– Còn gì nữa không? Lấy ra luôn đi! – lớp trưởng lớp A5 tỏ vẻ thách thức.
Bên dưới thấy lớp trưởng lớp A1 im lặng, bắt đầu ồn ào nói xấu. Lớp trưởng lớp A1 cũng chẳng còn gì trong tay, bây giờ chỉ trông cậy vào đám bên dưới tìm được gì đó để áp đảo tình hình này. Bỗng lớp trưởng sực nhớ còn 1 thứ nữa, thứ có thể áp đảo được tình hình này và…
“Vút”
– Mày tính ám sát tao à? Thiên Băng! – lớp trưởng lớp A1 quay lại, chụp lấy cái usb bị phóng lên.
– Chắc vậy! – Thiên Băng thản nhiên đáp lại.
– Cận cảnh luôn đó! – Băng Hạ nói lớn lên.
– Haizzz! Tao cũng mệt lắm rồi! – lớp trưởng nhìn lớp A1 nói rồi đưa cái usb đó cho cô tổng phụ trách.
Màn hình hiện lên rõ mặt của 2 người, rõ từng chi tiết. Hành động này cũng chỉ do 2 người này làm.
– Đám A1 ngu ngốc! Tao dám chắc lần này tụi nó sẽ không được tham gia. – 1 người nói.
– Chắc chứ? Đám đó chỉ số IQ cao chót vót sợ tụi nó tìm ra đó! – người kia nói.
– Diễn tiếp đi! Mệt quá! – người này nói tiếp.
2 người rời khỏi chỗ đó. Hết phần phim đó. 2 lớp trưởng kia thì hóa đá nhìn lên màn hình, bên dưới bắt đầu ồn ào, còn lớp A1 tỏ vẻ quan tâm đến mọi thứ xung quanh nhưng trong lòng đang cười hả hê vui sướng. Lớp A1 mới chỉ cho coi 1 phần, còn 1 phần nho nhỏ nữa muốn cho mọi người xem nhưng chắc có lẽ không cần đến nữa rồi.
– Sao… Sao tụi mày có thể… – lớp trưởng lớp A2 lắp bắp.
– Không nên biết. – lớp trưởng lớp A1 cười lạnh.
Đương nhiên mọi thứ đều trong kế hoạch của tụi nó rồi. Thật ra chuyện là thế này:
Vào buổi trưa ngày đầu tiên đến trang trí đó, sau khi ăn cơm, tất cả đi vứt rác, chỉ có mỗi Hữu Trí là nằm ngủ trên cành cây. Cả lớp đi được 1 lúc thì Hữu Trí nghe ở phía dưới có tiếng ồn liền mở mắt và nhìn xuống phía dưới. Ở gốc cây có 2 người đứng đó, Hữu Trí nghe được từ đầu đến cuối câu chuyện và đương nhiên cậu ghi âm hết vào trong điện thoại để nói lại cho cả lớp nghe. Đợi hai người đó rời đi, Hữu Trí mới nhảy xuống khỏi cây và nhanh chóng trở về lều. Thấy mọi người đã ở trong lều, tất cả đóng kín hết các cửa, bịt kín các lỗ hổng, bật đèn pin lên, cậu mở đoạn ghi âm đó cho mọi người cùng nghe. Nghe xong đoạn ghi âm, mọi người đã hiểu mọi chuyện sắp diễn ra, theo phân chia nhanh chóng tìm ra được chứng cớ. Băng Tuyết, Lệ Xuân, Nhã Lệ và Băng Hạ nhanh chóng đột nhập vào trong lều lớp A2 lúc vắng người để gắn camera nhỏ nhưng đủ để quay hết gian hàng. Từ Thức, Cao Kỳ, Lâm Từ và Khắc Duy đột nhập vào trong lớp A5 để đặt camera. Thiên Băng và Hữu Trí thì xâm nhập vào camera của trường để xóa những dấu vết của lớp, thay vào đó là 1 đoạn phim ngắn đã chuẩn bị từ trước, vì ai cũng biết là lớp A2 và A5 sẽ kiểm tra camera trường. Còn những người khác cũng có vai trò rất quan trọng, chính là đánh lạc hướng các thành viên hai lớp đó để đủ thời gian cho những người khác lắp đặt camera và chuồn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các thành viên nhanh chóng trở về lều để tiếp tục trang trí tiếp. Nhưng chẳng hiểu sao mà tới khi cảm thấy đói bụng, các thành viên mới trở về nhà mà cái kế hoạch kia đã hoàn thành xong. Và ngày hôm sau, đúng như dự tính, cả lớp bị gán cái tội danh trộm cắp, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, cả lớp A1 bắt đầu rủ nhau đi chơi nhiều hơn nhưng tối về nhà lại cắm đầu vào làm mấy cái ảo ảnh để đặt vào trong lều. Cái hôm trước ngày lễ hội diễn ra, tụi nó nhanh chóng di chuyển mấy cái máy vào trong lều rồi chuồn về mà không ai biết.
