Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 29



Sáng hôm sau.

Băng Tuyết thức dậy như bình thường, vào trong phòng thay đồ như thường lệ và đi học. Hôm nay, Băng Tuyết chở Rita đi học như hôm qua. Đến trường, Băng Tuyết nói Rita đi lên lớp trước còn cô vào trong gửi xe. Băng Tuyết đi ra khỏi nhà gửi xe rồi đi thẳng lên lớp. Cô bước vào trong lớp, cô ngồi vào chỗ của mình rồi quẳng cặp lên bàn. Băng Tuyết trước khi đi học, đã dặn Duncan không cho ai ra khỏi bang trong khi không có sự cho phép của cô. Băng Tuyết nhìn sang 4 đứa đang cười nói kia mà chẳng biết tính mạng đang bị đe dọa. Đang suy nghĩ, máy tính của cô vang lên. Cô lôi máy tính và mở ra, lại là người hôm qua đã gửi những dòng tin nhắn đó cho cô.

“Yên tâm! Các cô không chết ngay đâu, thuộc hạ của các cô sẽ đi trước.”

“Ngươi là ai? Sao biết ta đang nghĩ gì?”

Băng Tuyết vội vàng nhắn lại.

“Kẻ thù. Đối với tôi tất cả đều có thể, chỉ là tôi có muốn hay không thôi.”

Băng Tuyết đọc tin nhắn của tên đó rồi nhìn xung quanh, cũng không có ai đang nghi cả. Băng Tuyết lại đọc tin nhắn đó lần nữa rồi cất máy tính đi để không ai nhìn thấy tin nhắn của cô. Cô càng cảm thấy lo cho những người ở bar sẽ gặp nguy hiểm. Cô cố tỏ vẻ bình thường để 4 người kia không để ý nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Bỗng có 1 tờ giấy được đặt trên bàn cô.

“Cô có cần tôi giúp đỡ gì không?”

“Không.”

“Tôi với cô là đồng minh đấy!”

“Kệ cậu. Tốt nhất đừng xen vào.”

“Nhưng liên quan đến mạng người.”

“Không phải chuyện của cậu.”

“Nhưng tôi có thể giúp.”

“Được rồi! Tùy cậu.”

“À! Khi nào rảnh qua nhà tôi lấy loại cây cuối cùng.”

“Ờ!”

Băng Tuyết và Từ Thức chuyền qua chuyền lại 1 tờ giấy đầy chữ. Từ Thức biết chuyện là do vừa nãy đi vào lớp cậu thấy Băng Tuyết đang đọc tin nhắn, mặt cô nhìn thấy khá lo lắng nên cậu nhẹ nhàng bước lại gần và đọc hết những gì hiển thị trên màn hình. Cậu biết Băng Tuyết không cho mọi người biết vì sợ sẽ lo lắng.

Tại quán bar.

– Duncan! Tôi đi ra ngoài mua ít đồ. – 1 người con trai nói.

– Kim Thành! Cậu cũng biết tỷ Sandy đã nói gì rồi mà. – Duncan lo lắng nói.

– Tôi đi 1 tí rồi về ngay thôi. Các tỷ không biết đâu. – người con trai tên Kim Thành nói.

– Ờ… – Duncan lưỡng lự.

– Tôi hứa 5 phút sau sẽ quay lại. – Kim Thành cố gắng thỏa thuận.

– Được thôi! – Duncan đồng ý.

Kim Thành đi ra khỏi bar và đi tới siêu thị gần bar. Bỗng có 1 người mặc áo đen nhảy xuống khỏi 1 cái cây và xuất hiện trước mặt Kim Thành. Kim Thành không quan tâm, né sang 1 bên và bước tiếp. Nhưng chưa bước được xa lắm, người mặc áo đen đó lại chặn trước mặt Kim Thành.

– Ngươi muốn gì? – Kim Thành lên tiếng hỏi.

– Muốn 1 thứ duy nhất từ ngươi. – người đó nói.

– Là gì? – Kim Thành nhìn tên đó.

