Yun kéo mạnh Moon ra khỏi lớp khi vừa hết tiết, mặc cho những đôi mắt nhìn theo tò mò.
Cái tay thô bạo của cậu nắm chặt lấy cánh tay của Moon. Cậu cứ tiếnthẳng về phía trước, kéo cô bạn xuống tận tầng một, tới bãi cỏ đằng sautrường.
Một làn gió vi vu thổi, khẽ luồn vào từng sợi tóc của Moon.
– Cậu …làm bạn gái tôi …NHÁ!- Cả câu Yun đều nói đủ nghe, riêng từcuối, cậu cố ý nhấn mạnh, nhưng cậu nói mà mắt đâu có nhìn Moon.
– …- Moon không trả lời.
– …
Họ đứng im lặng một hồi lâu.
– Làm bạn gái cậu thì được cái gì?- Moon ngước lên nhìn vào mắt cậu.
Yun thực sự khá sốc khi nghe câu nói đó. Cậu đã hơi tự phụ, cậu nghĩtưởng cô gái này có tình cảm với cậu, nhưng hình như không hề.
Yun hơi đỏ mặt, cậu hơi ngại. Cậu tránh ánh mắt của Moon, cái ánh mắt nói lên sự thật.
– Được thôi- Moon thở dài, rồi lại mỉm cười.
Hai người, hai trái tim, hai nhịp đập, hai nỗi niềm…hoàn toàn khác nhau.
Bầu trời hửng nắng, mây đen đã nhường chỗ cho những tia hào quang từ ánh dương…
Tại Devils.5,…
– Cậu khá là may mắn khi được làm việc cho ta đấy, Mes!- Ken xoay ghế và ngừng hút xì gà. Hương thơm từ điếu xì gà bung tỏa, một mùi thơm quýtộc.
– Vâng thưa ngài, tôi sẽ cống hiến hết mình cho Devils- Mes cúi gậpngười. Không biết vì lí do gì mà anh được ưu ái nên mới được Ken xưng hô gần gũi như vậy, chẳng mấy người được hắn gọi là “cậu”.
Rồi Mes bước ra ngoài, trong văn phòng giờ chỉ còn mình Ken. Một tiasáng hiếm hoi chiếu lọt qua bức rèm cửa, ánh vào chiếc nhẫn cái trên tay hắn, phản xạ lại thứ ánh sáng trắng, giống như mắt của chim đại bàng,lóe sáng trong bóng tối.
Yun không nhận thấy sự thay đổi gì từ “bạn gái mình”.
Vẫn như mọi khi, Moon luôn đi học rất sít giờ, thường thì vừa đặt cặpsách lên bàn là giáo viên đã lên, chẳng thừa thời gian để bắt chuyện với ai. Còn giờ ra chơi, em hay ngủ ngục, không thì ngồi nghe các bạn kểchuyện, nhưng chẳng bào giờ em tham gia ý kiến. Đôi khi, Jess hay rủ emđi cùng, thì em mới ra khỏi chỗ, còn trong giờ học, chẳng bao giờ thấyem nhìn Yun.
– Vậy đấy!- Yun quay sang hét vào tai cô bạn. Cậu không đòi hỏi gì khó khăn, cậu chỉ muốn em “giả tạo” chút thôi.
Moon quay ra và nhìn cậu, rồi lại thôi, em tiếp tục chép bài. Yun luôn ăn nói thiếu chủ ngữ làm em chẳng hiểu gì hết.
– Này! – Yun gọi, rồi cậu chỉ tay vào Jess, theo đó, cậu muốn Moon nhìn mà “học tập”.
Jess ngồi cạnh bên Ring, cô đang hỏi bài. Ring luôn nhiệt tình với cô,còn cô thì hay tỏ ra trẻ con với cậu. Trông họ thật xứng đôi.
Moon cười, hóa ra cậu ta muốn thế. Chỉ là diễn trò để cô bạn đó nhìnthấy, được thôi, em làm được, vì em cũng đang cần một vòng tay mà.
Moon giơ quyển vở và nhìn về phía Yun.
Có vẻ hiểu ý rồi đấy, Yun hài lòng, cậu đứng dậy tới bên chỗ Moon.
– Trời ạ! Có đời nào bắt con trai giảng văn cho không?- Yun không thểhiểu Moon đang nghĩ gì nữa, cô chỉ bút vào đề văn: “Phân tích nhân vậtngười đàn bà trong truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn MinhChâu”.
– Haha- Moon lấy tay che miệng cười khoái chí, cậu ta đúng thật quá trẻ con.
