Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 44: Song nhạn cùng về [1]



Mùng mười tháng tư năm Chương Hợp thứ mười, là ngày Đông Lâm Vương Sở Hạo phụng chỉ về đông phiên.

Phùng Xương Tiến qua đời vào cuối tháng hai, con cháu Phùng thị theo lễ giữ đạo hiếu, hôn sự hoãn lại, sau lễ chí hiếu thì đưa con gái về đông phiên. Chương Hợp Đế Sở Lan cùng tôn thất cúng tế tông miếu xã tắc, lấy lễ nghi Tứ Phương Vương về phiên làm tiêu chuẩn.

Tam ti dẫn bách quan cung tiễn, triều đình sai phiêu kỵ Hổ Kỵ Binh hơn hai trăm người đi theo bảo vệ Đông Lâm Vương, quan đi theo giám sát là anh rể của Sở Hạo, Đoan Xương Phò mã Viên Tố, cho đến An Phản thủ phủ Đông Lâm.

Hoàng thượng và Thái hậu tự mình đưa đến ngoài Vũ Xương Môn, đặc biệt là Thái hậu, khóc đến mức mắt như quả đào. Bà kéo tay Sở Hạo vạn lần không buông, mãi đến lúc thúc giục ba bốn hồi thì mới trở về loan giá.

Ương Tập chỉ định nhóm công thần quan trọng đi theo về phiên, Đồng Tinh Hổ giữ chức phó thống lĩnh Hành Vụ Thuộc, chuyển công tác làm tam hộ đốc thống Đông Lâm; con trai Hàn Mai Hàn Đông Huy giữ chức cầm bút của Ngự Sử Đài, chuyển công tác làm giám sử Giám Hành Viện Đông Lâm; Cam Nhược giữ chức đề hiệu của Kinh Kỳ Doanh, chuyển công tác làm tổng trấn Nguyên Đô của Đông Lâm; em trai Vương Tường Vương Kỳ giữ chức nam tướng thủ thành cửa ải Nam Ly, chuyển công tác làm tướng thủ thành cửa ải Ô Tùng. Những người này đều đi theo Đông Lâm Vương về đông phiên.

Sở Hạo về phiên, nô tài ở Tịnh Viên, vương phủ phải đi theo có hơn trăm người, cộng thêm gia quyến bọn họ, nhân số càng thêm nhiều. Cộng thêm vài vị công thần cùng đi cũng phải dẫn theo một ít gia quyến và tôi tớ. Lại thêm các loại đồ đạc, xe ngựa, đi một chuyến có vẻ không có khả năng. Vì thế đầu tiên là một nhóm đi theo Vương gia, số còn lại thì từ từ di chuyển về phía đông.

Vì thế, hàng ngũ đông đúc như rồng nước, phía trước đã ra khỏi Vũ Xương Môn, phía đuôi còn ở chợ phía đông. Bởi vì Hoàng thượng muốn đích thân đưa tiễn, tất cả phố xá ven đường đều che kín, nhưng mà dân chúng không khỏi lén vịn cửa sổ nhìn xem, chỉ thấy cờ quạt tung bay, nghe thấy tiếng nhạc không ngừng, rồng bay phượng múa, cẩm y thị vệ sôi sục, ngựa tốt xe cao, rất hùng vĩ.

Sở Hạo mặc áo bào tơ vàng mãng xà Đông Lâm Vương, màu tím đen, bốn móng vuốt thêu vàng như rồng bay, buộc quan tím ngọc, tua rua hai bên dài chừng thắt lưng.

Mặt mày như họa, mắt như sao rơi. Bởi vì gầy gò nên cả người góc cạnh rõ ràng như đao vót, trong một gian xe rộng rãi to lớn như vậy, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi.

Thụy nương bưng một bộ thường phục tiến vào, trong xe này cách bên ngoài hai gian, bên trong thuận tiện cho hắn nghỉ ngơi, bên ngoài có thể làm chút chuyện thường vụ, gặp gỡ quan viên. Thái hậu lúc này đã tuyển chọn kỹ lưỡng một số nữ quan trong cung cho hắn. Bà vốn rất không thích hắn hoa liễu tung hoành như vậy, người nào cũng ném vào Tịnh Viên, nay mấy ngày này lại thấy hắn chẳng hăng hái gì, nhưng bản thân vẫn sử dụng chiêu này để khiến hắn thoải mái.