– Chính là mạng ngươi. – người đó ngẩng lên và lao vào Kim Thành.

Quay lại trường.

“1 sinh mạng kết thúc.”

Đó chính là tin nhắn mà Băng Tuyết đọc được trong máy của cô. Băng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ lo lắng. Rita ngồi bên cạnh nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Băng Tuyết cũng hiểu có chuyện không hay xảy ra rồi. Băng Tuyết nhắm mắt lại rồi trở về trạng thái lạnh lùng như bình thường. Cô tiếp tục hai tiết học của mình như bình thường.

Ra chơi.

Điện thoại của Băng Tuyết reo lên. Cô vội đi ra ngoài nghe điện thoại. Sau một lúc cô bước vào lớp vội vàng cất sách vở vào cặp rồi cầm cặp chạy ra khỏi lớp trước sự ngạc nhiên của mọi người trong lớp. Băng Tuyết chạy xuống nhà gửi xe lấy xe đạp rồi chạy thẳng đến bar. Duncan đang đứng chờ Băng Tuyết trước cửa. Băng Tuyết vừa tới bar, Duncan dẫn Băng Tuyết đến nơi gần với siêu thị. Và trước mặt hai người chính là 1 sát thủ trong bar, Kim Thành, xác người chết nằm ở vỉa hè. Vì con đường này hầu như không có người đi qua đây nên không ai phát hiện ra cái xác sớm hay nhìn thấy hung thủ. Theo như Duncan kể lại, Kim Thành đã ra khỏi bar vì muốn mua 1 ít đồ gì đó và nói 5 phút sau sẽ quay trở lại. Sau 10 phút không thấy cậu ta trở lại, Duncan đã rời khỏi bar để đi tìm, cậu ta phát hiện xác chết của Kim Thành đang nằm giữa đường và theo như phân tích thì do 1 cú đâm chí mạng vài tim còn lại không có bất kì vết thương nào khác nữa.

– Tôi dặn cậu như thế nào? Cậu không nhớ được ư? – Băng Tuyết nhìn vào Duncan đang đứng bên cạnh.

– Em xin lỗi. – Duncan cúi đầu.

– Xin lỗi được ích gì? Thôi! Chuyện cũng lỡ rồi cậu xử lí đi và ghi nhớ chuyện này. – Băng Tuyết nói rồi đi thẳng vào về bar.

Băng Tuyết vừa bước vào trong bar, không khí lo lắng bao trùm khắp căn phòng. Khi Băng Tuyết bước vào, những người khác trong bar nhìn Băng Tuyết bằng ánh mắt lo sợ.

– Mọi người đừng lo lắng như vậy! Có thể là chuyện xảy ra ngoài ya muốn thôi. – Băng Tuyết cố an ủi mọi người trong bang.

– Tỷ có thể nói có chuyện gì đang xảy ra với chúng ta không? – 1 người trong bang lo lắng nói.

– Không cần biết. Nhưng cố gắng tránh nơi 1 mình, nên đi chung nhiều người. – Băng Tuyết nói.

Băng Tuyết lại 1 cái bàn, lôi cái laptop ra khỏi cặp rồi ném cặp sang ghế bên cạnh. Băng Tuyết mở laptop lên và làm việc còn dang dở của mình. 1 lúc sau, Duncan trở về bar và trấn an mọi người, điều khiến Duncan sợ chính là cái liếc mắt sắc lạnh của Băng Tuyết dành cho cậu. Duncan không dám nhìn vào góc phòng, nơi Băng Tuyết đang ngồi làm việc ở đó. Sau khi xử lí xong công việc, Băng Tuyết ngồi nhìn nhưng người trong bang đang trở nên lo sợ. Băng Tuyết lại gần Duncan rồi nói gì đó và cậu đi theo cô vào trong 1 căn phòng khác trong quán bar.

– Cậu nên thắt chặt phòng bị. Từ ngày mai sẽ có 1 người trong chúng tôi ở lại. – Băng Tuyết nghiêm nghị nói.

– Em xin lỗi tỷ. Em sẽ cố gắng hơn nữa. – Duncan cúi đầu xuống rồi nói.

