ấy, tôi mới ra ngoài gọi điện thoại. Sao, cô ấy biến mất rồi à?”
Kì thực hắn có thấy Hạ Nhiêu, lúc hắn gọi xong điện thoại thì hắn thấy cô đang chập chững bước lên lầu trên. Hắn vốn dĩ định ngăn cản nhưng nơi đó là chỗ riêng của Phả Đế, mà chỉ có người có thân phận đặc biệt mới lên được.
Lúc hắn lên đó định ngăn cản thì cô đã bị người phục vụ đưa vào phòng chuyên dùng dành cho Phả Đế. Vì sợ đắc tội Phả Đế, nên lúc nhân viên phục vụ hỏi hắn, hắn chỉ nói là mình lạc đường.
Lâm Nhuỵ Hi nghe xong thì trong lòng hơi lo: ” Ừ, cô ấy đi ra ngoài đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, đúng là lo chết đi được mà. Nơi này rất phức tạp, không thể đi lung tung. Không được, chắc mình phải đi tìm cô ấy thôi.”
Uông Tử Quân nghe vậy liền kéo Lâm Nhuỵ Hi lại rồi nói: “Thôi, cậu ở lại chăm sóc Duy Khải đi, cậu ấy say rồi, mình đi tìm Hạ Nhiêu được rồi.” Nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Uông Tử Quân đứng trước thang máy ngập ngừng hồi lâu, rồi mới quyết định lên trên lầu. Hắn đối với Hạ Nhiêu có một chút cảm giác thích, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt thuần khiết đó của cô khiến hắn rất muốn bảo vệ.
Thử lên coi xem sao, kết quả thế nào liền xem vào số mạng của cô thôi.
Lúc hắn men theo con đường tới căn phòng chuyên dụng ấy thì bắt gặp hai người phục vụ đang dìu một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, toàn thân đầy máu, làn da trắng của cô giờ đã chi chít vết xanh tím và cả dấu răng. Cổ và ngực thì thịt máu lẫn lộn. Phía dưới hạ thể của cô thì đang không ngừng chảy máu.
Nhìn cho đến khi Hạ Nhiêu bị hai người phục vụ dẫn đi mất, Uông Tử Quân mới hoàn hồn lại. Hắn không phải chưa từng thấy qua tình trạng của những cô gái sau khi bị ngược đãi nhưng đây là cảnh tượng thê thảm nhất mà hắn từng thấy.
Mạch Tuyết nhìn thấy Uông Tử Quân thì bước tới nói: “Uông thiếu sao lại lên đây? Chẳng lẽ người bên dưới tiếp đãi không được chu đáo?”
Người trước mặt hắn tuy có gương mặt như thiên sứ nhưng hắn biết anh ta là người mối lái (gái) nổi tiếng nhất nước. Hắn trực tiếp nói: “Cô ấy là du khách, việc xem như đã rồi, ngài cho tôi dẫn cô ấy đi được không? Xem như tôi nợ ngài một ân tình”
Mạch Tuyết dùng ánh mắt cợt nhã quét một vòng trên người Tử Quân rồi hỏi: “Hửm, vậy Uông thiếu, ngài có thể nói cho tôi nghe quan hệ của ngài và cô ta là gì không?”
Uông Tử Quân bèn trả lời: “Là vị hôn thê của tôi”
Mạch Tuyết cười nói: “Uông thiếu ngài thiệt biết nói đùa, Mạch Tuyết đâu hề bắt giữ vị hôn thê của ngài, ngài chắc là nhìn lầm rồi, cô ta là sủng vật của Thẩm tổng, vì không nghe lời, nên ngài ấy mới nhờ vả tôi dạy dỗ dạy dỗ cô ta lại ấy mà.”
Người mà Mạch Tuyết xưng hô là Thẩm tổng thì chỉ có thể là Thẩm Ngoạt tiên sinh, tổng giám đốc của công ty CLP, một công ty với quy mô lớn trên thế giới thì không còn ai vào đây nữa.
Nghe Mạch Tuyết nói xong, Uông Tử Quân chỉ cười cười rồi nói: “Có lẽ tôi nhìn nhầm rồi. Để tôi đi nơi khác tìm thử coi”
Hắn thực sự không dám đắc tội Thẩm Ngoạt, vì hắn biết người đó không thể chọc, cha hắn luôn nhắc nhở hắn nên tránh xa người ấy ra vì ngài ấy có thể phá huỷ cả công ty nhà hắn chỉ bằng một lời nói.
Mạch Tuyết nhìn bóng Uông Tử Quân rời đi thì cười lạnh, đúng như hắn nghĩ…Cái thế giới này quả là một nơi thối nát, không hề có một chút nào tốt đẹp.
Quyền lực là thứ vạn năng, chỉ cần có nó thì hắn có thể đứng trên cao mà chà đạp những kẻ yếu thế bên dưới chân mình. Còn tình người, hắn cần gì phải mong đợi, hắn nên cứ bóp nát nó đi.