Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 43



Tới tối, cả lớp tập trung lại đi xuống nhà hàng ăn tối. Cuộc chiến thức ăn vẫn diễn ra như bình thường. Ăn xong, tụi nó vẫn đi tính tiền như mọi lần. Chỗ quầy thanh toán, cả lớp gặp nhóm người của Hàn Lâm đang đứng thanh toán tiền. Lâm Từ nhìn thất Thiên Hoàng liền tỏ vẻ không vui vò nhớ đến chuyện cơ sáng. Cả lớp ai cũng nhận ra chuyện đấy. Bỗng điện thoại của Lệ Xuân vang lên, cô liền nhanh chóng đi vào trong nghe điện thoại. Tụi nó ai cũng tò mò nên nhanh chóng thanh toán tiền rồi ra ngoài chờ. Khi mọi người ra khỏi cửa, Thiên Hoàng kéo Nhã Lệ lại rồi thì thầm gì đó vào tai Nhã Lệ. Mọi cử chỉ đều được thu vào tầm mắt của Lâm Từ. Hiện giờ thì Lâm Từ rất muốn lao vào 2 người, xẻ tên Thiên Hoàng ra trăm mảnh ngay lập tức nhưng nếu làm vậy thì chắc Nhã Lệ không nhìn mặt cậu nữa quá. Nghĩ đến thế, Lâm Từ lơ đi, coi như không nhìn thấy gì hết vì nếu còn nhìn tiếp chắc cậu xé xác tên đó thật quá. Bỗng Lệ Xuân bước ra với vẻ mặt bàng hoàng.

– Tụi mình chết rồi. – Lệ Xuân bỗng dưng nói 1 câu khiến cả đám chẳng hiểu gì.

– Chết? Cái gì mà chết, tụi tao còn sống sờ sờ sao chết được. – Băng Hạ vội nói.

– Về khách sạn tao mới nói được. – Lệ Xuân đáp lại.

Cả đám trở về khách sạn, Nhã Lệ sau khi trò chuyện cùng Thiên Hoàng cũng trở về khách sạn cùng tụi nó. 5 người tụi nó tập trung ở phòng Lệ Xuân còn Cao Kỳ bị đuổi ra khỏi phòng với lý do không liên quan đến cậu.

– Vào vấn đề chính. – Nhã Lệ nhanh chóng nói.

– Chuyện là những người trong bang bị bắt không lý do, với điều kiện sau chuyến đi chơi phải bay qua Anh. – Lệ Xuân nói.

– Cái… – Băng Hạ thốt lên.

– Không có chuyện của tao. – Thiên Băng nói rồi định đứng lên.

– Chuyện của mày là lớn nhất đó Thiên Băng. – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng với vẻ mặt nghiêm trọng.

– Đừng nghiêm trọng hóa. – Thiên Băng quay lại nhìn Lệ Xuân.

– Tao không nghiêm trọng hóa. – Lệ Xuân đáp lại – Chuyện này lát sẽ có người nói với mày.

– Đùa? – Thiên Băng cao giọng.

– Thật! – Lệ Xuân nói giọng chắc nịch.

– Tao về. – Băng Tuyết đứng lên.

– Ừ! Hết chuyện rồi. – Lệ Xuân gật đầu.

4 người ra khỏi phòng. Cao Kỳ nhanh chóng bước vào phòng, khóa cửa lại rồi tra khảo Lệ Xuân nhưng Lệ Xuân chẳng hé cho Cao Kỳ biết 1 từ.

Tại phòng Từ Thức.

Băng Tuyết vừa bước vào phòng, thấy vẻ mặt Từ Thức buồn buồn liền ngồi xuống bên cạnh gặng hỏi. Từ Thức liền nói cậu sắp phải đi sang Nga để công khai danh phận, nếu không về sẽ bị tịch thu hết đống động vật nhỏ của cậu. Nói thực cậu chẳng muốn về chút nào, mấy cái chuyện này chẳng cho cậu bất cứ hứng thú nào dù đây là điều ai trong gia tộc cũng muốn có trong tay. Băng Tuyết cũng hiểu vì cô cũng đang trong cái tình trạng đó đây, luôn muốn tự do nhưng lại bị ràng buộc. Băng Tuyết muốn từ chối mấy cái chức vụ cao quý này nhưng ông cứ bắt phải chấp nhận nó. Giờ cô với cậu lại thấy thêm điểm chung nữa rồi.

Tại phòng Nhã Lệ.

Nhã Lệ bước vào phòng, Lâm Từ im lặng nhìn cô.

– Sao thế? – Nhã Lệ lo lắng hỏi.

