Xe ngựa ổn định vững chắc ngừng lại trước cửa cung, Tống Thời Cẩn ném sách xuống đứng dậy, Vệ Nghiêu lại giữ chặt tay hắn không bỏ, đem vấn đề mới vừa hỏi lặp lại một lần: “Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, tỷ tỷ kia là tiểu thư phủ nào a?”
“Sách” một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: “Không biết!”
“Ngươi gạt ta!” Vệ Nghiêu chu chu môi, khóe miệng còn lưu lại chút sữa bò vừa mới uống, “Ngươi mới vừa rồi rõ ràng còn nói, muốn đón người ta đến trong phủ ngươi a!”
Tống Thời Cẩn thân mình cứng đờ, nhìn hắn một cái: “Ngươi nghe lầm.”
“Ngươi cho rằng ta mới ba tuổi sao?” Vệ Nghiêu giơ ba ngón tay lên, “Ta sáu tuổi rồi!” Ngụ ý là, hắn không dễ bị lừa như thế đâu.
Thuận thế ngồi xuống bên cạnh cửa, đuôi lông mày Tống Thời Cẩn giật giật: “Ngươi hỏi tới làm cái gì?”
Vệ Nghiêu nhe hàm răng trắng, đôi mắt tròn tròn cong thành trăng non, “Nàng lớn lên thật đẹp, tâm địa thiện lương lại ôn nhu, ta muốn cưới nàng làm hoàng phi!”
Trên nóc xe ngựa bị hạt mưa rơi phải làm cho rung động, Tống Thời Cẩn nheo nheo đôi mắt, “Xuống xe!”
Cù Dật ở bên dưới giơ dù giấy trước, thấy Cửu hoàng tử bị Tống Thời Cẩn kẹp ở trong ngực, đôi chân béo ngắn ngủn không ngừng giãy giụa, hắn liền vội vàng đem dù giấy qua che. Trời mưa quá lớn, dòng nước không kịp phân tán tích thật dày một tầng trên mặt đất, bào giác dính nước, Tống Thời Cẩn buộc phải tăng nhanh bước chân.
Sau một lúc lâu Vệ Nghiêu nỗ lực thoát ra, cuối cùng cũng miễn cưỡng xem như đem đầu tránh được khỏi lòng ngực Tống Thời Cẩn, tiểu tử mở to hai mắt nhìn nhìn Tống Thời Cẩn một lúc lâu, thấy sắc mặt hắn xanh mét, bừng tỉnh đại ngộ.
Kéo dài quá thanh âm: “Nga ~ ta đã biết!”
Tống Thời Cẩn vẫn như cũ không để ý đến hắn, bước nhanh đi tới, Vệ Nghiêu tiếp tục nói: “Ngươi có phải hay không cũng nhìn trúng tỷ tỷ kia ~.”
Bước chấn Tống Thời Cẩn dừng lại, một chân bước vào nước mưa, Vệ Nghiêu hắc hắc cười hai cái: “Ngươi không nói, nhất định là đang sợ hãi.”
Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, một phiên khôn khéo mới vừa rồi ở trên xe ngựa kia đã hoàn toàn không thấy đâu, Tống Thời Cẩn xuy một tiếng, rất có hứng thú hỏi: “Sợ hãi?”
“Đúng vậy.” Vệ Nghiêu tròng mắt đảo một vòng ở trên mặt hắn, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn nhìn bên trái, sau đó lại nhìn nhìn bên phải, giòn giã nói: “Ngươi xem ngươi đều già như vậy rồi, lại còn cả ngày xụ mặt, so Cao Chính Viễn nhìn còn đáng sợ hơn, ngươi không dám nói cho ta, nhất định là sợ tỷ tỷ kia thích ta, không thích ngươi.”
Cao Chính Viễn là thủ phụ đương triều, năm nay gần năm mươi, trên mặt nếp nhăn tung hoành, ngày thường ít khi nói cười. Nhưng Vệ Nghiêu cảm thấy, hắn như thế còn tốt, khi hắn ngẫu nhiên cười rộ lên, một đống hoa văn trên mặt liền nhăn thành một đống, quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Già? Đáng sợ?
Tống Thời Cẩn cánh tay nắm thật chặt, có loại cảm giác muốn đem Vệ Nghiêu ném vào trong mưa để tẩy đi một loạt xúc động đang dồn lên não.