– Tốt nhất là thế! Vì cậu cũng trong vòng nguy hiểm đấy! – Băng Tuyết ngả người dựa vào phía sau.

– Sao? Dạ! Em sẽ cố gắng. – Duncan hơi ngạc nhiên rồi lại trở lại bình thường.

– Tôi xin lỗi. – Băng Tuyết nói.

– Người cẫn xin lỗi không phải tỷ. Những lời đó là của kẻ thù nói mới đúng. – Duncan cúi đầu u buồn nói.

Cả hai im lặng, không khí trở nên im lặng 1 cách đáng sợ. Mọi người trong bang ở bên ngoài thì lo lắng nhìn nhau mà không nói với nhau 1 câu nào. Khung cảnh ảm đạm như mọi người sắp chết đến nơi.

Trường học, ra về.

“Reng! Reng! Reng!”

Chuông reo lên, Rita vội cất sách vở vào trong cặp rồi nhanh chóng đi về. Ra tới cổng, cô chợt nhớ Băng Tuyết đã đi về trước nên đành phải đi bộ về bar. Đang đi giữa đường, Rita gặp Nhã Lệ đang chở Băng Hạ và Lệ Xuân đang đi xe bên cạnh. Bỗng, Lệ Xuân quay lại và nhìn thấy Rita đang đi bộ về. Dù sao cũng về cùng 1 nơi nên Lệ Xuân quyết định chở Rita về cùng. Đến bar, Rita đợi 3 người vào trong cất xe rồi cùng vào trong bar. Vừa mở cửa, 4 người đều nhìn thấy 1 không khí ảm đạm, điều mà chưa từng có ở nơi đây.

– Mọi người làm sao vậy? – Băng Hạ lo lắng lên tiếng hỏi.

– Kim Thành đã bị giết. – 1 người trong bang lên tiếng trả lời.

– Sao? Ai làm thế cơ chứ? – Lệ Xuân ngạc nhiên nói.

– Tại con đường tắt mà Kim Thành đi rất vắng vẻ nên không ai biết được chuyện gì đã xảy ra. – 1 người khác trong bang nói.

– Được rồi! Mọi người đừng lo lắng nữa. Nếu cứ như vầy sẽ không tốt cho mọi người. Rita ở đây bảo vệ mọi người. – Nhã Lệ nói.

3 người cùng nhau đi vào căn phòng Duncan và Băng Tuyết đang ở trong đó. Mở cánh cửa ra, 1 luồng khí lạnh bay ra khỏi căn phòng và thấy Duncan đang ngồi 1 góc phòng làm việc còn Băng Tuyết đang ngồi đọc sách ở ghế đối diện. 3 người cùng nhau bước vào và ngồi vào 1 ghế dài duy nhất còn trống chỗ. Băng Hạ, Nhã Lệ, Lệ Xuân và Duncan biết nhiệt độ trong phòng không tăng lên mà lại có dấu hiệu đang hạ xuống dưới âm độ

– Băng Tuyết! Ngừng hạ thấp nhiệt lại đi! – Băng Hạ lạnh tới run người.

– Mày làm tăng lên đi! – Băng Tuyết lạnh lùng nói, không thèm nhìn Băng Hạ.

– Mày là người làm hạ, làm sao tao tăng được hả con kia? – Băng Hạ tức giận nói.

– Bớt lại Băng Hạ! Mày càng nói, nó càng hạ nhiệt độ cho mày thành người băng luôn giờ. – Lệ Xuân quàng tay qua vai Băng Hạ – Thôi! Để tao ôm mày cho ấm.

– Biến! Tao không cần. Ghê chết được. – Băng Hạ gạt tay của Lệ Xuân ra.

– Tao đi lấy đồ ăn trưa. – Băng Tuyết nói rồi gấp 1 quyển sách lại và đứng lên.

Băng Tuyết vừa bước ra khỏi căn phòng, căn phòng đột nhiên tăng độ 1 cách lạ thường. Cả 4 người trong căn phòng đều vui khi thấy nhiệt độ trong phòng đang tăng cao.