– Sao cậu cứ thích gần cái tên đó? – Lâm Từ lập tức nói.

– Tên đó? Ý cậu là anh Thiên Hoàng á? – Nhã Lệ hỏi.

– Chứ còn tên nào nữa. – Lâm Từ nhăn mặt nói.

– Cái này tớ không thể nói với cậu nhưng chắc chắn với cậu là tớ với anh ấy chẳng có quan hệ gì ngoài anh em và đồng nghiệp. – Nhã Lệ nói.

– Thật? – Lâm Từ vẫn nghi ngờ.

– Thật mà! Vì thế cậu cũng đừng ghen bóng ghen gió thế nữa. – Nhã Lệ cười nhìn Lâm Từ.

– Ừ! Không có là được rồi. – Lâm Từ cũng cười đáp lại Nhã Lệ.

Tại phòng Băng Hạ.

Băng Hạ bước vào phòng, Khắc Duy liền hỏi Băng Hạ có việc gì nhưng Băng Hạ không trả lời. Biết Băng Hạ không muốn trả lời nên Khắc Duy không hỏi nữa, ngồi xuống giường và đọc sách, Băng Hạ vào trong phòng tắm đi tắm.

Tại phòng Thiên Băng.

Thiên Băng bước vào trong phòng, tiến lại giường mình và mở máy tính lên chơi game. Hữu Trí ở giường bên cạnh cũng ngồi chơi game như cô. Đến khoảng 9 giờ, Thiên Băng cất máy đi, cầm quần áo vào trong đi tắm. Sau khi Thiên Băng bước ra, Hữu Trí cũng bước vào trong tắm. Cuối cùng cả hai cùng tắt đèn đi ngủ. Đang nhắm mắt ngủ, Thiên Băng cảm nhận có 1 người tiến gần cô, 1 bàn tay vươn ra. Thiên Băng nhanh chóng chụp lấy bàn tay đó, vặn ngược ra sau.

– Ai? – Thiên Băng bật dậy, nhìn người trước mặt – Thiên Minh?

– Chào Ngài! Xin lỗi đã làm Ngài thức giấc. – Thiên Minh nói.

– Ngươi đến đây làm gì? – Thiên Băng thả tay Thiên Minh ra.

– Hai anh em nhà họ Lục vẫn còn sống. Và anh Ngài nói muốn gặp Ngài. – Thiên Minh nói.

– Vẫn còn sống à? – Thiên Băng cười lạnh – Phiền phức thật!

– Hết chuyến đi này phiền Ngài đến Anh ngay lập tức. – Thiên Minh nói.

– Được! Về nói với anh tôi là tôi sẽ đến sớm nhất có thể. – Thiên Băng gật đầu.

– Chúc Ngài ngủ ngon. Chào Ngài! – Thiên Minh nói rồi biến mất.

Thiên Băng bước xuống đóng cửa sổ lại mà cũng chẳng hiểu vừa nãy Thiên Minh vô phòng bằng cách nào. Sau đó, cô nằm đi ngủ mà không biết có người đã nghe thấy hết câu chuyện của giữa cô và Thiên Minh.

Sáng hôm sau, tất cả thức dậy, đến nhà hàng ăn như bình thường. Sau đó, ai về phòng nấy thay đồ ra tắm biển.

1 lát sau, tụi nó có mặt đông đủ ở bãi biển. Tất cả đều đã thay đồ tắm để tắm biển trừ hai người, chính là Băng Tuyết và Thiên Băng. Băng Tuyết mặc chiếc áo sơ mi cùng quần jean đen, đi đôi giày bệt màu đen, còn Thiên Băng mặc chiếc áo phông trắng cùng với quần jean xanh đen, đi đôi giày bệt màu đen. Cả hai ngồi trên bãi biển, 1 người đọc sách, 1 người chơi game chẳng để tâm đến cả lớp đang đứng nhìn 2 người như người ngoài hành tinh.

– Sao không thay đồ? – Băng Hạ tiến lại hai người hỏi.

– Không thích! – Băng Tuyết trả lời, mắt vẫn chăm chú đọc sách.

– Tụi mày tính ngồi đây không xuống à? – Lệ Xuân hỏi.

– Không! – Thiên Băng trae lời, mắt dán vào màn hình điện thoại.

– Vậy… – Từ Thức cười gian rồi thì thầm vào tai Băng Tuyết.

– Im! – Băng Tuyết vội bịt miệng Từ Thức sau khi nghe cậu nói.

– Sao? Có đi thay không? – Từ Thức cười cười.

– Được! Cậu im. – Băng Tuyết trừng mắt nhìn Từ Thức.