Cù Dật giơ dù giấy đi theo phía sau, nhìn không thấy biểu tình hai người, khóe miệng giật giật muốn cười lại lập tức ngậm chặt mồm, biểu tình cổ quái, ẩn ẩn một phần lo lắng tình cảnh của Cửu hoàng tử.
Sau một lúc lâu lúc sau, Tống Thời Cẩn cắn răng chuyển đề tài, “Tới rồi, còn nhớ rõ phải nói như thế nào không?”
Chuông gió dưới mái giác ở trong gió lảo đảo lắc lư, thanh âm bị tiếng mưa rơi che mất, Vệ Nghiêu bị phân tán chú ý, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngự thư phòng trong gang tấc, gật gật đầu, hôm nay bị trói tuyệt nhiên là việc ngoài ý muốn, hắn đương nhiên biết nên nói như thế nào.
Lý Ngọc đứng tại hành lang thấy Tống Thời Cẩn ôm người lại đây, vội vàng đi lên đón: “Nô tài ra mắt Tống đại nhân.”
“Lý công công có lễ.” Vừa nói, hắn vừa đem Vệ Nghiêu thả tới trên mặt đất, mưa quá lớn, trên người hắn ướt hơn nửa, mà Vệ Nghiêu trừ bỏ cả người tệ hại ra thì không bị dính nửa phần nước mưa.
Trong ngự thư phòng, Tam hoàng tử vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, đầu gối hắn đã đau đến thấu tim nhưng vẫn không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm cái bóng ngọn đèn dầu bị phản chiếu trên mặt đất, trong mắt biểu tình trầm lặng.
Nhị hoàng tử đã ngồi xuống vị trí đầu, nghe được Lý Ngọc bên ngoài xướng nói: “Tuyên Tống đại nhân yết kiến.” Tay dưới giác bào giật giật, hắn cảm giác có chút không tốt.
“Phụ hoàng! Mẫu phi!” Người tuy chưa thấy đâu nhưng thanh âm lanh lảnh đã vang đến, vừa dứt lời liền thấy một thân hình lùn lùn từ ngoài cửa nhanh như chớp chạy vào.
Liễu Quý phi tâm thần đều chấn động, đem khăn ném một bên, giật mình từ trên ghế đứng lên, còn chưa kịp nhìn kỹ, Vệ Nghiêu đã sà vào trong lòng ngực nàng.
“Mẫu phi ~” hắn khóc đến thút tha thút thít, sợi tóc hoàn toàn tản ra, ngọc quan nho nhỏ trên đầu bị kéo lệch ra sau đầu, nước mắt trên mặt làm làn váy đỏ của Liễu Quý phi dơ thành một đoàn.
“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng.” Tống Thời Cẩn theo sau đi đến, tất cung tất kính thi lễ.
“Ái khanh bình thân.”
Liễu Quý phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm Vệ Nghiêu trấn an một lúc lâu, Vệ Nghiêu mới hồng hồng con mắt từ trong lồng ngực Liễu Quý phi rời đi, bước chân đi đến bên người hoàng đế, lại thương thương tâm tâm khóc lóc một hồi, đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo thập phần ủy khuất cùng khiếp sợ, co rúm lại ở bên hoàng đế.
Thời điểm nhìn thấy người, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đột nhiên cứng người lại, không thể tin tưởng mà nhìn nửa đỉnh đầu lộ sau long án của Vệ Nghiêu.
Nguyên Đức Đế giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Vệ Nghiêu, năm gần bốn mươi tuổi ông mới có được tiểu nhi tử này, lại nói từ sau khi tiểu tử này sinh ra vận mệnh Đại Chu phát triển không ngừng, thêm đó Vệ Nghiêu xinh đẹp từ nhỏ, cũng không giống những đứa con khác thấy ông liền thập phần cung kính nửa điều không dám nói, vậy nên ông đối với Vệ Nghiêu tự nhiên yêu quý hơn vài phần.
Thấy Vệ Nghiêu người run bần bật, bộ dáng loạn xạ lại bẩn thỉu, thế nhưng Nguyên Đức Đế lại không chút cố kỵ đem người ôm vào trong lòng ngực, giương giọng nói: “Truyền thái y tới.”
Lý Ngọc lĩnh mệnh, bất chấp mưa to tự mình đi Thái Y Viện.
Vệ Nghiêu rúc ở trong lòng ngực hoàng đế, há miệng thở dốc khụt khịt nói: “Phụ hoàng, nhi thần sợ quá, nhi thần thiếu chút nữa liền không thể thấy được phụ hoàng cùng mẫu phi!”