Đội ngũ đi theo lần này chừng sáu bảy trăm người, cuồn cuộn nhìn không thấy điểm cuối. Kỳ thật tôi tớ tạp dịch không nhiều như vậy, có không ít binh sĩ của Hổ Kỵ Binh giả trang thành tôi tớ xen lẫn trong đội ngũ. Lần tới lúc gia quyến di chuyển, đi hai lần như vậy, phỏng chừng không đến cuối năm, hai ngàn phiêu kỵ của triều đình đều kéo đến đấy. Nhưng binh quyền trong tay Viên Tố, Sở Hạo đoán một chút cũng không sai, Hoàng thượng khăng khăng phái vị anh rể có thù oán với Sở Hạo này đi.

Hoàng thượng dời ngày về phiên đến mùng mười tháng tư, đó là muốn cho Sở Hạo hợp với binh sĩ Đông Lâm đi bình bắc phiên, tốt nhất là có thể làm cho Sở Chính Việt về kinh. Nhưng không có thánh chỉ, không có mệnh lệnh triều đình điều binh rõ ràng.

Hai trăm người đi theo bảo vệ Đông Lâm Vương về đông phiên. Cứ như vậy, nếu thật có chuyện gì, người chịu oan ức đều là Sở Hạo gánh. Nếu kháng cự mà không chịu, chỉ sợ không được bao lâu thì đã tìm một người khác đến khai đao Đông Lâm Vương, mượn hắn chấn động tứ phương.

Chẳng qua đây là những chuyện sau này. Thụy nương cũng không lo lắng cho Sở Hạo về phương diện mưu đồ, bà quan tâm thân thể Sở Hạo.

Một tháng nay, Sở Hạo quả thật không có thời gian dưỡng thương. Hoàng thượng thỉnh thoảng triệu kiến, thương lượng công việc về phiên, danh sách thần tử đi theo, Sở Hạo không thể không tốn hơi thừa lời với Hoàng thượng.

Không có thời gian là thứ nhất, thứ hai là hắn căn bản không muốn điều trị cho tốt, cứ bình thường, qua loa như vậy, điểm này thật sự làm cho Thụy nương lo lắng. Thụy nương có thể thông suốt tấm lòng của Sở Hạo đối với Diệp Ngưng Hoan, nhưng người có thể lĩnh hội thì lại đem tâm tư dùng ở nơi khác.

Mùng một tháng tư, Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng đi rồi. Từ sau khi Diệp Ngưng Hoan tỉnh lại, ngày kế Sở Hạo liền trở về phủ, không đi qua Nam Uyển nữa.

Tất cả người trong vương phủ đều mang đi, bao gồm mấy người Lục Vân, chỉ còn lại những nô tài vốn ở Nam Uyển. Nhưng mà trước khi đi bà dặn mọi người, cứ để bọn họ sống ở đó, muốn cái gì thì cho cái đó, đừng phụ bạc bọn họ.

Thương tích của Diệp Ngưng Hoan không có gì, qua mấy ngày là tốt hơn. Lục Sương Lăng bị thương nặng hơn nàng, không chỉ bị Sở Hạo đánh đau một trận, hơn nữa sau khi hắn tỉnh thì lại bị Lâm Tịnh lừa gạt đến bãi săn thiếu chút nữa làm thịt.

Nếu không phải hắn là một người luyện võ nhiều năm, e rằng căn bản là không chịu đựng được.

Lục Sương Lăng dưỡng thương một tháng mới xuống giường được. Một tháng này đều là Diệp Ngưng Hoan chăm sóc cho hắn. Thụy nương nghe nô tài Nam Uyển báo lại xong thì nghĩ rằng hai người đó thành đôi, tức giận đến sùi bọt mép, hận không thể phái người chụp bao bố vào đánh hai người một trận cho bõ tức.

Chuyện này đương nhiên không thể nói cho Sở Hạo, may mà Sở Hạo cũng không hỏi đến, chỉ để ý chuyện của mình. Nhưng mà hắn không thể nhàn rỗi, một khi nhàn rỗi thì bắt đầu hoảng hồn. Rõ ràng có thương tích còn luôn uống rượu, trong cung không có tiệc nào là không đi. Vết thương của hắn vì vậy mà không khá lên được, cho tới bây giờ còn thường xuyên lở loét rỉ máu. Thụy nương cũng không khuyên được hắn, cứ khuyên thì hắn chỉ nói mình biết rồi, đừng cho bà để ý.