Băng Tuyết rời khỏi bar và đi đến quán cơm mà tối qua cô mua cho mọi người. Băng Tuyết vừa đến, chủ quán vội vàng nói mấy người giúp việc nhanh chóng cầm theo những cái tuia thức ăn lớn ra ngoài. Băng Tuyết đưa cho chủ quán 9 đồng tiền mệnh giá 500 ngàn rồi cùng mấy người giúp việc trong quán đó đi về bar. Băng Tuyết nói những người đó về trước rồi gọi mấy người trong bar ra cầm vào trong. Mọi người trong bar vẫn ảo não nhưng vẫn cố gắng lấy đĩa ra ăn cơm vì họ biết rằng nếu muốn đánh bại người khác trước hết mình phải khỏe trước đã.

– 4 người kia ra ăn cơm! – Băng Tuyết đứng ngoài cửa nói.

4 người mở cửa phòng rồi đi ra ngoài. 4 người cũng lấy phần của mình như bao người khác rồi vào trong phòng đó để vừa ăn vừa bàn chuyện được. Còn Băng Tuyết, cô cũng lấy phần của mình rồi cầm theo laptop 1 mình xuống căn phòng bí mật. Bước vào, Băng Tuyết lại gần chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, đặt phần ăn của mình lên bàn và mở máy tính lên. Không có tin nhắn mới, cô bắt đầu an tâm hơn rồi tiếp tục làm việc của mình. Cô vừa ăn vừa làm việc, cô đã quen với việc này khi ở nhà 1 mình. Bỗng Băng Tuyết thấy có cái gì đó kì lạ thì phải, cô nhìn xung quanh rồi ra chạm thử vào cánh cửa của nhà gửi xe. Băng Tuyết chạm vào rồi xuyên qua, nó như 1 tấm màn trong suốt nhưng cô có thể xuyên qua nó. Băng Tuyết gật đầu 1 cái rồi quay trở lại bàn, làm việc của mình. Bỗng Băng Tuyết nhận được 1 tin nhắn, nó được gửi từ Ngài ấy.

“Băng Tuyết ơi ~!”

“Đừng mong em đồng ý. Em bận làm việc rồi!”

“Đi mà ~!”

“Miễn bàn! Em không quan tâm”

Băng Tuyết nhắn tin lại và sau đó cô không nhận thêm 1 tin nhắn nào nữa, cô tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Ăn xong, cô để gọn đĩa qua 1 bên rồi tiếp tục làm công việc của mình vì công việc đối với Băng Tuyết quan trọng hơn. Băng Tuyết ngồi tiếp tục làm việc của mình.

– Băng Tuyết! Mày xuống dưới đây khi nào vậy? – Lệ Xuân bước vào trong phòng.

– Hỏi làm gì? – Băng Tuyết nói, mắt vẫn nhìn vào màn nhìn máy tính.

– Ăn xong không dọn mà vẫn làm việc được. – Lệ Xuân nhìn vài cái đĩa được Băng Tuyết xếp gọn sang 1 bên.

– Tí tao làm xong rồi tao mang lên. – Băng Tuyết nói.

– Ờ! Tao đi ngủ đây! – Lệ Xuân nói rồi vào trong phòng mình.

– Đúng là sâu ngủ. – Băng Tuyết nhìn Băng Tuyết.

– Dẹp cái biệt danh đó đi! – Lệ Xuân nhìn Băng Tuyết bằng ánh mắt hình viên đạn.

– Thiên Băng gọi được còn tao không được là sao? – Băng Tuyết nói.

– Hừ! Mày mà quay lại là tao giết mày Thiên Băng! – Lệ Xuân tức giận đi vào trong phòng.

“Rầm!”

