Giờ mão còn chưa tới, trong phủ đã bắt đầu vội lên, nha hoàn ngẫu nhiên đi qua cũng đầy vẻ vội vàng.
Đương kim Hoàng thượng con nối dõi không nhiều, chưa lập Thái tử. Trong đó Đại hoàng tử chết yểu, Tam hoàng tử bình thường, còn lại Cửu hoàng tử năm nay chỉ mới sáu tuổi cùng Nhị hoàng tử, này đây Nhị hoàng tử trổ hết tài năng, hướng đến vị trí cao nhất, Lâm Tu Duệ cùng hắn có công sức cùng hảo cảm, thân phận tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên.
Ban đầu quan to thế gia cùng vương phủ chặt đứt quan hệ, dần dần lại thân thiện lên, Lâm Tương thân vốn là hòn ngọc quý trên tay vương phủ tự nhiên cũng thành mục tiêu lấy lòng nịnh bợ, không chỉ thế Cố Hoài Du chỉ nghe tới danh chưa một lần nhìn thấy cũng thành đối tượng mọi người thảo luận.
Chỉ là Lâm Tương từ nhỏ có Lâm Tu Duệ sủng ái, một mặt ngây thơ chỉ diễn ở vương phủ, đối với người ngoài lại có chút ương ngạnh, các thế gia tiểu thư rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, trong lòng khó chịu lại không thể đắc tội Lâm Tương, chỉ có thể đem những lời nói như axit hắt lên trên người Cố Hoài Du.
Trong nhà thủy tạ trên mặt hồ, thiên kim Bình Khuê Hầu phủ Trần Kiều lôi kéo Mạc Chỉ Lan nói chuyện: “Ngươi ngày thường cùng Tương Nhi giao hảo, có từng gặp qua cái nàng muội muội kia không?”
Mạc Chỉ Lan lôi kéo khăn che che miệng, cười nói: “Chưa từng, ta thật ra cũng muốn gặp qua, nhưng Tương Nhi nói nàng bị thương chân cần tĩnh dưỡng, liền thôi.”
Trần Kiều tất nhiên không quá quan tâm thương thế ở chân Lâm Tương như thế nào, cười nói: “Ta nghe nói nàng ta là ở Lâm Châu Tĩnh Từ Am lớn lên, kia cái nơi xa xôi cằn cỗi, nghĩ đến hẳn người này cũng trở nên hoang dã, tất nhiên là thô bỉ bất kham. Càng đừng nói cùng Tương Nhi một mẹ đẻ ra, dung mạo……” Trần Kiều dừng một chút, không nhanh không chậm mà nói: “Tự nhiên so ra càng thêm kém.”
Quý nữ Thịnh Kinh từ trước đến nay hữu nghị chỉ là giả tạo, kết giao đều không phải là người, mà là thế lực phía sau người này, đừng nhìn Lâm Tương bên ngoài rất nhiều bạn tốt, nhưng sau lưng nhàn ngôn toái ngữ thật ra không ít.
Mấy nàng nghe vậy, đều che miệng cười khẽ, cho dù thế lực nhà ngươi có to lớn như thế nào, thứ nữ tử để ý nhất vẫn là dung mạo.
Thời điểm Cố Hoài Du lần nữa lại nhìn thấy Lâm Tương, là ở buổi sáng đầu tháng ba.
Nàng sáng sớm liền bị Lục Chi từ trên giường gọi dậy, mơ mơ màng màng tùy ý để nàng mân mê một lúc lâu mới tính là xong việc.
Khi đi đến phía đông của viện thì gặp đoàn của Lâm Tu Ngôn đã sớm đến đây, Lâm Tử Khiêm nhìn thấy Cố Hoài Du liền chạy tới tủm tỉm mà cười.
“Tam tỷ tỷ!”
Cố Hoài Du ứng thanh, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của hắn, đối với những người khác chào hỏi: “Đại ca, đại tỷ.”
Lâm Chức Yểu vẫn một thân y phục kín đáo như cũ, chỉ là hôm nay, nhan sắc lộ chút vui mừng. Nàng nhìn Cố Hoài Du cười cười, ngữ khí bình đạm:
“Tam muội.”