Tới mùng một tháng tư, Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng thu dọn chút nữ trang, rời khỏi Nam Uyển, cũng không biết đi đâu.

Thụy nương căn bản không muốn nhắc đến bọn họ, sau khi biết được thì một chữ cũng chưa nói. Nhưng bà hiểu, nếu Sở Hạo muốn biết thì đều có biện pháp.

Quả nhiên, cả đêm tháng tư, Sở Hạo tự mình chạy đến đông nhị vào trong đình uống rượu, uống đến vết thương lại nứt ra.

Thụy nương đau lòng trốn ở trong phòng khóc lớn một trận, mắng Diệp Ngưng Hoan và Lục Sương Lăng hơn tám trăm lần.

Mấy người Đông Anh, Lục Vân nay cũng đi theo về đất phiên lần này. Các nàng vốn là nô tài của Đông Lâm Vương, tất nhiên là phải đi theo chủ tử.

Thụy nương vốn sợ Sở Hạo thấy các nàng ở trước mắt thì chán ốm, muốn lặng lẽ đuổi người đi, dù sao Sở Hạo ngày thường cũng không quen dùng các nàng, ai ngờ Sở Hạo cuối cùng lại không vứt bỏ. Sau khi Sở Hạo mang người về thì vẫn giữ lại Bích Đồng Viện nơi hắn ở hầu hạ.

Nhưng không vứt đi, tất nhiên không phải vì họ là nô tài, mà là vì, các nàng từng hầu hạ Diệp Ngưng Hoan.

Thụy nương nhìn bộ dáng của hắn thì đau lòng, cầm y phục đi qua, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nếu cảm thấy không được tự nhiên, không bằng thay đổi xiêm y nghỉ một lát nhé? Qua núi Phong Duyệt, buổi tối sẽ tạm nghỉ ở hành cung phía đông.”

Sở Hạo tựa vào trên gối, mắt nửa khép nửa mở. Núi Phong Duyệt, nàng lúc trước là từ Huệ Hà một mạch vọt tới chân núi Phong Duyệt. Biện pháp này, ai có thể ngờ được chứ?

Khi đó tâm tình của hắn là cảm thấy thích thú dạt dào, hắn thích nàng lúc nào cũng yếu đuối, cực kỳ dối trá ra vẻ thẹn thùng, kỳ thật là bằng mặt không bằng lòng, ngầm sử dụng kế sách.

Hiếm khi có thú vị như thế, hắn vốn định xử lý xong chuyện Vĩnh Thành Vương xong thì trêu chọc nàng một chút, xem một nữ nhân như nàng cầm mấy trăm lượng bạc có thể chạy đi đâu? Nhưng không ngờ rằng, nàng lại bị người ta đâm vào trong ổ cỏ, mạng chỉ còn lại một mẩu. Nếu không có hắn và Sương Lăng tới nhanh, chỉ sợ nửa mẩu cũng không vét nổi.

Về sau, hắn cố ý để nàng hầu rượu Cố Tịnh Nam, kéo nàng vào trong ván cờ, xem nàng có sợ không. Nàng quả nhiên sợ, mà sợ thì lại bắt đầu chạy trốn. Nàng tức giận đến mức ẩu đả với hắn ở trong nước, hắn sợ sẽ bóp chết nàng thật, không dám sử dụng quá nhiều khí lực, nàng liền mượn thế nước đâm hắn một đao. Lần đó là bên vai trái, sớm đã ổn rồi.

Nay lại là vì nàng mà bị thương, thật là nghiêm trọng hơn rất nhiều, hắn cũng không muốn cho nó tốt.

Thật sự là đồ không có lương tâm, cứ như vậy mà rời khỏi.

Sương Lăng kia nhận được thư của Lâm Tịnh, không tiếc bỏ nhà vứt mạng đuổi theo. Diệp Ngưng Hoan bị Lâm Tịnh uy hiếp, biết rõ là chết cũng muốn đi. Còn phải khiến hắn giúp đỡ, hắn thật đúng là đi ngay. Khi đó, chẳng có gì quan trọng bằng an nguy của nàng.