– Cười gì!? Lôi quyển toán ra đây!- Cậu nói như ra lệnh.
– Haha- Moon vẫn không thể nhịn được cười. Thấy khuôn mặt cậu ta hằm hằm nhìn, em đành lôi mấy bài tập toán ra và nhờ cậu “giải” hộ. Không phảilà giảng mà Yun khua chân múa tay nói linh tinh rồi làm luôn cho em.Trông bộ dạng cậu ta thật…
– Trơ trẽn
– Nói cái gì đấy?! – Yun dừng bút ngay lập tức.
– Haha- Moon càng cười to hơn.
– Hai người làm gì mà cười như nắc nẻ thế?- Cô bạn ngồi trên tò mò không chịu được đành quay xuống.
– Haha, đúng ý cậu rồi nha!- Moon lại cười tiếp.
– Hừ!- Yun đứng dậy và bỏ ra ngoài luôn, ừ, đúng ý cậu rồi, cô bạn ấy đã quay ra nhìn.
– Sao bà cứ cười mãi thế!?- Ren, cô bạn ngồi trên tỏ vẻ khó chịu vì Moon không cho cô biết lí do.
– Hì, không có gì!- Moon rất vui, đã lâu lắm rồi, em chưa được cười thoải mái đến thế.
Hôm sau đi học, Moon thay đổi hẳn. Vừa đến lớp, em đã cười toe toét vớiYun rồi, dù cậu không thèm nhìn lại. Nụ cười của em thật sự rất hồnnhiên, như mang sức sống mới cho mọi người.
– Đến sớm nhỉ?- Sau vài câu nói chuyện với các bạn nam, Yun về chỗ.
– Ừ! Đến sớm để hỏi cậu mấy bài tập.
– …- Yun nhìn chằm chằm vào cô bạn, – Ô, sao thay đổi nhanh gớm!
– Lần này là Lí nhá, không phải Văn đâu- Ánh mắt Moon tinh nghịch.
– Hừm! – Rồi cậu giảng bài cho Moon một cách say sưa.
– Có hiểu không đấy!?- Yun có vẻ khinh thường phái yếu.
– Cậu làm sai ngay từ bước 2 rồi, dấu cộng mà viết thành nhân à!
– Cộp!- Yun cốc đầu Moon một cái- Biết sao giờ mới nói!
Ngày trước, ai đó cũng đã từng cốc đầu em, mỗi khi em không hiểu bài,…
– Đừng cốc đầu mình, mình không thích đâu!- Giọng Moon trùng xuống.
– Gì chứ, tui cốc nhẹ mà- Yun thấy lạ vì tự nhiên cô bạn thay đổi sắc mặt- Sợ học dốt à?
– Không! Chỉ có Quỷ mới đi cốc đầu người khác!- Moon nhìn thẳng vào mắt Yun.
– Quỷ không thịt người thì thôi, cốc đầu người ta làm gì!?!- Yun khônghiểu câu nói đó lắm, với cậu, em chỉ như những bạn nữ khác trong lớp,không hơn và cũng không chút nghi ngờ.
Devils, Moon chợt nghĩ, em không muốn về nơi đó, em chỉ muốn, mãi mãi được ở cái thế giới này.
…
Moon rất hay theo Yun. Phần lớn thời gian em đều ở bên cậu.
Em không thích cậu.
Đúng!
Nhưng em cần có người bảo vệ,…
Vì em cần một người anh trai!
Một thói quen, ngày nào Yun cũng đưa Moon về, nhưng chỉ qua ngã tư mộtđoạn thì cậu để em tự về. Yun cũng chỉ là một con rối trong vở kịch màcậu tự viết lên.
Hôm nay là chiều chủ nhật, Yun ngủ liền một mạch tới muộn. Khi cậu dậythì mọi người đã đi hết rồi. Ring thì đương nhiên, đi với Jess, cònLuci, cô chắc đã đi đâu đó cùng với Poise. Không biết cậu quyết địnhđúng không, cái việc có bạn gái, khiến chẳng hôm nào lòng cậu thanhthản.
Đôi khi, ta hành động một cách ngu ngốc, dù hành động đó đã được đắn đosuy nghĩ rất nhiều, và khi hối hận thì không thể quay lại được. Cậu đặttình bạn với Poise lên trên, hay cậu không có chút lòng tin ở bản thânmình về người con gái đó.
Yun thất bại mất rồi.