Sốc. 1 từ để tả gương mặt của tất cả mọi người trong lớp. Họ thật không ngờ Băng Tuyết, 1 tảng băng có trái tim sắt đá, chưa bao giờ thấy cô bị đe dọa bởi bất cứ lý do gì vì mọi thứ đều được cô đi trước 1 bước. Thế mà hiện giờ, trước mắt họ là 1 Từ Thức nhát gái, thì thầm 1 thứ gì đó khiến Băng Tuyết nghe theo răm rắp. Khi Băng Tuyết đi vào trong, còn Thiên Băng vẫn ngồi đó chơi game.

– Ê! Thiên Băng! Không tính đi thay đồ à? – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.

– Không! – Thiên Băng vẫn không dời mắt khỏi điện thoại.

Bỗng điện thoại phát ra tiếng nhận tin nhắn, Thiên Băng mở ra xem, nét mặt hơi bất ngờ nhưng cũng trở lại bình thường.

– Cậu đe dọa tôi? – Thiên Băng nhìn vể phía Hữu Trí.

– Tôi? Đe dọa? Không! Chỉ thông báo thôi. – Hữu Trí cười lạnh.

– Im lặng là vàng, cậu biết chứ? – Thiên Băng chĩa súng về phía Hữu Trí.

– Vậy cô bóp cò đi, tôi sẽ bật mí bí mật này. – Hữu Trí nói.

– Cậu… Tùy cậu! – Thiên Băng ngồi xuống, chơi game.

– Cái gì thế Hữu Trí? – Cao Kỳ đứng kế bên quay sang hỏi.

– Đọc đi! – Hữu Trí đưa điện thoại cho Cao Kỳ.

Cao Kỳ vừa mới cầm lấy, chưa kịp đọc thì…

“Pằng!”

1 viên đạn bay xuyên qua điện thoại, sượt qua vai Cao Kỳ. Điện thoại không hoạt động tiếp nữa, chỉ còn 1 màn hình đen và 1 lỗ ở trên màn hình. Còn Cao Kỳ vẫn còn bàng hoàng, không di chuyển được. Mọi người đưa mắt về phía người đang ngồi chơi game kia, ngay bên cạnh cô chính là 1 khẩu súng. Họ đoán chắc cái bí mật này cũng kinh khủng lắm mới khiến Thiên Băng bắn phát súng phá hủy cái điện thoại.

– Đây! – Hữu Trí lấy điện thoại khác ra.

Thiên Băng không dời mắt khỏi điện thoại, tay cầm khẩu súng đưa lên và chuẩn bị bóp cò. Cao Kỳ thấy vậy, không dám cầm cái điện thoại, còn lùi lại cách xa Hữu Trí mấy bước.

– Thiên Băng đã… – Hữu Trí cố tình vừa bấm điện thoại vừa đọc to.

“Pằng!”

1 viên đạn được bắn ra nhưng không hề trúng ai. Hữu Trí nhanh chóng né được viên đạn được bắn ra từ phía Thiên Băng. Hữu Trí vẫn thản nhiên viết tin nhắn, còn Thiên Băng cứ nhắm cậu mà bắn. Được 1 lúc thì những viên đạn đã hết, Thiên Băng ném cây súng trên tay xuống bên cạnh rồi đứng lên vào trong.

– Lần này anh thắng. – Thiên Băng để lại 1 câu trước khi vào trong.

Vài phút sau, Thiên Băng và Băng Tuyết cùng đi ra khỏi khách sạn, đi cùng cả lớp ra biển để bắt đầu chơi. Tất cả đều chơi rất vui vẻ. Đến trưa, tụi nó mới chịu về khách sạn tắm, thay đồ để đi ăn trưa. Tất cả sau khi tắm rửa thay đồ xong thì đi xuống nhà hàng để cùng nhau đi ăn trưa. Ăn trưa xong, tất cả trở về phòng nghỉ ngơi.

Tại phòng Băng Tuyết. Băng Tuyết vừa bước vào phòng liền đóng chặt cửa lại, nắm lấy áo Từ Thức. Từ Thức bật ngờ quay lại nhìn Băng Tuyết.

– Cậu nói thật? – Băng Tuyết hỏi.

– Nói cái gì cơ? – Từ Thức ngây thơ nói.

– Chuyện lúc sáng. – Băng Tuyết nói.

– À! Tôi nói đùa đó. – Từ Thức cười cười.

– Cậu nói lại tôi nghe. – Băng Tuyết cười lạnh.

– Á! Tôi… tôi… Cô từ từ nghe tôi nói đã. – Từ Thức vội nói khi thấy Băng Tuyết cầm cây súng.

