Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 47



Thời gian nhanh chóng trôi đi khoảng thời gian Thiên Băng dành hết tâm sức vào để lên kế hoạch trong ngày đính hôn của Lệ Xuân.

Tối đến, cả 4 người đều có mặt ở phòng trang điểm của Lệ Xuân. Đến giờ, Lệ Xuân bước ra khỏi phòng trang điểm. Khuôn mặt của cô được trang điểm nhạt, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, kiểu dáng khá cầu kì nhưng vẫn tôn được vẻ đẹp tự nhiên của cô.

– Đi thôi! – Lệ Xuân nói.

Lệ Xuân theo bố mẹ mình vào trong trước, Băng Hạ và Nhã Lệ thì đi về phía lớp nói chuyện còn Thiên Băng và Băng Tuyết thì chuồn ra 1 góc ngồi bàn kĩ lại kế hoạch. Buổi lễ đính hôn diễn ra khá suôn sẻ, Băng Hạ và Nhã Lệ nói chuyện với mọi người khá vui vẻ để đánh lạc hướng cho Thiên Băng và Băng Tuyết chuồn khỏi đó 1 cách dễ dàng.

Tại sảnh chính của nhà hàng, 1 người con trai mặc bộ vest màu đen nhìn có vẻ đang đứng chờ ai đó. 1 lát sau, 1 cô gái mặc chiếc váy màu xanh bước đến chỗ người đó. Cô gái đó chính là Thiên Băng và người con trai đang đứng chờ kia là Nam Phong. Sau khi nói vài câu, cả hai người cùng đi ra ngoài, đi đến 1 nhà hàng mà Thiên Băng đã sắp đặt. Bên trong nhà hàng này không có bất kì ai ngoài hai người. Sau khi phục vụ mang các món ăn lên, hai người bắt đầu ăn. Đang ăn thì bỗng nhiên có rất nhiều những cây kim được phóng ra, tất cả đều hướng về cùng 1 mục tiêu, chính là Nam Phong. Nhưng nhưng cây kim đó chẳng có cây nào ghim được vào người Nam Phong vì anh đã nganh chóng né hết.

– Sao không trúng nhỉ? – Thiên Băng nói thầm.

– Em tính mưu sát chồng à? – Nam Phong nhìn Thiên Băng.

– Anh là chồng tôi khi nào? – Thiên Băng ngước lên nhìn Nam Phong.

– Chẳng phải tôi sẽ là chồng tương lai của em sao? – Nam Phong mỉm cười.

– Không bao giờ nó xảy ra. – Thiên Băng nói.

– Thiên Băng à! Em dừng hạ độc tôi được không? Ăn như vậy không ngon tí nào. – Nam Phong nói rồi đặt dao và nĩa xuống.

– Nhưng anh vẫn chưa chết. – Thiên Băng khó chịu nói.

– Em cần gì phải năm lần bảy lượt hạ độc tôi làm gì? – Nam Phong hỏi.

– Sao sau năm lần bảy lượt đó anh không chết đi? – Thiên Băng hỏi ngược lại – Anh đã có phòng bị?

– Chúng ta không thể hòa thuận sống với nhau sao? – Nam Phong hỏi tiếp.

– Không! Nhưng điều anh muốn ở tôi là gì? – Thiên Băng hỏi.

– Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, cả gia tộc đều bắt tôi phải cưới được em. – Nam Phong nói.

– Vì cái gì? – Thiên Băng hỏi tiếp.

– Cái này em phải biết chứ! Bởi vì em là nữ hậu duệ duy nhất trong 3 gia tộc vampire thuần. – Nam Phong nói.

– Cho tôi 5 phút suy nghĩ. – Thiên Băng nói – Và anh nên đổi cách xưng hô đi.

– Được! Nếu như cô muốn. – Nam Phong liền thay đổi cách xưng hô với Thiên Băng.

Nam Phong ngồi chờ Thiên Băng suy nghĩ. 5 phút sau, cô nhìn thẳng vào mắt Nam Phong rồi nói.

– Được! Tôi đồng ý. – Thiên Băng gật đầu.

– Vậy quá tốt rồi. – Nam Phong cười.

– Nhưng… – Thiên Băng hơi ngập ngừng – 3 tháng sau sẽ chấm dứt.

– Nhưng tôi sẽ bị khiển trách đấy. – Nam Phong phản đối.

– Tôi sẽ lo, không ảnh hưởng đến anh. – Thiên Băng nói rồi giơ 1 bàn tay ra – Mong chúng ta hợp tác ổn thỏa.

