Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 43: Lại lần nữa



Sau khi thiếu niên một mình đấu nam chủ không có kết quả, hiện nay lại sắp cùng người giám hộ của nam chủ đánh nhau.

Trừ bỏ hai người có liên quan, mấy người còn lại biểu hiện rất khác nhau.

Ví dụ như cô bé Serena, bởi vì hôm nay Thang Mộ gần như không có cơ hội ra tay, cô bé tỏ vẻ rất lo lắng với tình huống hiện tại: “Kate, bằng không. . . . . . Hay là thôi đi? Em đi tìm lão sư, nhờ ông ấy đến. . . . . .”

“Serena ngươi câm miệng!”

“Nhị sư huynh!”

Lại thành công hạ thấp độ hảo cảm của nhị sư huynh ở trong lòng Serena muội tử, Thang Mộ cảm thấy phi thường thỏa mãn, vì thế rất vui mừng nhìn cảnh này.

Lại ví dụ như cô bé Ysasi, cô nàng vô cùng bình tĩnh liếc nhìn Thang Mộ: “Đừng làm mất mặt.”

“. . . . . . Ta biết rồi.”

Lại ví dụ như người biết rõ chân tướng Jarrett và Kirsten.

【 Ta nói, cô hạ thủ lưu tình nha. . . . . 】

【 Mới vừa rồi ông không phải hận hắn đến muốn sống muốn chết sao? 】

【 Ta chỉ là ngoài miệng nói một chút thôi, cô là thật muốn tánh mạng của hắn….】

【. . . . . . 】

Nàng là ác ma sao?

“Tỷ tỷ, thật ra thì, mũi tên của tỷ có thể bắn lệch ra một chút.”Jarrett yên lặng nghiêng đầu, gương mặt ửng đỏ.

“. . . . . .” Thang Mộ có khổ mà không nói ra được, vô luận nàng hướng lệch ra vị trí nào đi nữa, cuối cùng mũi tên cũng sẽ thần kỳ bay hướng về cùng một chỗ, giống như tên lửa tự động truy lùng.

Nếu như có thể mà nói, nàng thật lòng không muốn loại chương trình tự động truy lùng này đâu! Mặc dù mỗi lần bắn trúng cũng coi là công kích đúng chỗ hiểm, lực công kích lại gấp bội gì đó. . . . . .

Trong không khí quỷ dị như vậy, trận đấu giữa thiếu niên tóc đỏ cùng Thang Mộ bắt đầu.

Hôm nay Thang Mộ đã cấp 20, mà Nhị Sư Huynh mới 17 cấp, hơn nữa, được Ngựa đực đại thần cho Bàn tay bạc tăng sức lực vô cùng.

— Khi Thang Mộ đạt tới cấp 15, nàng đã từng tìm kiếm mục Lựa chọn chuyển chức nghiệp. Tiễn thủ có thể lựa chọn chuyển thành Thần tiễn hoặc là Hiệp khách. Chọn nghề trước thì gần như chỉ có tiễn pháp (tài bắn cung), lực công kích rất mạnh nhưng di chuyển không nhanh, giống như là một pháo đài cố định; Mà nghề sau, ngoài có một phần tiễn pháp còn có một phần thoái pháp (sức mạnh của chân), lực công kích mặc dù hơi yếu, nhưng tính ăn khớp của chiêu thức cùng lực hành động đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ dùng chiêu thức một tí thôi thì gần như là bay loạn khắp nơi, rất ít người có thể bắt được.

Thang Mộ rất rối rắm, trong trò chơi nàng chuyển chức là Thần tiễn, nhưng mà, với Hiệp khách, nàng cũng là thật lòng yêu thích, hơn nữa. . . . . . Thực tế không thể so với trò chơi, ở thế giới này, nàng vẫn là suy nghĩ lựa chọn nghề nghiệp có độ linh hoạt cao hơn .

Cho nên, nàng vốn là tính toán lựa chọn Hiệp khách.

Không sai, vốn là.

Sau nàng lại phát hiện, Ngựa đực đại thần căn bản không Cập Nhật cho nàng mục lựa chọn chuyển chức!