Giống như lúc thấy nàng hôn ra máu, hắn như đầu hàng.

Về sau sẽ không còn thấy Diệp Ngưng Hoan nữa. Làm nụ hoa cười, chim đậu trên ngón tay, biến ảo các tư thái múa lượn, mỗi một bước đều động lòng người. Nàng học cách làm cho nhan sắc xinh đẹp trong mười hai năm, nhưng cũng có thể quản chuyện nhà, là loại hiền thê bôn ba với nữ quyến, tìm hiểu những tin tức có thể dùng. Tửu lượng rất tốt, uống chung với nàng tuyệt đối không nhàm chán. Nghe thấy nhũ danh của hắn, liền đặt mấy câu nói khảm vào tim hắn.

Không còn gặp nữa!

Đầu tháng năm, đội ngũ Sở Hạo đến Đồng Xuyên Hưng Thành. Phần lớn đội hộ quân và một vài tạp dịch đều ở ngoài thành, Sở Hạo chỉ dẫn chút thị vệ tôi tớ cùng quan viên đi vào. Lần này Hưng Thành Vương biết có nhiều người, trước đó đã thu dọn biệt uyển của vương phủ rồi.

Xa cách mấy tháng, hai chú cháu lại gặp, không thể thiếu tiệc rượu. Tết Đoan Ngọ hôm đó, Hưng Thành Vương lại mời Sở Hạo đến vương phủ, cùng nhau ăn bánh ú chơi hội.

Yến tiệc được tổ chức ở trung viện vương phủ, ngay dịp đầu hạ, đủ loại hoa rực rỡ. Hưng Thành Vương ham thích đá lạ, hồ sen trong vườn có mấy tảng đá vuông xanh được chạm khắc cực kỳ tinh xảo, rải trên đường, tôn lên ánh đèn sáng chói, phản chiếu lục bình giữa sóng nước như ngọc lục bảo.

Yến tiệc bắt đầu từ giữa trưa, đầu tiên là dựng đài hát hí khúc, diễn vài tiết mục, tiếp theo đó là xiếc ảo thuật, ca múa liên tiếp nhau, không hề vắng vẻ. Cùng dự tiệc, ngoại trừ Hưng Thành Vương ra thì còn có tất cả thân thích của Hưng Thành Vương, cha vợ của Hưng Thành Vương đương nhiên cũng ở bên cạnh.

Sở Hạo uống không ít rượu, nhưng không có men say. Nhìn khách khứa đầy tiệc, lúc ẩn lúc hiện, một chút tâm tình cũng không có. Một mình ngồi im lặng trên bữa tiệc, hồn đã sớm lay động không còn bóng dáng.

Đến buổi tối, một đám thân thích lần lượt tản đi. Hưng Thành Vương rất hăng hái, lôi kéo Sở Hạo không cho hắn trở về, dời yến tiệc từ trong vườn đến phòng khách, lại cho người thêm rượu, cũng gọi mấy nhạc công trong phủ mới mua đến, làm một khúc cổ nhạc hợp tấu đàn sáo đầy phô trương.

Sở Hạo cảm thấy trở về cũng không thú vị, cùng uống rượu cũng không sao, đơn giản cho người đổi chén lớn, tiếp tục uống. Sở Chính Viễn mới bồi mấy chén thì trên mặt đã phiếm hồng, ngay cả ánh mắt đều có chút mê ly.

Hắn cười chống bàn: “Thập Cửu thúc quả nhiên có tửu lượng rất tốt, cháu không chịu nổi, để cháu đi uống chén trà trước rồi lại đến bồi.”

Sở Hạo liếc hắn một cái: “Đi đi, nhưng đừng mượn cớ chạy thoát.”

Sở Chính Viễn cười sằng sặc, xua tay: “Không dám, không dám…”, rồi chỉ vào nhạc công nói: “Các ngươi lại tấu một khúc đi…”

Nói xong, hắn lảo đảo để nha hoàn giúp đỡ đẩy cửa hông đi ra ngoài.

Khúc Phong Thương U hoài cổ, khiến cho trong lòng Sở Hạo có hơi phiền muộn. Uống rượu cho vui, nhưng không có đối thủ, thật sự là không thú vị.