– Tôi cũng vậy. – Nam Phong bắt tay với Thiên Băng.

Sau cuộc hợp tác đó, cả hai người đứng lên đi về phía nhà hàng, nơi mà lớp tụi nó đang chờ. Cả lớp vui mừng khi thấy Thiên Băng nhưng lại bị dập tắt khi nhìn thấy Nam Phong đi ngay phía sau Thiên Băng. Thiên Băng đi về phía cả lớp.

– Giới thiệu cả lớp, đây là bạn trai tao Nam Phong. – Thiên Băng nói rồi nhìn về phía Nam Phong.

– Cái gì? – tụi nó đồng thanh.

– Mày nghĩ kĩ chưa? – Lệ Xuân cầm lấy vai Thiên Băng.

– Mày tính cưới con ác quỷ này hả? – Băng Hạ nhìn.

– Cô cần tôi đưa đi bệnh viện không? – Hữu Trí sờ trán Thiên Băng.

– Mày đổ bệnh hả? – Nhã Lệ lo lắng nhìn Thiên Băng.

– Tí về tao đưa thuốc cho uống. – Băng Tuyết cũng lo lắng nhìn.

– Cảm ơn mọi người đã quan tâm bạn gái tôi nhưng giờ cô ấy đã có bạn trai là tôi, tôi có thể chăm sóc cô ấy. Nhất là anh, Hữu Trí, tôi muốn bạn gái tôi tiếp xúc với trai lạ. – Nam Phong kéo Thiên Băng về phía mình rồi nhìn Hữu Trí tỏ vẻ đắc thắng.

– Giờ tao đã có bạn trai rồi, tụi mày không cần lo cho tao như vậy đâu. – Thiên Băng cười tươi.

“Giả tạo, quá giả tạo! Mày đang suy tính cái gì thế Thiên Băng?” – cả 4 người tụi nó đều có chung 1 suy nghĩ khi nhìn thấy Thiên Băng cười.

Những người còn lại trong lớp đơ ra, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khi nhìn thấy Thiên Băng cười, cả lớp như hóa đá, học với nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Băng cười tươi chứ không phải nụ cười lạnh mà cả lớp hay thấy. Còn Thiên Băng thì đang cố cười 1 cách tự nhiên nhất vì cô vừa đóng vai đạo diễn, vừa phải đóng vai diễn viên 1 cách hoàn hảo để không bị lộ cho đến khi vở kịch được hoàn thành. Nhưng khi Thiên Băng quan sát thì có lẽ tài diễn xuất của cô chỉ qua mặt được những người xung quanh còn 4 đứa bạn thân kia chắc là không thể rồi.

– Thôi! Đi về nào. – Băng Hạ lên tiếng.

– Thiên Băng! Để anh đưa em về. – Nam Phong cười nhìn Thiên Băng.

– Nam Phong! Tôi muốn hỏi anh 1 vài chuyện. – Hữu Trí kéo Nam Phong lại.

– Tôi không có chuyện gì để nói với cậu. – Nam Phong quay lại nhìn Hữu Trí.

– Nhưng tôi thì có rất nhiều chuyện đề nói với anh. – Hữu Trí nói.

– Nam Phong! Em có thể tự về được. – Thiên Băng cười nhìn Nam Phong rồi quay người bước đi.

– Về cẩn thận. – Nam Phong nói.

Nam Phong quay lại nhìn Hữu Trí như có vẻ chờ nghe những điều cậu sắp nói.

Còn Thiên Băng sau khi bắt taxi đi về nhà thì cô đi vào trong phòng tắm thay đồ. Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Thiên Băng cầm lấy 1 quyển sách lên đọc. Tuy là mắt thì đọc sách nhưng tâm trí lại suy nghĩ chuyện vừa nãy.

Tại nhà Băng Tuyết.

– Cháu đã về rồi sao? – ông Băng Tuyết đứng lên.

– Về rồi. – Băng Tuyết lạnh nhạt trả lời.

– Cháu lại đây, ngồi xuống nghe ông nói 1 chút. – ông Băng Tuyết nói.

– Có chuyện gì? – Băng Tuyết nhìn ông của mình.

– Cháu chuẩn bị đi ngày mai cháu sẽ hẹn hò với thiếu gia nhà họ Hall mà cháu gặp hôm trước. – ông Băng Tuyết nói.

– Cháu không đi. – Băng Tuyết từ chối ngay lập tức.

– Cháu phải đi. – ông Băng Tuyết nghiêm túc nói.