Giống như một loại bug, sau cấp 15, kỹ năng của Thần tiễn và Hiệp khách cùng đồng thời xuất hiện trong thanh kỹ năng của nàng, hơn nữa cái gọi là cấp bậc kỹ năng cũng không hề nữa giống như kiểu trước đây là cần nàng cộng điểm, mà là xem độ thuần thục, sử dụng kỹ năng đạt tới số lượng nhất định, nó liền tự nhiên mà thăng cấp, đây cũng là lý do nàng cực kỳ hung mãnh lúc trong rừng ma thú.

Vì phòng ngừa bị nhạc phụ đại nhân đuổi giết, Thang Mộ cùng Nhị sư huynh chiến đấu có chút bó tay bó chân. . . . . . Nàng không dám bắn mũi tên bách phát bách trúng kia đâu! Ngộ nhỡ thật làm gì đó với đối phương. . . . . . Có loại ma dược nào có thể trị sao? Cho nên hai người đánh nhau rất đơn điệu.

Hầu như chỉ là, thiếu niên ra chiêu, Thang Mộ dùng xích Tinh Vân nhanh chóng bay khỏi!

Thiếu niên lại ra chiêu, Thang Mộ lại né qua!

Năm phút sau, thiếu niên nổi điên.

Hắn vung pháp trượng trong tay: “Ngươi là đang xem thường ta sao?!”

“. . . . . . Ta nói là không phải ngươi tin không?” Thiếu niên thật ra thì ta là vì bảo toàn sinh mạng cùng tôn nghiêm của ngươi mà cố gắng đó!

“Ngươi. . . . . . Ngươi chết đi cho ta!” Thiếu niên tóc đỏ vừa rống giận, vừa móc ra một quyển trục, nháy mắt xé ra.

“Cái đó là . . . . . Nhị Sư Huynh, không thể được! ! !”

“Tỷ tỷ, cái đó. . . . . .”

Loại này vừa nhìn vừa nghe cũng biết là chiêu số mang tính hủy diệt tính gì đó, ai lại để cho hắn dùng được chứ!

Đúng lúc này, Thang Mộ chợt lóe linh quang, nhớ tới còn có một chiêu thức rất ít sử dụng có thể dùng ở tình huống hiện tại, không sai, đó chính là — mũi tên trói buộc!

Cái này nghe có vẻ là chiêu thức rất tà ác thật ra thì cũng thật rất tà ác, đơn giản mà nói, chính là từ cung tên bắn ra nhiều mũi tên có buộc dây thừng, kéo kẻ địch tới trước mặt của người công kích, rồi sau đó trực tiếp đưa chân đá đối phương ra giữa không trung.

Lúc ở rừng Ma Thú Sâm, vì ma thú đối địch hầu như đều rất hiếu kỳ, cho nên Thang Mộ dễ dàng thân ái kéo đối phương tới trước mặt mình, nhưng bây giờ. . . . . . Nếu là con người, sẽ không trở ngại gì!

Hành động trước với ý thức, Thang Mộ nhẹ nhàng linh hoạt kéo cung tên, chỉ thấy mấy chùm ánh sáng đỏ, phần đuôi mũi tên buộc dây thừng liền nhanh chóng bay về phía thiếu niên tóc đỏ, rồi sau đó chia ra hai bên trái phải vòng qua thiếu niên, đem hắn trói chặt lại.

Quyển trục vốn đã bắt đầu sáng lên trong nháy mắt mất đi động lực, từ trong tay thiếu niên rơi xuống, lăn mấy cái, rồi khôi phục trạng thái vốn có ban đầu.

Người đang xem chung quanh đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, thiếu niên bị kéo tới trước mặt của Thang Mộ, có lẽ vì dùng sức quá mạnh, chóp mũi hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, Thang Mộ híp híp con mắt, theo bản năng hướng đối phương lộ ra một Mona Lisa…, không, là nụ cười dữ tợn như sói, ác liệt như cá mập.

Thiếu niên tóc đỏ chợt run lên, không kịp nói ra lời nào, hắn liền phát giác mình bay, bay, bay lên trời rồi. . . . . .