Hiện tại thì 2 lớp A2 và A5 vẫn chưa hoàn hồn lại được còn lớp khác lại xì xào bàn tán.
– Các người cứ từ từ giải quyết với nhau nha! Tôi xuống đây! – lớp trưởng lớp A1 quay đầu định bước xuống, nhưng lại quay đầu lại – À! Lần sau có cải trang thì nhớ đi đôi giày rẻ tiền nhá! Tụi tôi không có đủ điều kiện như mấy người đâu. Chúng tôi chỉ sử dụng hàng chợ rẻ tiền thôi! – lớp trưởng cười lạnh, quay đầu bước xuống.
2 lớp trưởng còn lại đều đi xuống, trước những tiếng xì xào bàn tán của các lớp khác. Cuối cùng, các lớp theo hướng dẫn của thầy ra về.
Ngày hôm sau, các lớp lên trường sơ kết lớp và đi dọn dẹp sân trường. Hiện giờ các lớp đang sơ kết lớp trừ 1 lớp.
– Aizzz! Chán quá đi! – Băng Hạ nằm dài ra bàn.
Cô giáo đứng trên nói nãy giờ mà trong lớp chẳng ai nghe cô nói gì. Cuối năm rồi, tới giờ lớp A1 này bộc lộ tính cách thật rồi, cả năm phải làm học sinh ngoan khiến tụi nó rất mệt mỏi. Hiện giờ tình cảnh là cô nói mặc cô và trò nói kệ trò, từ đầu đến cuối không biết cái lớp này nghe được bao nhiêu chữ nữa không biết. Cô nói được giữa chừng, không thấy ai nghe cô liền dừng lại, không nói nữa vì nói tiếp cũng chẳng ma nào nghe.
– Các em xuống dọn sân trường dọn dẹp cùng mọi người đi. – cô giáo nói.
Sau câu nói đó, các thành viên trong lớp uể oải đi xuống dưới sân trường. Đối với các lớp khác thì trang trí lâu, tháo dỡ thì nhanh, nhưng đối với lớp A1 thì ngược lại, lúc làm thì nhanh lắm còn hiện giờ thì tốc độ làm còn hơn sên bò. Hầu hết mọi thứ đều được cả lớp cất gọn vào bọc để tí phân chia còn máy móc thì của ai thì tự cầm về. Máy móc tuy không nhiều nhưng các thao tác gỡ ra rất phức tạp. Trong khi các lớp khác đã dọn dẹp zong hết chuẩn bị dỡ giàn hàng thì lớp A1 chỉ mới thao xong được hơn 1 nửa máy móc bên trong. Đến lúc lớp A1 ra khỏi lều thì các lớp khác đã xong hết và về từ lúc nào rồi. Dỡ lều xuống, tụi nó cuộn lều lại, cột hết những cái cọc lại rồi dựng lên 1 bên. Dọn xong xuôi, tụi nó chia nhau mấy cái trang trí kinh dị tụi nó mua và làm.
– Đi ăn liên hoan thôi! – Băng Hạ hòa hứng nói.
– Mời cô giáo đi luôn không? – Nhã Lệ hỏi.
– Cô đi rồi, mời kiểu gì? – lớp trưởng nói.
Cả lớp xách đồ ra ngoài cổng. Bây giờ tụi nó mới thấy tụi nó dọn quá lâu, hiện giờ là cánh cổng cao to đóng chặt trước những khuôn mặt tiếc nuối của các thành viên lớp A1. Tất cả kéo nhau vào phòng bảo vệ, bác bảo vệ đi mất tiêu rồi, đành phải vào trong lục chìa khóa. Tìm mãi trong phòng bảo vệ, Lệ Xuân tìm thấy chiếc chìa khóa mở cổng. Nhanh như chớp, tất cả chạy vào trong lấy xe, lấy luôn cả xe của Lệ Xuân ra. Lệ Xuân mở cử cho mọi người ra ngoài, sau đó khóa cổng lại cẩn thận, trả chìa khóa lại chỗ cũ rồi trèo ra bên ngoài, chỗ cả lớp đang đứng chờ. Tất cả chạy về nhà cất đồ, thay quần áo khác vì tất cả đang mặc đồng phục.