Hắn nhìn phòng khách trống trải, dưới đèn bờ ao ngoài cửa nổi sóng, có hình bóng từ trên mái hiên đổ xuống. Hắn vẫn xuất thần, đột nhiên có một luồng vải từ mái hiên lao xuống, tiếp theo đó là một bóng người mượn vải múa thẳng đến bên cạnh đài nước.

Hắn khẽ giật mình, ngón tay nhất thời mất lực, cái chén vỡ ra, rượu kia vẩy đầy tay hắn.

Là khúc nhạc gì, hắn đã không còn nghe được. Cái bóng bay vọt múa vòng kia, đánh vào trái tim của hắn, khiến tiết tấu hắn nghe được đều do trái tim mình gõ vang.

Ngay cả ảo tưởng cũng xuất hiện sao? Thân ảnh ấy quen thuộc như thế, vải lượn quanh quấn xà nhà tung bay rung động, lụa dài mấy trượng trên cánh tay nàng uốn lượn như linh xà, thu phóng có biết bao tự nhiên, mà bóng dáng của nàng phảng phất như tiên bay. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài có vẻ đen tối, đèn ở hành lang chớp tắt, đèn sao dọc theo đài nước lập lòe, làm tăng thêm vẻ dịu dàng lưu luyến.

Hắn thật sự uống nhiều rồi sao? Vì sao người này nhảy… Nhìn thế nào mà giống Diệp Ngưng Hoan quá!

Sở Hạo chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía cửa. Nàng điểm nhẹ mũi chân, mượn vải cuốn lấy một gốc cây hợp hoan bên cạnh, vọt lên giữa không trung, rung động bèo trôi lững lờ trên mặt nước gợn sóng, tư thế lượn vòng lướt nước.

Sở Hạo chậm rãi xuống bậc thềm hành lang, mấy bước này dài đằng đẵng như cả một đời, trong quá trình này nét mặt có thể nói là thiên biến vạn hóa.

Cuối cùng hắn bóp đốt ngón tay run răng rắc, sắc mặt tái mét mà hét to: “Diệp Ngưng Hoan!”

Giọng nói kia như bị nghiền nát trong tiếng tấu nhạc của nhạc công, mà người đang bay kia nhất thời đan chéo, loại bước nhảy đầy mạo hiểm này không chấp nhận được một chút sai sót, nàng vốn đã gắng sức nhảy vọt lên, lúc này run lên, nhất thời sa mỏng kia mất khống chế, thân mình nghiêng ngả đập về phía tảng đá lớn kia.

Sở Hạo như sớm đã đoán trước, nhảy mấy bước qua, lấy tay kéo sa mỏng lại, xé mấy dải lụa quấn trên cổ tay nàng, tránh cho mặt nàng đánh thẳng lên tảng đá.

Thân thể của nàng nhắm về phía hắn, hắn ôm chặn lại, xoay một vòng chiếu mặt nàng dưới ngọn đèn, mặt mày nhất thời rõ ràng.

Diệp Ngưng Hoan, ngoại trừ nàng còn có thể là ai?

Nàng mặc một bộ áo lụa chỉ bạc đính lông chim lấp lánh, nay dưới ánh đèn càng trở nên óng ánh. Búi kiểu hoa kế rườm rà, cây trâm đàn hương trên đầu kia như hợp thành một thể với mái tóc đen của nàng.

Gương mặt trắng trong thuần khiết không trang điểm, khi múa chỉ nhìn tư thái, không nên trang điểm quá đậm. Nàng óng ánh như vậy, thậm chí da dẻ còn hơi lóe lên dưới ánh đèn, mang theo vẻ mông lung, một đôi mắt to tròn trịa, hiển nhiên chưa định thần lại từ cơn kinh hãi không khống chế được mới vừa rồi kia.

Sở Hạo nhìn chằm chằm mặt nàng rất lâu, vẫn không thể tin được. Hắn đột nhiên kéo tay nàng lại nhìn, tay phải có vết thương rất sâu, giống như cắt lòng bàn tay thành hai nửa, chỗ rách này trị gần một năm, vẫn nhìn thấy ghê người! Sau đó lại trừng mắt nhìn nàng, không nói hai lời đã véo mặt nàng, giống như muốn thử xem có phải da thật hay không, véo nàng liên tiếp kêu đau: “Đau, đau quá!”