– Cháu rất ghét bị sắp đặt. – Băng Tuyết từ chối.

– Không lẽ cháu bị ảnh hưởng bởi con bé Thiên Băng kia? – ông Băng Tuyết nói.

– Không liên quan tới nó. – Băng Tuyết trả lời.

– Cháu… Trừ phi cháu kiếm được 1 người bạn trai đàng hoàng, ít nhất phải bằng thiếu gia nhà họ Hall. – ông Băng Tuyết nói.

– Cháu không muốn, đừng ép cháu làm những việc như thế này. – Băng Tuyết vẫn chẳng biểu cảm gì trên mặt.

– Cháu à! Ông làm chuyện này cũng vì lợi ích của cháu và gia tộc mà thôi. – ông Băng Tuyết nói.

– Thực tế chỉ vì ông. – Băng Tuyết lạnh lùng nói.

– Cháu… cháu… – ông Thiên Băng tức giận.

– Cháu nói sai sao? Sai chỗ nào? – Băng Tuyết vẫn bình tĩnh đáp lại.

– Cháu ngày càng không nghe lời, có phải đi theo đám con người hư hỏng kia đúng không? – ông Thiên Băng nói.

– Ít nhất họ hơn ông. – Băng Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc.

– Cháu thật sự muốn đi theo đám con người đó sao? – ông Băng Tuyết cầm lấy đũa phép chỉ về phía Băng Tuyết – Vậy thì… Cafam!

– Arma! Ignis! – Băng Tuyết cũng dùng đũa thần chĩa về phía đó.

– Ignis grilles! – ông Băng Tuyết hô tiếp.

– Finibus IV elementa! Aqua! Ignis! Dat! Gas! – Băng Tuyết tiếp tục chĩa về phía tấm lưới lửa đang hướng về phía mình.

– Cháu… Arma! – ông Băng Tuyết bực mình nhìn Băng Tuyết.

Trận chiến bắt đầu kịch tính hơn, gây chấn động trong ngôi nhà. Mọi người trong gia tộc đều vội vàng chạy xuống xen có chuyện gì xảy ra. Trước mặt là Băng Tuyết đang dùng đũa phép khóa tất cả các câu thần chú của ông mình còn ông Băng Tuyết thì chỉ có thể cần cự được và chủ yếu sử dụng khiên chắn các đòn tấn công từ Băng Tuyết. 1 cuộc chiến nảy lửa diễn ra giữa người đứng đầu gia tộc và người có tài năng thiên bẩm, có thể nói là mạnh nhất gia tộc. Những người khác chỉ đứng nhìn chứ không ai ra ngăn cản vì họ biết có ngăn cản cũng không được, nhiều khi còn bị lôi vào làm bao đỡ đạn thì khổ.

Tại nhà Băng Hạ.

Băng Hạ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

– Xin lỗi cậu nha. – Băng Hạ nói.

– Không sao mà. – giọng người con trai vang lên.

– Vậy mai gặp. – Băng Hạ nói.

– Ừ! Mai gặp. – người con trai đó nói.

Băng Hạ cúp máy rồi đặt điện thoại lê bàn rồi kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Băng Hạ thức dậy từ rất sớm vì hôm nay chính là ngày đi thi đại học và Khắc Duy sẽ đến đón cô tới trường trong ít phút nữa. Băng Hạ thay đồ, cầm lấy cái túi nhỏ đựng dụng cụ học tập. Băng Hạ xuống dưới nhà, ngồi ăn sáng trước những ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.

– Sao mọi người nhìn chằm chắm vào con thế? – Băng Hạ ngước mặt lên nhìn cả nhà.

– Tại hôm nay dự báo thời tiết thông báo là hôm nay có hiện tượng mưa đỏ nên cả nhà hơi lo lắng. – anh Băng Hạ thản nhiên nói.

– Thật hả? Ở đây xuất hiện hả? Sao em không thấy dự báo thời tiết nói gì hết thế? Anh coi ở đâu vậy? – Băng Hạ hào hứng nhìn anh trai mình.

– Ừm! Mới sang nay người ta nói quái vật ngủ trễ đột ngột dậy sớm nên hiện tượng mưa đỏ xuất hiện. – anh Băng Hạ cười cười nói.

– Quái vật nào nhỉ? Quái vật, quái vật, quái… – Băng Hạ chợt nhận ra thứ gì đó không đúng ở đây – Anh chết với em! – Băng Hạ không thương tiếc dẫm 1 cái thật mạnh lên chân anh mình.