30 phút sau, các thành viên lớp A1 đã tập hợp đầy đủ ở trước cổng trường và cãi nhau ầm ĩ. Ai đi qua cũng quay lại nhìn tụi nó với ánh mắt kì lạ, chẳng lẽ tụi là chuyện gì khác thường sao? Cãi nhau 1 hồi, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về vận may mà thôi. Lớp trưởng bắt đầu bắt thăm.
– Quyết dinhn cuối cùng là đến Saigon Garden. – lớp trưởng cầm 1 lá thăm lên, dõng dạc đọc lớn.
– Let’s go! – Vũ Thiên nói và phóng đi trước.
Những người khác cũng nhanh chóng nối đuôi nhau thẳng đến địa điểm đã chọn, Saigon Garden. Tụi nó đi gửi xe, đi bộ từ đó đến Saigon Garen. Trước mắt cả lớp là 1 toà nhà lớn, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, đúng với cái tên “khu vườn”. Còn khá sớm nên tụi nó kéo nhau vào trong quán có bảng hiệu “The Coffee Bean & Tea Leaf”. 20 người vào trong quán, ngồi vào 5 bàn gần nhau. Phục vụ đưa tụi nó menu, chỉ cần liếc sơ qua, lớp trưởng đáp lại ngay.
– 1 Mocha, 1 Malibu Dream, 2 Americano cho bàn số 3. 1 Hot Chocolate và 3 Hot Hazelnut Latte cho bàn số 4. 2 Hot Dark Chocolate và 2 Espresso cho bàn số 8. 1 Vanilla, 1 White Chocolate, 1 Hot White Coffee và 1 Berry’d Treasure cho bàn số 13. 4 Black Forest cho bàn số 14. – lớp trưởng nói hết từng bàn.
– 1 bàn thêm 4 bánh Chocolate Mousse. – lớp phó tiếp lời.
– Xin quý khách chờ 1 lát. – người phục vụ đó cúi đầu rồi đi vào trong.
Cả lớp bắt đầu nói chuyện phiếm. Đến khi thức uống và bánh được bê lên thì tụi nó mới bắt đầu dừng lại và thường thức cái bánh và đồ uống của mình. Ai trong tụi nó cũng biết được giá của cái những thứ này nhưng chẳng ai quan tâm, cái này thì chẳng là gì đối với đám này. Ăn uống xong hết, cả lớp thanh toán tiền, mỗi phần của tụi nó cũng chẳng ít, đứa nào cũng hơn 100 ngàn.
Bây giờ, tất cả đi khám phá xung quanh chỗ đó, chụp hình tự sướng liên miên, vì ở đây có những tòa nhà khá đẹp khiến tụi nó bị cuốn hút. Mọi ngõ ngách trong Saigon Garden đều được tụi nó khám phá hết.
Cuối cùng, tụi nó vào trong Eve Flowers tham quan. Đủ các loại hoa được sắp xếp 1 cách ngăn nắp và đẹp mắt. Những bình hoa, giỏ hoa đã được cắm sẵn để trang trí nhìn cũng đẹp. Nhưng dù đẹp đến đâu thì chẳng ai mua, hoa là để ngắm, trang trí nhưng rơi vào tay mấy đứa không biết “thương hoa tiếc ngọc” này thì không đầy 2 phút là vào sọt rác rồi. Đi xung quanh, ngắm hết gian hàng hoa, tất cả bât đầu cảm thấy đói. Cũng đúng thôi, chạy khắp nơi, xem hết mọi ngõ ngách nên giờ đói cũng phải thôi. Tất cả kéo nhau đến nhà hàng trong đó ăn.