Thật là Diệp Ngưng Hoan, hắn nay mới dám xác nhận!

Hắn dùng lực ghìm nàng vào trong ngực, con ngươi co rút lại: “Nàng… Nàng sao… Nàng sao lại ở đây?”

Nghe thấy Sở Hạo kêu gào ở bên ngoài, Hưng Thành Vương Sở Chính Viễn cùng Hưng Thành Vương phi Từ thị đang đợi ở một bên lúc này mới vội vàng chạy ra, Từ thị xoay người nói: “Thập Cửu thúc chớ giận. Phu nhân mười ngày trước mới đến đây, lúc này mới…”

Nàng ta còn chưa dứt lời, Sở Hạo đã khiêng Diệp Ngưng Hoan như bao tải lên vai, cũng không quay đầu lại mà sải bước: “Hôm nay ta không đi, cho ta mượn Thụy Hoa Lâu cả đêm nay.”

Từ thị sửng sốt, vừa định đuổi theo lại bị Sở Chính Viễn níu lấy, lắc đầu, bên môi nở nụ cười: “Để cho nhóm tiểu nha hoàn xa xa nghe truyền là được, không cần phải để ý đến bọn họ.”

Từ thị có chút lo lắng, nhưng thấy nét mặt kia của trượng phu thì nhất thời cũng cười cười. Nàng ta liếc mắt, Sở Chính Viễn kéo nàng ta, đưa tay khoát lên vai nàng ta.

Giữa bọn họ đã lâu không có động tác vô cùng thân thiết như vậy. Đã lâu rồi bọn họ không cùng đứng chung một chỗ, nhìn cùng một hướng.

Lúc trước Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan từ Yên Ninh hồi kinh, trở về lại đi ngang qua Đồng Xuyên. Từ thị đưa cho Diệp Ngưng Hoan một miếng ngọc bội, là phương tiện để về sau liên lạc.

Hạ tuần tháng tư, Diệp Ngưng Hoan sai một thị vệ đưa tới, truyền ngọc bội vào cho nàng ta xem. Nàng ta không rõ là chuyện gì, vội vàng đưa nàng vào. Nàng nói cãi nhau với Vương gia, tức giận chạy đến đây trước.

Việc này nàng ta tất nhiên phải tìm trượng phu của mình thương lượng trước, Sở Hạo mùng mười tháng tư về phiên, đương nhiên cũng phải đi ngang qua đây. Dám nổi giận với Sở Hạo rồi bỏ chạy như vậy, nếu không phải vị này thật sự thiển cận thì đã nói lên Sở Hạo thật là đang sủng ái nàng.

Nếu người đã chạy tới đây, đương nhiên phải có biện pháp kéo lại.

Như thế, hai người liền bàn bạc chuyện này. Vốn là không dám cho nàng chạy tới đây nhảy nhót gì, dù sao nàng cũng là đồng để của Đông Lâm Vương, xuất đầu lộ diện nhảy múa trước mặt người khác e là sẽ mất thể diện của Vương gia, đến lúc đó khuyên không được lại liên lụy đến bọn họ. Diệp Ngưng Hoan khăng khăng muốn nhảy, Từ thị suy đi nghĩ lại, đành phải để Sở Chính Viễn giữ Sở Hạo lại trước, thanh lọc người lẫn lộn trong vườn, cuối cùng ngay cả Sở Chính Viễn cũng phải tránh đi, thế này mới có thể vẹn cả đôi đường.

Lại nói tiếp, quan hệ của Từ thị và Hưng Thành Vương mấy năm qua cũng không tốt đẹp, trắc phi đắc thế, chuyện bên trong vương phủ nàng ta dần dần không thể nói rõ, hai người cũng không có chuyện gì phải cần cùng nhau làm. Nếu không có cảm tình ở chung của nàng ta và Diệp Ngưng Hoan trước đó, việc này cũng không tới phiên nàng ta thu xếp. Nay, lại là vì vậy mà có thể liên thủ với nhau.

Đôi khi ngẫm lại, vợ chồng ở chung, có khi thật không cần thiết phải nắm bắt, vẫn là tự do một chút thì tốt hơn. Những lời này, là lúc trước Diệp Ngưng Hoan nói với nàng ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.