– Á! Đau đó! – bị dẫm nhiều nên anh Băng Hạ cũng tự luyện được sức chịu đựng khi bị Băng Hạ dẫm lên chân nên chỉ kêu lên 1 cái gọi là cho có.

– Hừ! Lần sau cho anh chết luôn. – Băng Hạ tỏ vẻ giận dỗi nhìn anh trai mình.

Băng Hạ nhìn lên đồng hồ và phát hiện Khắc Duy sắp tới, Băng Hạ vội vàng ăn bữa sáng của mình để còn đi thi. Băng Hạ vội vàng cầm lấy cái túi đựng đồ rồi nhanh chóng chào bố mẹ cùng anh trai và chạy ra khỏi nhà. Khắc Duy đã đợi Băng Hạ khá lâu rồi, vừa thấy cô cậu liền leo lên xe chờ Băng Hạ ngồi vào phía sau.

– Xin lỗi! Cậu chạy đi. – Băng Hạ vội vàng ngồi vào phía sau Khắc Duy.

– Ngồi vững nhá! Tớ chạy đây. – Khắc Duy nói rồi đạp xe.

Mất khoảng 10 phút để đạp xe đạp đến trường. Vừa mới đạp vào trong sân trường, Băng Hạ nhìn thấy Nhã Lệ và Lệ Xuân đang ngồi nói chuyện còn Băng Tuyết và Thiên Băng chưa thấy tới. Băng Hạ nhanh chóng xuống xe đi về phía tụi nó, còn Khắc Duy thì dắt xe đạp vào trong để gửi.

– Ê! Hai con kia chưa tới hả? – Băng Hạ hỏi hai người đang ngồi ở ghế đá.

– Ừ! Mọi lần đến sớm lắm mà chẳng hiểu sao lần này tới trễ thế. – Lệ Xuân nói.

Cả ba cùng ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi gần vào giờ thi, cả ba chia tay nhau đi lên phòng thi của mình. Cuối cùng Băng Tuyết xuất hiện ở cổng trường với vẻ mặt mệt mỏi như đêm qua vừa thức trắng mà thật sự thì tối qua cô cũng ngủ quá muộn. Băng Tuyết uể oải bước lên cầu thang trước sự ngạc nhiên của ba người vì trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt như thế này của Băng Tuyết. Ngay sau đó, Thiên Băng cũng đi đến với vẻ mặt lạnh hơn băng Bắc Cực, bên cạnh là Hữu Trí với vè mặt cũng chả khá hơn. Cả hai đi vào trong sân trường khiến cả trường đều phải tránh xa vài mét để bảo đảm an toàn. Ba người lại tiếp tục cảm thấy ngạc nhiên với biểu cảm hiện giờ của cô, nhìn là biết cô đang tức giận đến cực độ, đến nỗi muốn đóng băng hết những thứ đang ở gần mình. Còn Hữu Trí thì chẳng hiểu nổi cậu đang bị gì mà lại muốn đóng băng y như Thiên Băng.

– Ê! Sao thế? – Nhã Lệ quan tâm hỏi Thiên Băng.

– Không có gì. – Thiên Băng quay sang nhìn Nhã Lệ với vẻ mặt lạnh tanh.

– Nhìn mặt mày là chắc chắn có chuyện rồi, có chuyện gì thì kể tao nghe. – Lệ Xuân nói.

– Không có gì, vào phòng thi đi. – Thiên Băng đáp lại rồi đi thẳng về phía phòng thi.

Những người còn lại cùng đi về phòng thi của mình. Qua những giờ thi căng thẳng, tụi nó uể oải bước ra khỏi phòng thì của mình. Tất cả gặp nhau dưới sân trường, Băng Tuyết vừa gặp Từ Thức liền kéo cậu rời khỏi đó, tụi nó khá tò mò nên đi theo sau nghe lén. Băng Tuyết kéo Từ Thức đi đến khuôn viên phía sau dãy phòng học, rồi thả tay cậu ra.

– Giờ cậu rảnh không? – Băng Tuyết nhanh chóng nói.

– Ừm! Cũng rảnh. – Từ Thức gật đầu – Mà có chuyện gì?

– Tôi thích cậu. Làm bạn trai tôi đi. – Băng Tuyết cầm lấy tay Từ Thức, nghiêm túc nói.

Câu nói khiến cho cả đám tụi nó ngạc nhiên, không nhận ra sự thiếu vắng 2 người nào đó. Trong lúc đó, ở gốc cây, xung quanh không có ai trừ 1 nam 1 nữ đang đứng nhìn nhau với vẻ mặt lạnh hơn tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.