“Y phục này của ngươi…?” Lâm Tu Ngôn cách thật xa đã nhìn thấy Cố Hoài Du trang phục lộng lẫy đi đến, hiện nay nhìn kỹ chút, phát hiện nguyên liệu thật ra có chút quen mắt.
Cố Hoài Du rũ mắt nhìn thoáng qua, hỏi: “Có nơi nào không ổn sao?”
“Không có!” Lâm Tu Ngôn kéo kéo khóe miệng, “Chỉ là dùng nguyên liệu quý chút.”
Cố Hoài Du chỉ nghĩ hắn là không muốn Cô Vũ Tiên dùng vật liệu trân quý nhiều năm của hắn, hạ giọng cười nói: “Vũ Tiên cô nương chưa nói cho huynh sao? Đây là nàng tự tay làm, nói là do có khối lệnh bài, bỏ quần áo lại liền đi luôn, đến bạc cũng chưa thu. Không đẹp sao?”
Lâm Tu Ngôn ấn đường giật giật, lời nói còn chưa xuất ra, Lâm Tử Khiêm ở một bên liền liên tục gật đầu.
“Đẹp, đẹp!”
Tiểu hài tử thích nhất cái đẹp, Lâm Tu Duệ thường xuyên không ở trong phủ, mà Lâm Chức Yểu đầy người hiệp nghĩa chi khí, Lâm Tử Khiêm mới liếc mắt gặp Cố Hoài Du một cái, liền thích luôn tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp này.
“Ân, cùng xinh đẹp giống đại tỷ tỷ của ta!” Lâm Tử Khiêm liếc mắt một cái bên cạnh Lâm Chức Yểu, lại bỏ thêm một câu.
Đồng ngôn không cố kỵ, nhưng thật chọc người vui vẻ, Lâm Tu Ngôn trong miệng nhẹ giọng nói thầm một câu, Cố Hoài Du không nghe rõ.
“Đi thôi, đi trước bái kiến tổ mẫu.”
Đoàn người cầm tay mà đi, được nửa đường lại gặp Lâm Tương, nàng ngồi ở trên xe lăn, được nha hoàn từ phía sau đẩy đi, có lẽ là bởi vì chân cẳng không tiện, sắc mặt do đó cũng không thể nào tốt.
Thời điểm nhìn đến Cố Hoài Du, trong mắt Lâm Tương nổi lên một tia dị sắc, trong giây lát lại khôi phục như cũ, cười trêu ghẹo nói: “Muội muội hôm nay trang điểm như vậy, thực sự thập phần xinh đẹp! Sợ là nổi bật còn lấn át cả tổ mẫu nha.”
Cô Vũ Tiên hao hết sở tài trên bộ y phục, tất nhiên là tinh mỹ tuyệt luân.
Cẩm y đỏ nhạt rực sáng dưới ánh mặt trời, đường tơ vàng uốn lượn như nước ẩn hiện phác họa dáng người yểu điệu, dưới làn váy lộ ra giày thêu minh châu, bộ y phục đem nàng vốn đã xinh đẹp nay lại tôn thêm vài phần phúc khí.
Bộ trang sức nàng mang chính là bộ được tổ mẫu đưa đến, hợp lại càng tăng thêm sức quyến rũ. Giữa trán cố ý vẽ đóa hồng mai, lông mày đen nhanh, đôi mắt sáng ngời lưu chuyển mang theo quyến rũ không nên lời.
Cố Hoài Du cười nói: “Tỷ tỷ nói như vậy oan uổng muội quá, hôm nay chính là sinh thần tổ mẫu, nổi bật cư nhiên là ở trên người tổ mẫu, ai cũng không vượt qua được nửa phần, huống hồ, tỷ tỷ hôm nay trang điểm cũng là đỉnh đỉnh xinh đẹp.”
Lâm Tương âm thầm véo véo lòng bàn tay, nhìn thoáng qua ba người nhị phòng, cũng chưa từng chào qua. Phất phất tay, nha hoàn liền đẩy nàng ta đi trước.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện một lúc liền đến Thọ An viện, lão phu nhân Ngu thị một thân cẩm y thêu bát bảo như ý mừng thọ, ngồi ngay ngắn ở chủ vị cùng hai người con dâu nói chuyện. Sau một hồi mấy người chào hỏi, đã bị tống cổ ra bên ngoài tiếp đón những thế gia công tử, tiểu thư đến.