– Nói! – Băng Tuyết dừng lại.

– Là…

Tại phòng Thiên Băng. Thiên Băng vừa bước vào trong phòng, đóng cửa lại và nhìn xung quanh với ánh mắt ngùn ngụt sát khí. Còn Hữu Trí thấy Thiên Băng như vậy cũng thản nhiên ngồi chơi game như chưa có việc gì xảy ra.

Tại phòng Lệ Xuân.

– Mệt quá! – Lệ Xuân nói, nằm xuống giường.

– Ngủ đi cho khỏe. – Cao Kỳ ngồi bên cạnh nói.

– Ừ! Có lẽ tớ nên đi ngủ. – Lệ Xuân nằm ngay ngắn lại trên giường.

Cao Kỳ trở về giường của mình ngồi còn Lệ Xuân thì nằm ngủ. Nhưng mới chợp mắt chưa được bao lâu thì Lệ Xuân phải tỉnh dậy bởi hàng loạt tiếng động từ phòng bên cạnh.

“Rầm! Rầm! Xoảng! Rầm!”

– Hai người này làm gì thế? – Lệ Xuân nhíu mày ngồi dậy.

– Hai người đó đánh nhau gì dữ dội thế? – Cao Kỳ gấp quyển sách lại.

– Đi qua xem. – Lệ Xuân ngồi dậy.

Cả hai rời khỏi phòng thấy cả lớp và 1 vài người ở phòng gần đó đang đứng xung quanh phòng. Bỗng…

“Rầm!”

Cánh cửa văng ra, Thiên Băng văng ra ngoài. Cả lớp ngạc nhiên nhìn, không biết hai người đã làm gì mà lại đánh nhau dữ dội như thế. Nhìn vào bên trong, căn phòng rất lộn xộn, chẳng còn nguyên vẹn thứ gì, trừ cái rèm cửa ra, đến tường còn nứt vài chỗ.

– Cô không thắng nổi tôi đâu. – Hữu Trí bước ra khỏi phòng, nhìn Thiên Băng bằng đôi mắt đỏ tươi.

– Ai nói với anh? Tôi vẫn còn đủ sức đây. – Thiên Băng đứng dậy, quệt máu chảy ở miệng đi.

– Được! Vậy chúng ta tiếp tục. – Hữu Trí cười lạnh.

– Tôi sẽ đánh bại anh. – Đôi mắt của Thiên Băng từ màu đen chuyển thành màu đỏ tươi.

– Hai người nên dừng lại. – Băng Tuyết bước ra ngăn cản.

– Tại sao? – Thiên Băng và Hữu Trí nhìn Băng Tuyết đồng thanh.

– Muốn đánh nhau thì kiếm chỗ nào vắng vẻ ấy, ở đây có rất nhiều người. Hai người muốn ở đây xảy ra án mạng sao? – Băng Tuyết khoanh tay trước ngực nói.

– Vậy chúng tôi đi chỗ khác. – Đôi mắt của Hữu Trí trở lại màu đen.

– Còn nữa, nếu thế giới của hai người biết chuyện này họ sẽ nghĩ thế nào? Nếu đánh nhau vì những lí do vớ vẩn thì tốt nhất dừng lại đi, trước khi nó lan truyền đến đó. – Băng Tuyết nhìn hai người bằng ánh mắt sắc lạnh.

– Được thôi! Tôi sẽ dừng lại. – Đôi mắt của Thiên Băng cũng trở lại thành màu đen – Hết kì nghỉ cậu đến Anh với tôi.

– Không! Tôi không muốn gặp tên đó. – Hữu Trí bước vào trong phòng.

– Không muốn cũng phải đi. – Thiên Băng cũng bước vào trong phòng.

– Hai người tính làm sao với căn phòng này? – Lệ Xuân lên tiếng hỏi.

– Đổi phòng và bồi thường. – cả hai đồng thanh.

– Hết chuyện rồi! Về phòng thôi mọi người. – lớp trưởng nói lớn.

Tất cả đều rời đi, để lại hai con người tỏa ra sát khí nồng nặc. Cả hai thu dọn xong những bộ quần áo còn nguyên vẹn rồi đi ra khỏi phòng, xuống chõ tiếp tân. Sau khi thanh tians hết tiền bồi thường cùng với chuyển phòng, cả hai trở về phòng. Cả hai định là ở phòng đơn, mội người một phòng để khỏi đánh nhau nhưng chẳng may là các phòng đơn đều được đặt chỗ hết rồi nên đành ở phòng đôi nằm trên tầng cao nhất và gần với lối lên sân thượng. Trong thang máy, cả hai chẳng nói với nhau câu nào, không khí u ám bao trùm lấy hai người. Lên tới tầng cao nhất, cả hai đi thẳng về phòng đã đặt. Bước vào phòng, Thiên Băng và Hữu Trí xếp đồ vào trong tủ sau đó việc ai nấy làm không nói với nhau 1 câu.