“Nghiêu Nhi, không được nói bậy.” Liễu Quý phi bộ dáng đau lòng, tầm mắt không dấu vết mà đảo qua mọi người trong phòng, “Ngươi cùng tam ca hảo hảo ra cửa, như thế nào lại cùng Tống đại nhân trở về?”
Hoàng đế cúi đầu nhìn hắn, liễm đi lửa giận trong lòng, trầm giọng lên tiếng: “Nói cho phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Nghiêu nhăn nhăn cái mũi, ngừng khóc, đem lý do sớm đã chuẩn bị tốt tinh tế kể qua một lượt.
Một hồi mưa to tới mau đi cũng mau, sau một lát liền ngừng lại, mái giác tích một lượng lớn nước bị ngăn cách bên ngoài bởi cửa sổ gỗ dày, trong ngự thư phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có thanh âm Vệ Nghiêu thấp thấp thỉnh thoảng vang lên.
Nghe tới đoạn hắn muốn gọi người nhưng lại bị che miệng mang đi, hoàng đế nheo nheo mắt, nhìn hắn thấp giọng dò hỏi: “Hộ vệ chưa từng phát hiện sao?”
Vệ Nghiêu lắc lắc đầu: “Lúc ấy nhiều người, thanh âm lại ồn ào, có lẽ là không phát hiện.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, đương nhiên là ông không tin cái lý do này, hộ vệ bên người các hoàng tử công chúa đều được chọn lựa kỹ càng, cho dù là người nhiều cùng thanh âm
lớn, chắc chắn cũng sẽ không tồn tại chuyện không nghe được như vừa nói.
“Tiếp tục nói.”
Vệ Nghiêu cả người run lên, “Nhi thần bị đám người bắt tới hẻm nhỏ, rồi bỗng nhiên xuất hiện ba người mặc hắc y phục, bọn họ cầm bao tải rồi cố nhét nhi thần vào trong bao, nhi thần giãy giụa đánh tới bọn chúng thì phát hiện, có một tên bên trái không có lỗ tai.”
Dừng một chút, hắn lại kề sát vào tai hoàng đế, nhẹ giọng nói hai câu. Nhị hoàng tử nín thở nghe, trong đầu từng trận choáng váng, “Hắn bên miệng còn có một cái sẹo thật lớn, lại còn rất sâu, xấu muốn chết!”
Vệ Nghiêu chỉ chỉ khuôn mặt xám xịt của mình, mới vừa rồi ánh nến nhìn không quá rõ ràng, lại bị nước mắt như mưa che đi dấu vết, bây giờ mới lộ ra làn da đỏ rự phía dưới: “Hắn thấy nhi thần ghét bỏ hắn xấu liền tát nhi thần, còn gọi người trói tay chân của nhi thần.”
Hoàng đế vừa nghe, lửa giận liễm đi một chút lại bốc cháy lên, đã đau lòng còn phẫn nộ, ánh mắt lạnh băng quét đến Tam hoàng tử đang mồ hôi ròng ròng quỳ phía dưới cùng Nhị hoàng tử gắt gao nhìn chén trà sứ thanh hoa trong tay một cái, quay đầu nhìn về phía Vệ Nghiêu.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nhi thần cái gì cũng không biết, chờ khi tỉnh lại thì bản thân đã bị nhét vào trong bao tải. Nhi thần sợ bị bọn họ giết, liền nằm trên mặt đất bất động, lúc này cái người không lỗ tai nói hắn muốn đi ra ngoài một chuyến, hồi chủ tử bẩm báo.”
Liễu Quý phi mắt phượng giương lên, đầu ngón tay đỏ chót khẽ đặt vào lòng bàn tay, có thể ngồi lên địa vị như bây giờ cư nhiên nàng cũng không ngốc, vừa nghe xong liền lập tức hiểu được, là có người nhìn hoàng đế sủng ái Tiểu Cửu, kìm nén không được ghen ghét.
Nhưng người kia là ai thì nàng không dám chắc, lúc ban đầu hoài nghi Tam hoàng tử nhưng hiềm nghi cũng không lớn như vậy, hắn sẽ không ngu xuẩn đến nỗi tại thời điểm bản thân dẫn Tiểu Cửu ra ngoài liền xuống tay, nếu Nghiêu Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn sẽ là người đầu tiên bị liên luỵ.