Bước vào trong nhà hàng, bên trong rất sang trọng, tụi nó nhanh chóng vào trong 1 phòng ăn. 20 người ngồi xuống, gọi hết tất cả những gì có trong menu, đơn giản vì dạ dày đám này là dạ dày không đáy. Khi thức ăn được dọn lên, tất cả đều nhanh chóng cầm đũa lên và khi cánh cửa phòng đóng lại, bên trong không có người ngoài, đứa nào đứa nấy bắt đầu tranh giành đồ ăn của nhau. Cuộc đại chiến đồ ăn bắt đầu rất cuồng nhiệt, hầu hết lớp đều tham gia kể cả những tảng băng. May cho tụi nó là phòng cách âm nên âm thanh không lọt được ra bên ngoài, đôi khi có thức ăn bay ra ngoài, còn ai mà gắp chúng thức ăn các tảng băng chuẩn bị gắp thì 1 ánh nhìn rất “thân thiện” khiến người đó nhanh chóng rút đũa lại. Đến khi tất cả ăn xong, tất cả dừng lại, căn phòng không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa, bên trong chính là 1 bãi chiến trường đúng nghĩa. Nhưng chẳng ai trong tụi nó quan tâm, đi thẳng ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra. Thanh toán tiền xong, lớp A1 đi ra ngoài, lấy xe ra. Khi cả lớp có mặt đầy đủ, lớp trưởng lên tiếng.
– Đi đâu nữa đây
– Đi chơi ở công viên lần trước đi, tụi mình vẫn còn đống này để xử lý nữa nè. – Vũ Thiên giơ túi đựng đồng xu lên.
– Tao tưởng mày quẳng đi rồi. – Hoài Thương nhìn Vũ Thiên.
– Sao quẳng được. Nó cũng là tiền mà. – Vũ Thiên cười – Đi gắp gấu bông đi bán như lần trước cho vui không?
– Cũng được đó! Đi đi! – Băng Hạ hào hứng.
Tất cả chạy xe đến công viên giải trí lần trước, chui vào trong khu trò chơi. Tất cả cùng đi gắp thú. 10 phút sau, những con thú bông được gắp ra cũng khá nhiều, nhưng số tiền xu vẫn chưa hết, đơn giản vì có vài đứa đang chơi mấy trò kiếm xu. Khi thấy số thú cũng được kha khá rồi thì tất cả đứng lên ra quầy đổi xu.
– Chị ơi! Ở đây có đổi xu lấy tiền không? – Hà Giang cầm túi xu đến chỗ quầy đổi xu.
– Không, em! – người đứng ở quầy vội nói khi nhìn thấy trên tay đứa nào đứa nấy 1 đống thú bông và cô bé kia đang cầm 1 túi lớn.
– Chán quá! Lại vác về. – Hà Giang quay lại nhìn cả lớp.
– Đừng buồn! Không đổi được thì cho người ta luôn đi bà, mày chắc thiếu tiền. – Vũ Thiên nhìn Hà Giang.
– Mày thiếu tiền nổi à? – Nhật Hoàng liếc Hà Giang.
– Được rồi! Được rồi! Đừng nhìn tao như thế chứ! – Hà Giang quay lại quầy đổi xu – Tặng đó! – nói xong, Hà Giang nhanh chóng rời đi.
Cô gái đứng ở quầy đổi xu nhìn tụi nó bằng ánh mắt kì lạ. Còn lớp A1 sau khi rời khỏi đó liền kéo nhau đi chơi mấy trò chơi ở đó.
Đầu tiên là đi tàu lượn siêu tốc. Mới lúc đầu đi thì bình thường, chẳng có gì cả, lúc đi xuống là tình cảnh này. 1 số người đi cùng lớp tụi nó xanh mặt, nôn lên nôn xuống trong khi lớp A1 ung dung bước xuống, vui vẻ cười đùa nói chuyện. Tiếp theo, tất cả đến nhà ma, nhưng có điều là chưa kịp mua vé đã bị đuổi vì sợ bị thiệt hại như lần trước. Sau đó, tất cả dẫn nhau đến khu vui chơi “thăm” con sư tử bị bắn gãy chân. Nhưng vừa bước vào, con sư tử liền nhào về phía tụi nó như muốn “ăn tươi nuốt sống” tụi nó, có vẻ như vết thương ở chân của nó đã lạnh rồi nên đi ra ngoài mất công không kiềm chế được lại cho nó 1 phát nữa thì chắc bị cấm vào luôn quá. Đi lòng vòng, tụi nó chơi hết trò này tới rò khác nhưng vẫn chưa thấm thía gì, tất cả giờ nhìn vẫn còn sung sức lắm.
Khi trời bắt đầu tối, tụi nó mới rời khỏi đó vì chơi hết trò chơi. Nhưng trên tay vẫn còn 1 đống thú bông nên tụi nó quyết định đến khu chợ đêm mở sạp bán thú nhồi bông. Chắc ít ai tưởng tượng được 1 đám công tử tiểu thư mướn 1 sạp ngồi bán thú nhồi bông. Nhưng thực tế là họ đang ngồi cùng 1 đống thú nhồi bông được bày ra trên sạp được trải bạt sạch sẽ.