Yun bước vào phòng tắm, cậu để nước từ vòi sen xối trực tiếp vào đầu. Cái cảm giác lạnh tê tê khiến đầu cậu quay cuồng.
Cậu thương người con gái ấy, rất nhiều, nhưng cậu chẳng dám nói lên lời,…
Yun ngục mặt xuống bồn nước, cậu muốn lấy lại thăng bằng. Rồi sực nhớ, cuộc hẹn với Moon lúc 17h.
Yun bắt mình phải đi, dù không muốn.
– Ê! Đợi có lâu lắm không!- Yun vỗ nhẹ vào bên vai của Moon. Em đang ngồi trầm ngâm ngắm phố phường.
– Có! Mỏi hết cả chân rồi- Moon giả vờ đùa, em cũng biết, miễn cưỡng Yun mới đến gặp em.
– …- Yun nhìn em, từ đầu tới chân, rồi ngược lại.- Đi chơi với bạn nam mà ăn mặc thế này à!
– Sao nào!?- Moon nhìn lại trang phục, có gì đâu nhỉ, em mặc một chiếcáo phông màu rượu vang, có chữ, quần Jeans dóng dài. Hoàn toàn rất bìnhthường.
– Giờ là 5h47- Yun chỉ về phía bầu trời đã dần tắt nắng- con gái thườnghay “thả dáng” giờ này!- Yun ném tặng cô bạn một nụ cười khẩy.
– Vớ vẩn- Moon chẳng bận tâm. Moon đã tạo thói quen cho mình rồi, vì hồi nhỏ em rất hay bị ngã, nên luôn mặc quần dài và dầy để tránh bị đau vàchảy máu.
Yun đang suy nghĩ sẽ định đưa cô bạn này đi đâu, cậu đặt tay lên thái dương, rồi ngóng xem chỗ nào thích hợp nhất.
Ken bước ra từ Plaza đối diện. Hắn đang đi cùng một phụ nữ. Một tay hắncho trong túi quần, một tay quàng hông cô gái ăn mặc rất chi là thờithượng. Mặc nhiên, dù mua rất nhiều đồ, những hắn không buồn cầm đỡ giúp cô ả.
Hắn luôn để bộ mặt rất tay chơi, đôi mắt luôn nhìn về phía trước, và chẳng bao giờ quan tâm đến xung quanh.
Yun đang nhìn hắn, cậu không có chút cảm tình về con người này. Chỉ biết là đã từng gặp! Nhưng cậu chưa nhận ra đó là ai. Cậu giả vờ đang tìmkiếm một thứ gì đó để tranh thủ quan sát người đàn ông đó.
– Yun à, cái máy này dùng thế nào vậy?- Moon hướng mắt vào cái máy bán hàng tự động.
– Hả? À- Yun quay về phía cô bạn mình, cậu dùng mấy đồng xu thả vào cáimáy, đồng thời cũng quay mình vào trong để che chở cho cô bạn khỏi tầmnhìn của người đó. Tự nhiên cậu thấy thương cho Moon, có lẽ Moon đã chọn nhầm bạn để chơi rồi, chơi với cậu ngộ nhỡ Moon sẽ gặp hiểm nguy, màmột con người bình thường không ngờ tới. Vì thế, tốt nhất không để những người mà cậu có linh cảm xấu, nhìn thấy bạn của cậu.
– Thế rồi nhấn nút chọn à?- Moon chưa từng sử dụng máy bán hàng tự độngnên cô có vẻ thích thú- Ê! Sao cậu không nghe tớ nói gì hết vậy?- Moontò mò không hiểu Yun đang nhìn gì nữa.
– Chọn đi! Cậu thích uống nước cam ép hay dâu tây!- Yun trả lời em nhưng vẫn đang suy nghĩ, cậu đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ?
– Nước táo nhá!- Moon nhấn hai lần vào phím màu xanh.
– Ờ- Yun tiếp tục quan sát, nhưng cậu sợ lộ liễu nên thôi.
– Đây nè! – Moon chờ máy đẩy ra hai lon nước rồi đưa cho cậu.
– Cậu nhìn gì vậy?- Moon xoay người, đôi mắt của em nhỉnh hơn bờ vai của cậu một chút nên không khó để nhìn ra ngoài.
– À không! Không gì cả- Yun chợt nhớ ra, đó là người mà cậu đã nhìn thấy ở trong con xe thể thao hôm trước.
Nhưng quay lại thì hắn đã lên xe và khuất dạng.
Nếu đã muốn nhìn, thì dù cậu có che khuất, hắn vẫn nhìn được thôi.