“Sau khi hắn đi rồi, nhi thần liền ngừng hô hấp, những người đó sợ nhi thần chết liền đem nhi thần từ trong bao tải thả ra, lúc này nghe thấy dưới nền đất có động tĩnh, có người nào đó đã trốn thoát, nhi thần liền nhân lúc loạn mà nhảy cửa sổ nhảy ra ngoài.”
Hoàng đế mày càng nhăn càng chặt, hỏi: “Vậy ngươi như thế nào lại ở cùng Tống đại nhân?”
Vệ Nghiêu cười cười: “Nhi thần từ nơi đó chạy về phía có ánh sáng, tới đầu phố phía đông liền đụng phải Tống đại nhân, hắn vừa thấy bộ dạng này của nhi thần, liền vội vàng đem nhi thần trở về.”
Lời nói của Vệ Nghiêu tuy là có lỗ hổng, nhưng hoàng đế chỉ nghĩ do tuổi tác hắn nhỏ cùng với việc bị kinh hoảng nên trong lời nói có chút chuyện không rõ.
Cười lạnh một tiếng, trầm mặc hồi lâu, Nguyên Đức Đế mới nhìn về phía dưới thanh âm lạnh lùng nói: “Tranh Nhi, chuyện này liền giao cho ngươi đi tra!”
Chén trà trong tay Nhị hoàng tử khẽ run một chút, phía sau lưng tuôn ra một lượt lạnh lẽo, hắn sờ không nổi phụ hoàng là có ý gì, chỉ có thể căng da đầu nói: “Nhi thần lĩnh mệnh.”
– —
Bên trong Vinh Xương vương phủ, giờ phút này đèn đuốc đã sáng trưng.
Lâm Tương cả người bị thương nằm ở trên giường, trên người vết roi sưng đến lợi hại, giống như toàn bộ thứ đồ ăn trên bàn kia đều dồn vào gia tăng đau đớn phía sau lưng, những chỗ nghiêm trọng thậm chí chảy máu nhè nhẹ, thoạt nhìn đã đáng sợ lại còn có chút ghê tởm.
Triều Tịch nửa quỳ dưới đất, một tay cầm thuốc, một tay cầm khăn vải sạch sẽ thay nàng ta nhẹ nhàng lau qua miệng vết thương.
“Tiểu thư, ngài kiên nhẫn một chút, đại phu nói thuốc tốt sẽ có chút đau.”
Lâm Tương gật đầu, tay nắm chặt chăn gấm dưới thân, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong nhát mắt lúc thuốc bột vàng nhạt rơi xuống miệng vết thương, nàng vẫn bị đau đến nỗi cả người run lên, hai hàm cắn chặt, chỉ cảm thấy quanh thân như nằm trên lửa, bị một cỗ nóng rát dày vò đến chết dở sống dở.
“Đau chết mất! Ngươi đau muốn chết ta!” Lâm Tương không nhịn được mag oán hận mắng Triều Tịch.
Triều Tịch kinh ngạc, ủy khuất mà quỳ trên mặt đất, thấp giọng khuyên giải an ủi: “Tiểu thư, ngài nhịn một chút, nếu không hảo hảo bôi thuốc, sau này sẽ lưu lại sẹo.”
“Cố Hoài Du, ta muốn ngươi không chết tử tế được!” Nghĩ đến sẽ lưu lại sẹo, ánh mắt Lâm Tương trong nháy mắt âm ngoan oán độc lên.
Móng tay tinh xảo rơi vào trong chăn gấm, tựa hồ coi chăn như là mặt Cố Hoài Du, hận không thể đem nó xé rách thành nhiều mảnh ngay lập tức. Một động tác vừa rồi quá đột ngột, lại ăn đau khiến phải buông lỏng tay ra, lòng bàn tay được băng bó tốt trong nháy mắt chảy ra máu tươi.
Triều Tịch kinh hô một tiếng, vội quỳ đầu gối tiến lên, một lần nữa thay nàng ta đắp thuốc, Lâm Tương lần này cũng không dám tiếp tục động mạnh, cắn chặt gối đầu hòng kìm nén đau đớn, chờ thuốc được đắp xong, cả người đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Triều Lộ bước chân vội vàng: “Thế tử gia tới!”
Lâm Tương biến sắc, vội kêu Triều Tịch thay nàng mặc quần áo lên, “Mau mời ca ca tiến vào!”