– Giá rẻ! Giá rẻ! 25 ngàn 1 con, 25 ngàn 1 con đê! Mua đi! Mua đi! – lớp trưởng cầm loa nói.
– Cô dì chú bác mua về cho con cháu nó chơi đi! – lớp phó rao.
– Ông đi qua, bà đi lại, mua giùm cho con 1 con đi! – lớp phó trật tự nói lớn.
Và rất nhiều câu rao khác tương tự thế, dù sao cũng bán 1 lần nên tụi nó cũng rất quen với việc này rồi. Những con thú nhồi bông của tụi nó rất đẹp, giá lại rẻ, khiến từ người già đến trẻ nhỏ đều thích. Mọi người đều nghĩ tụi nó sẽ lỗ sau vụ này nhưng không ai biết rằng số thú bông này tụi nó chẳng bỏ ra tí tiền nào hết, không tốn lấy 1 xu. Chẳng mấy chốc, số thú bông trên sạp đều được bán hết, cả lớp cầm tiền vào 1 sòng bạc.
Bước vào trong sòng bạc sang trọng, sau khi đổi tiền thành xèng rồi tiến vào trong. Với bộ quần áo đơn giản, bộ mặt ngây ngô, ngồi vào 1 bàn đang đánh bài, mọi ánh mắt của bàn đó nhìn về phía đám đó, tỏ ra khinh thường đám người trước mặt.
– Muốn chơi gì? – người đàn ông trước mặt tụi nó nói.
– Ủa? Ông hỏi tôi hả? – Lệ Xuân chỉ vào mặt mình.
– Hỏi lạ! Ngoài cô có ai để tôi hỏi? – người đàn ông đó vẫn thản nhiên nói.
– Có rất nhiều người a! Có mấy người đứng sau ông này, cái anh chia bài này, mấy bạn tôi này nên sao tôi biết ông nói tôi? – Lệ Xuân tỏ vẻ ngây thơ – Tiến lên.
Nghe xong, cái anh chàng mặc đồ phục vụ bắt đầu chia bài cho 2 người, cả hai đặt cược hết số tiền của mình. Lệ Xuân cầm lấy phần bài của mình lên, che đi khuôn mặt của mình. Khuôn mặt của Lệ Xuân tóe lên 1 tia gian tà, bắt đầu xếp bài lại rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt ngây ngô như chưa từng chơi bài. Người đàn ông đó cười đắc thắng, thẳng tay chơi như muốn “đè bẹp” những lá bài trên tay Lệ Xuân. Nhưng đâu có dễ vậy, Lệ Xuân nhìn nhìn, lúc đầu vẫn tỏ vẻ ngây ngô chưa biết chơi, đánh lạc hướng tất cả. Như 1 diễn viên thực thụ, không bao giờ để lộ sơ hở trên khuôn mặt đầy giả tạo này. Lúc đầu, phải để ông ta vui sướng, lên tới thiên đàng với cái chiến thắng ảo ảnh. Sau đó, từ từ hạ ông ta 1 cách không thương tiếc, phải để ông ta rơi từ 9 tầng mây xuống 18 tầng địa ngục. Đó mới là cách chơi bài của Lệ Xuân. Trong khi đang hưởng thụ chiến thắng trên thiên đàng vui sướng, số bài trên tay ông ta đã vơi gần hết, còn Lệ Xuân bắt đầu khởi động chiến thuật của mình, với số lá bài gấp đôi ông ta. Các đường đi của ông ta lần lượt bị Lệ Xuân chặn, nếu nhìn theo số lá bài thì người đàn ông kia đang rất có lợi thế nhưng nếu nhìn kĩ lại thì ông ta đang bị Lệ Xuân chèn ép. Và cuối cùng đương nhiên là kết quả cuối cùng là của Lệ Xuân. Lệ Xuân cười khá tươi, cầm lấy số xèng đó bước đi sang bàn khác. Tất cả đều sử dụng cách như nhau để cho người đối diện phải rớt xuống khỏi thiên đàng. Khi kiếm được kha khá, tất cả kéo nhau ra ngoài, đổi lại thành tiền rồi kéo nhau đi ăn 1 bữa hoành tráng rồi về nhà nghỉ ngơi.