Đến tối, bỗng điện thoại của Thiên Băng reo lên cùng lúc với điện thoại của Hữu Trí. Cả hai cùng mở điện thoại lên xem, bên trong hiện lên hai tin nhắn giống y nhau.

“9 giờ tối, cửa khách sạn, ai không đi sẽ hối hận. À! Nhớ mặc đồ đen nha.

Người gửi: Atula/Băng Hạ.”

Hai người đọc xong tin nhắn liền đặt điện thoại xuống và tiệp tục việc đang làm. Đến 7 giờ tối, điện thoại của Thiên Băng reo lên.

– Alô! – Thiên Băng bắt máy.

– Xuống ăn tối. Mà hai tụi mày ở đâu thế? – giọng Băng Hạ vang lên trong điện thoại.

– Ừ! – Thiên Băng cúp máy rồi quay sang nhìn Hữu Trí – Ăn tối.

– Ừ! – Hữu Trí tắt máy tính.

Cả hai cùng đi xuống dưới trong sự im lặng đến đáng sợ. Sau khi cả hai xuống chỗ cả lớp đang chờ thì cả lớp đi đến nhà hàng mọi lần ăn tối như bình thường. Ăn xong thì cả lớp thanh toán rồi ra về như bình thường.

Đến 9 giờ, trước cửa khách sạn khá vắng, chỉ có 1 đám người mặc đồ đen từ đầu tới chân đang đứng. Họ dường như đang chờ ai đó.

– A! Xin lỗi! – Băng Hạ chạy ra thở hổn hển.

– Mày là người gọi tụi tao ra đây mà lại đến trễ nhất. Nói nhanh có chuyện gì? – Lệ Xuân nhìn Băng Hạ.

– Đi theo tao. – Băng Hạ bước đi về phía trước, có vẻ rất lén lút.

Đi được 1 lúc, Băng Hạ dẫn cả lớp đến phía sau 1 tảng đá lớn. Cả lớp vẫn chưa hiểu Băng Hạ dẫn ra đây làm gì, thấy Băng Hạ ló đầu ra liền ló đầu ra nhìn theo. Cuối cùng cũng biết Băng Hạ dẫn ra đây làm gì, thì ra là xem người ta tỏ tình. Người ta ở đây không ai khác chính là Lâm Từ và Nhã Lệ.

– Sao mày biết thế? – Hà Giang nghi ngờ nhìn Băng Hạ.

– Tao kể sau. Giờ im lặng ngồi xuống xem với tao. – Băng Hạ lấy ra trong túi xách ra cái laptop.

Băng Hạ mở laptop lên, cả lớp người ngồi người đứng phía sau Băng Hạ để xem phần mềm Băng Hạ mở lên. Thì ra là máy nghe lén để đám ở đây có thể nghe.

Bên kia thì Nhã Lệ đang đứng trong 1 trái tim được xếp từ nến, còn Lâm Từ đang quỳ 1 chân, tay đang tặng hoa cho Nhã Lệ.

– Cậu làm bạn gái tớ nhé! – giọng của Lâm Từ phát ra từ cái máy tính.

– Tớ… Tớ… – giọng Nhã Lệ vang lên – Tớ đồng ý! – Nhã Lệ cười tươi.

Rồi cả lớp thấy hai người ôm nhau hạnh phúc. Còn đám ngồi kia thì đang ghi âm lại hết để “tống tiền” Nhã Lệ. Đã thế Băng Hạ còn phát tán cái video mà caia máy quay cô đặt ở tảng đá đối diện chỗ hai người tỏ tình cho cả lớp.

– Haizzz! Tao muốn được như nó quá! – Băng Hạ nói.

– Nếu cậu muốn lần sau tớ sẽ làm như thế, có thể hơn thế nữa. – Khắc Duy đặt 1 tay lên vai Băng Hạ.

– Về phòng đi! Nó phát hiện ra giờ. – Băng Hạ tắt máy tính đi.

Cả lớp nhanh chóng chuồn lên lớp để hai người kia không phát hiện và để dành việc tống tiền sau. Sau khi lên phòng, tất cả tắt điện đi ngủ sớm để mai đi chơi.

Note: Mọi người nhớ nhận xét cho em nha.*cúi đầu*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.