Một cú đá mạnh mẽ lên người của hắn, làm cho hai chân hắn mở lớn, cả người bay lên, sau khi xoay hai vòng trên không trung, hắn giữ vững một tư thế xấu hổ như vậy, nặng nề rơi xuống đất, bụi đất văng tung toé.

“. . . . . .” Không phải Thang Mộ không muốn bổ thêm một đao, mà là chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.

Nàng vốn chorằng chiêu thức này là an toàn nhất, lại không nghĩ rằng. . . . . . Vì sao một cước làm cho người ta bay lên trời lại đá vào giữa háng thế? Nàng hoàn toàn không muốn làm như thế có được hay không!!!

“. . . . . .” x n.

Những người vây xem đều lâm vào trầm mặc.

Thang Mộ theo bản năng nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt theo từ cái đầu đang vùi sâu vào mặt đất , trượt đến cái mông cong cong cùng hai chân đang dang rộng ra của hắn, rồi sau đó yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía những người khác: “Nếu như ta nói ta không phải cố ý, các người có tin không?”

“. . . . . .” Lần nữa xn.

【 Tin mới là chuyện lạ đó! 】 Kirsten đại diện cho tiếng lòng của mọi người hô lên.

【 Ta thật sự là không cố ý đâu. . . . . . Các ngươi xem ta cũng chưa có bắn tên, ai mà biết. . . . . . 】

【 Tỷ tỷ, đệ tin tưởng tỷ. 】

【 Đệ dám nhìn thẳng vào mắt của ta nói như vậy sao. TAT】

【. . . . . . 】

Một người thiên tài vì mọi người không thể hiểu là cô độc dường nào, tịch mịch dường nào, thương cảm dường nào, vào giờ phút này Thang Mộ, hiểu rất rõ!

“Đáng giận! ! !”

Đang lúc nàng u buồn, thiếu niên từ lúc rơi xuống đất về sau vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, hình như cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác sỉ nhục mà Thang Mộ gây cho hắn, hắn bò dậy, hai mắt đỏ rực phun lửa đánh về phía tên đầu sỏ gây nên: “Lại dám cho ta nếm thử sỉ nhục như vậy, ta liều mạng với ngươi !”

Có thể làm cho một ma pháp sư muốn cùng người cận chiến, không thể không nói, công phu kéo cừu hận của Thang Mộ đã lớn lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Đủ rồi, Ed!”

Giống như bị nhấn nút bất động,trong nháy mắt lúc âm thanh già nua vang lên, vốn thiếu niên còn đang giống như máy bay chiến đấu số 1 chợt đứng người lại, giống như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại, vội vàng buông xuống nắm đấm đang siết chặt, sửa sang lại tóc tai cùng vạt áo lộn xộn,thấp thỏm nhìn về phía sau sâu bên trong dinh thự: “Lão, Lão sư. . . . . .”

Âm thanh mới vừa rồi vang lên một tiếng thở dài.

“Tất cả vào đi.”

“Vâng”

“Vâng”

Không chỉ có là Ed, Serena cũng cung kính cúi đầu đáp lại nói.

Sau khi đáp lại, chàng trai Ed chờ một lát, phát hiện bên trong không tiếp tục truyền ra âm thanh nữa thì xoay đầu sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt liếc Thang Mô, đưa ra nét mặt “Ngươi chờ xem”, rồi đi vào bên trong.

“Ed.”

“. . . . . . Lão, Lão sư.” Giống như chuột thấy mèo, thiếu niên tóc đỏ lập tức dừng bước lại, khổ sở lên tiếng.

“Làm người phải nói chuyện giữ lời.”

“. . . . . . Dạ, Lão sư.”

Một lát sau, không có âm thanh truyền đến nữa.

Lần này, Nhị Sư Huynh không may mắn nữa, hắn hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu sang chỗ khác, cặp mắt phóng hỏa nhìn Thang Mộ, hung ác nói: “Nói đi!”

“. . . . . . Hả? Cái gì?”

“Ít giả ngu đi!” Thiếu niên nóng nảy, “Ngươi không phải là nói nếu ta thua ngươi, sẽ phải đồng ý một điều kiện của ngươi sao? Ta không phải là người nói không giữ lời!”