Thấy mấy người cháu gái lớn lên đều xinh đẹp như hoa, tán gẫu hai câu xong, lão phu nhân Ngu thị nhấp một ngụm trà, hỏi Giang thị ngồi dưới: “Hôn sự của Chức Yểu ngươi có tính toán gì không?”
Hai người tôn tử lão phu nhân không quá lo lắng, Lâm Tu Duệ hiện giờ đang ở thời điểm quan trọng, nếu có thể tiến thêm một bước nữa thì tuyển quý nữ không có gì quá khó, liên quan đến nhị phòng cũng có không ít chỗ tốt, ngược lại Lâm Chức Yểu, sớm đã qua mười lăm mà hôn sự còn không có lấy một tin chính xác, trì hoãn tiếp nữa sợ là không ổn.
Giang thị ánh mắt lóe lóe, trên mặt treo nụ cười nói: “Thiếp thân không cầu nàng gả đến nhà cao cửa rộng gì, không câu nệ cái gì môn đăng hộ đối, chỉ cần Chức Yểu thích liền đồng ý.”
Lão phu nhân nghe vậy, trong lòng không quá tán đồng: “Nếu là cái nhà nghèo phải làm như thế nào, ta thật ra có chọn được một người, ngươi nghe thử một chút.”
Giang thị gật đầu đáp vâng, nhưng thực ra trong lòng có chút lo lắng.
Không có phụ thân, hài tử Chức Yểu kia liền từ một nữ nhi nhõng nhẽo chỉ biết làm nũng mẫu thân trưởng thành thành bộ dáng bây giờ, mọi chuyện đều tự chủ kiến, chịu không nổi nửa điểm ủy khuất, một lời không hợp liền có thể dùng roi quật người.
Sau khi tự đánh giá gia cảnh, nhị phòng sa sút đến nước này, Giang thị thật ra cũng có ý định tìm một người tốt, nhưng mắt nàng nhìn qua đã nhiều người, tới cửa tới đều là dưa vẹo táo nứt, ngay cả bản thân còn coi thường, càng không nói đến Lâm Chức Yểu.
Giang thị tự thẹn với nữ nhi này, dứt khoát không ép bách nàng phải như thế nào, liền như vậy mà dưỡng, muốn nàng tự tìm cái bản thân vừa ý. Nhưng hai năm qua đi, cũng không thấy nàng sinh ra một ít tâm tư nữ nhi, trì hoãn chậm đến bây giờ.
Lão phu nhân đem trà gác qua trên bàn bên cạnh, chậm rãi nói: “Trước đó vài ngày phu nhân Lại Bộ Thị Lang gia có đề cập qua một tiếng, nhị công tử Trần Uyên nhà nàng ta thật ra dáng vẻ cũng khí phách……”
Giang thị còn chưa nói chuyện, Trương thị ngồi bên đã lên tiếng nói: “Đúng nha, đệ muội, Trần đại công tử từ lâu đã được coi là nhân tài vô song, đáng tiếc số mệnh không tốt bị kẻ xấu làm hại, Trần nhị công tử hiện nay tuy còn chưa chính thức nhập quan, nhưng nghĩ đến tiền đồ ở trước, hắn thực ra cũng không kém chút nào.”
Lời nói của Trương thị, Giang thị thật ra cũng đã nghe qua một chút, chỉ là việc này còn phải hỏi trước ý kiến Chức Yểu, bản thân cũng không muốn tùy tiện đồng ý, vì thế cười nói: “Trở về thiếp thân sẽ cho người hỏi thăm một chút, chỉ là mẫu thân cũng đừng chỉ nghĩ đến mình nhị phòng, Tương Nhi cùng Hoài Du cũng còn chưa định nhân gia đâu.”
Lão phu nhân cười cười nói: “Vẫn là đang đợi dịp.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng bên trong bà tự có chủ ý. Hai người cháu gái đại phòng này, việc hôn nhân cũng không thể tùy tiện xuống dưới, đều phải lựa chọn giúp ích được cho Lâm Tu Duệ.
Nếu Nhị hoàng tử thành Thái Tử, như vậy bước tiếp theo phải mượn chút sức quyền thần.
——————————
Ngày mưa gió vẫn phải lết xác khỏi nhà:(( cíuuu. Cơ mà bật mí trước sắp có biến nha ;))