Qua ngày đầu năm, Dương Nhất đáp máy bay đến nước láng giềng du lịch, kế hoạch tạm thời này là do ở nhà bị cha mẹ như hai kẻ dở hơi làm phát bực.
Cùng cha mẹ qua hai ngày tết, Mộ Ngôn Tín đáp chuyến bay đến quốc gia T, vốn muốn cùng Dương Nhất đến đây du lịch, nhưng gọi điện hoài mà không được, cô rõ ràng là tắt máy rồi, làm Mộ ngự tỷ rất tức giận, thêm nữa mấy hôm phải tham gia tiệc tối, khiến Mộ ngự tỷ vô cùng khó chịu, cho nên không có nói với ai, để cha mẹ lại đó, nàng mang trong mình bực bội bay đến quốc gia T.
Sau khi đến quốc gia T, Dương Nhất đến khách sạn để hành lý rồi đi ra bờ biển, Dương Nhất rất thích biển, cô đối với biển có loại cảm giác như gia đình, cô nghĩ kiếp trước có lẽ cô là một loài sinh vật biển nào đó, mỗi lần có chuyện gì không vui cô đều ra biển tản bộ, ngồi trên bờ cát, gió biển thổi, hương vị biển quét sạch bất luận phiền não nào trong nội tâm cô.
Dương Nhất nằm trên cát mà trong đầu tất cả đều là hình ảnh Mộ Ngôn Tín, cô biết cô đã yêu Mộ Ngôn Tín, cô nhớ Mộ Ngôn Tín, nhớ bộ dáng khi nàng làm việc, nhớ vẻ mặt khẩn trương của nàng đối với nụ cười của mình, nhớ mùi hương trên ngưới nàng, nhớ biểu lộ khi nàng trêu chọc mình, nhớ dáng vẻ thỏa mãn khi nàng ăn cơm mình làm. Cô không biết nên làm sao, cô không dám suy nghĩ đến tương lai cả hai, nội tâm cô rất rõ ràng Mộ Ngôn Tín cũng thích cô, cô biết rõ nàng đang đợi cô thổ lộ, nhưng người ưu tú như vậy, Dương Nhất không có tự tin, cô cảm thấy cô và Mộ Ngôn Tín có cùng một chỗ cũng không có kết quả, mà đã không có quả thì không nói còn hơn, có thể ở bên cạnh nhìn thấy nàng là tốt rồi.
Mộ Ngôn Tín đến quốc T đã là giữa trưa, nàng đến khách sạn ăn trưa, rồi lên phòng thay bộ đồ, bắt đầu đi dạo khắp nơi. Lúc ra khỏi khách sạn nàng lại gọi cho Dương Nhất, vẫn chưa khởi động máy, Mộ ngự tỷ khó chịu cực điểm, đi đường mang theo làn gió lạnh đông cứng người đi đường xung quanh, dạo chơi một chút không biết như thế nào đi đến bờ biển.
Mộ Ngôn Tín vừa đá đá cát, trong nội tâm vừa chửi bới con tôm luộc xấu xa làm mình bực mình hết sức, nghĩ thầm “Đợi ta tìm được ngươi dứt khoát phải véo mặt ngươi cho hả giận.” Nội tâm nghĩ vậy chân cũng hung hăng đá một phát bay một đống cát.
“Ặc ặc, ai thiếu đạo đức như vậy a, ném cát vào mặt ta.” Dương Nhất khạc cát ra, tay cũng phủi cát trên mặt, sau đó hướng con người thiếu đạo đức kia trừng mắt. Mộ Ngôn Tín khi nghe được thanh âm này thì vui vẻ rồi, cái gì khó chịu đều quên hết, cảm giác mở cờ trong bụng, cái này không phải là rất có duyên sao, đi du lịch cũng gặp được cô. Sau khi nhìn thấy người trước mắt, Dương Nhất quả thật không dám tin vào mắt mình, người mình ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh mình, không khỏi nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền trí mạng.