“. . . . . .” Ngươi vốn chính là muốn ăn vạ kết quả không cẩn thận bị sư phụ bắt được chứ gì?

Thang Mộ không khỏi sử dụng ánh mắt truyền đi thần sắc khinh bỉ.

“Ngươi cái kẻ tiện. . . . . .” Thiếu niên dừng miệng, hình như nhớ lại nguyên nhân trận tranh đấu này sinh ra, chợt nghiêng đầu, một lát sau, rất nhỏ âm thanh truyền đến, “. . . . . . Tốt. . . . . . Tư. . . . . .”

“Cái gì?” Thang Mộ bày tỏ mình hoàn toàn không nghe rõ.

“Ta nói ngượng ngùng! Ngươi nghe không rõ à? !”

Đối mặt với thiếu niên đang gào thét, Thang Mộ vuốt vuốt lỗ tai, bình tĩnh trả lời: “Ừ, lúc này nghe rõ ràng.”

“Ngươi!”

Mắt thấy đối phương lại có khuynh hướng điên tiết lên, Thang Mộ vội vàng nghiêm mặt nói: “Sư phụ ngươi còn nhìn ngươi đó!”

“. . . . . .”

“Đừng dài dòng! Ngươi rốt cuộc có yêu cầu gì, nói mau!”

Xem ra tên nhóc này thật vẫn rất sợ sư phụ hắn, Thang Mộ sờ cằm suy nghĩ một chút, vốn là chỉ là thuận miệng nói lên cái yêu cầu, không ngờ hắn thật sự là đồng ý, loại thời điểm này không vênh mặt hếch mũi nhất định chính là sơ xót trong cuộc sống, cho nên. . . . . . Hắc hắc hắc. . . . . .

Nàng đi lên trước níu lấy vạt áo đối phương, kéo hắn sang bên cạnh: “Đến đây, chúng ta nói nhỏ.”

“Ai cho ngươi dùng bàn tay bẩn đó đụng ta, ngươi. . . . . .” Đối với hành động níu lấy quần áo mình của Thang Mộ, thiếu niên phản ứng rất lớn.

Thang Mộ liếc xéo: “Ngươi sẽ không muốn cho những người khác nghe được yêu cầu của ta chứ?”

“. . . . . .” Thiếu niên nghiêng đầu, “Đừng đụng ta…ta tự đi.”

“Được rồi được rồi.” Thang Mộ buông tay, cùng thiếu niên tới chỗ yên tĩnh, một tay ôm cổ đối phương, lần nữa lộ ra một nụ cười dữ tợn tự cho là vô cùng thân thiết, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là. . . . . . Ngươi tuyệt đối không thể thích Serena!”

Tình địch gì đó, phải bóp chết hắn ngay lúc ban đầu!

Thật ra thì, nàng cũng là vì cứu vớt vị thiếu niên này, ngộ nhỡ hắn thật đi lên con đường không lối về giành bạn gái với nam chủ, chỉ có thể là bi kịch!

Lời nói của nàng, thành công khiến thiếu niên ngây ngẩn cả người, hắn ngẩn ngơ, lại nhìn cánh tay Thang Mộ đang khoác lên trên người mình, rồi sau đó có vẻ là bởi vì tức giận, mặt “ầm” một cái đỏ lên —

“Cái đứa con gái vô sỉ này, đừng si tâm vọng tưởng!”

“. . . . . .” Lấy cái gì cứu vớt ngươi đây- thiếu niên kiên trì đi về phía con đường làm vật hy sinh!

“Cho dù ngươi buộc ta không được thích toàn bộ con gái trên thế giới này, ta cũng sẽ tuyệt đối không coi trọng ngươi!”

“. . . . . .” Này! Cái tiến triển này không đúng rồi, khốn kiếp!!!

Hơn nữa. . . . . . Không thích toàn bộ con gái trên thế giới, cũng không ưa thích nàng. . . . . . Chẳng lẽ hắn cũng là Gay? !

Thang Mô lần nữa cảm thấy, hình như mình lại đã hiểu ra cái gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.