Trong khung cảnh trời xanh biển trong, Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất đã gặp nhau, Dương Nhất cười nhìn Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín mặt đỏ bừng nhìn Dương Nhất. Dương Nhất đi đến đem Mộ Ngôn Tín ôm vào lòng, Mộ Ngôn Tín duỗi hai tay ôm đáp lại Dương Nhất, không nói tiếng nào, không nhìn thấy biểu lộ đối phương, chỉ có tâm ý tương thông ôm nhau, truyền đạt nỗi nhớ mấy ngày qua.
Dương Nhất lúc này ôm Mộ Ngôn Tín, nghe mùi hương trên người nàng, cảm thấy rất thỏa mãn, thật muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại tại thời khắc này, ít nhất thời khắc này Mộ Ngôn Tín là của mình, nghĩ đến đây, siết chặt cánh tay, làm cho nàng càng thêm sát gần mình. Mộ Ngôn Tín cảm nhận được cái ôm chờ đợi từ lâu, cảm thấy cuộc đời này chỉ chờ đợi thời khắc này. Nàng vốn là người không quen biểu đạt tình cảm, nhưng từ khi gặp Dương Nhất, vì cái gì đã giỏi biểu đạt rồi, nàng nghĩ đến tình cảm của Dương Nhất đối với mình, nàng muốn cùng Tiểu Nhất Nhất của nàng dắt tay nhau an an ổn ổn đi qua cả đời, nàng biết Dương Nhất vẫn còn băn khoăn cho nên nàng lựa chọn chờ đợi.
Dương Nhất buông tay, nhích người ra một chút, tay phải xoa mặt Mộ Ngôn Tín, nhìn nữ nhân xinh đẹp này, ngón tay mơn trớn chân mày, mắt, mũi, cuối cùng xoa cánh môi Mộ Ngôn Tín. Mộ Ngôn Tín cảm nhận được cái chạm của Dương Nhất, đến khi ngón tay dừng lại ở bờ môi mình, Mộ Ngôn Tín há miệng, dùng cánh môi cắn cắn ngón tay Dương Nhất, sau đó đưa lưỡi ra liếm liếm, một nửa ngón tay của Dương Nhất đã nằm trong miệng Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất chỉ cảm thấy thân thể tê rần, nội tâm ngứa rang, nhìn ngón tay bị Mộ Ngôn Tín ngậm một nửa dục vọng phun trào từ đáy lòng, cô chậm chạp rút ngón tay ra, ngón tay còn dính dịch thể sáng lấp lánh, khi rời khỏi môi Mộ Ngôn Tín còn kéo theo một tia ngân tuyến, Dương Nhất đột nhiên cảm thấy ngón tay mình nhất định hương vị rất tốt, tiếp theo đem ngón tay đưa lên miệng mình ngậm, Mộ Ngôn Tín bị động tác này của Dương Nhất chọc cười, nhìn Dương Nhất hăng hái mút ngón tay, Mộ Ngôn Tín giờ phút này cái gì cũng thôi suy nghĩ, nàng vươn tay kéo ngón tay Dương Nhất ra, ôm cổ kéo Dương Nhất lại gần, hôn lên môi Dương Nhất, lúc hai cánh môi dán vào nhau, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín đều cảm thấy thất tốt đẹp. Dương Nhất ôm eo Mộ Ngôn Tín kéo nàng gần sát mình hơn nữa, duỗi đầu lưỡi liếm môi Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín bị Dương Nhất kích thích hé môi, Dương Nhất thừa cơ đem lưỡi tiến vào vòm miệng Mộ Ngôn Tín quấn lấy lưỡi nàng. Mộ Ngôn Tín lần đầu tiên hôn môi, nàng cảm nhận được trong miệng bị trùng kích, cảm thụ lưỡi Dương Nhất quấn quanh đưa đẩy cũng chủ động đáp lại. Hai người yêu nhau, tại bờ biển lãng mạn tiến hành hôn môi có tình yêu.