Lệ Xuân đóng cửa lại 1 cách thô bạo khiến cánh cửa cũng muốn gãy. Còn Băng Tuyết quay lại làm công việc của mình, Băng Tuyết nhìn vào cái tấm màn trong suốt 1 cái rồi tiếp tục làm việc của mình. Sau khi làm xong công việc dang dở của mình, Băng Tuyết đứng lên, cầm theo cái đĩa lên trên rồi cầm đi rửa. Rồi cô ra khỏi bar, lấy 1 chiếc mô tô rồi chạy đến nhà của Từ Thức. Tới nhà Từ Thức, cô nhấn chuông cửa rồi nhìn vào trong, cái “vườn bách thú” vẫn còn, 1 đám thú đang chạy xung quanh sân. Từ trong nhà, Từ Thức bước ra và mở cổng cho cô vài trong nhà. Băng Tuyết liếc nhìn đám động vật nhỏ khiến chúng sợ chạy đi trốn.

– Cô đừng liếc nữa. Cô không thấy chúng sợ lắm rồi à? – Từ Thức nhìn Băng Tuyết.

– Tôi ghét đám thú. – Băng Tuyết thản nhiên trả lời.

– Đồ ác độc. – Từ Thức liếc cô.

– Bây giờ mới biết à? – Băng Tuyết trả lời.

Cả hai không nói gì thêm, Từ Thức dẫn Băng Tuyết vào trong nhà rồi để cô ngồi trong phòng khách còn cậu lên lầu. 1 lúc sau, Từ Thức đi xuống, tay cầm theo 1 chậu cây.

– Nó hiếm lắm! Cô cầm cả chậu về luôn đi. – Từ Thức đưa cho Băng Tuyết.

– Ờ! Cảm ơn! – Băng Tuyết cầm lấy chậu cây.

– Xong rồi cậu về đi! – Từ Thức lo lắng nhìn đám thú.

– Không cần đuổi. Tôi về! – Băng Tuyết quay người bước đi.

– Nhanh lên! – Từ Thức hối thúc.

Băng Tuyết đi ra ngoài, đám thú đang chạy qua chạy lại. Cô vừa liếc 1 cái, đám thú liền chạy trốn hết vào những bụi cây xung quanh.

– Cô thôi dọa chúng được không? – Từ Thức bế 1 con chuột bạch đang sợ hãi lên.

– Tôi thích. – Băng Tuyết nói rồi đi thẳng ra cổng.

Băng Tuyết leo lên mô tô rồi chạy đi. Băng Tuyết chạy xe đến ngôi nhà của cô. Băng Tuyết dừng lại trước cửa rồi đem xe đi cất, cô vài trong nhà và lên phòng mình. Mở cửa phòng, cô bước vào trong rồi đóng cửa lại. Cô mở 1 cái tủ đựng những loại cây mà cô đã thu thập mấy ngày nay. Cô cầm chúng rồi xuống lầu và vào trong phòng khách. Băng Tuyết nhấn vào 1 trong những bông tuyết được treo trên tường, 1 đường hầm xuất hiện rồi cô bước xuống. Đến cuối đường hầm, cô nhấn mật khẩu trên cửa, cánh cửa mở ra, cô bước vào trong và bật công tắc điện ngay gần cửa. Căn phòng được thắp sáng, căn phòng khá bụi vì lâu rồi cô chẳng xuống đây làm việc. Cô lau sạch 1 cái bàn rồi đặt số cây đó lên bàn và bắt đầu lau dọn phòng. Căn phòng này màu xanh, nền màu trắng, xung quanh phòng đặt rất nhiều kệ đựng đủ mọi loại thuốc. Có 4 cái bàn thủy tinh nằm ở giữa căn phòng, cái thứ nhất cô đặt 1 cái máy tính, cái thứ 2, cô để rất nhiều tư liệu được xếp gọn thành từng chồng, bàn thứ 3 cô để những dụng cụ làm việc, bàn thứ 4 là 1 cái bàn trống mà cô vừa mới lau sạch để cô đặt những thứ cây của cô lên. Sau 1 tiếng đồng hồ, Băng Tuyết cũng lau dọn xong căn phòng. Cô ngồi vào ghế và bắt đầu làm việc.

Tại bar.

Lệ Xuân thức dậy ra khỏi phòng và nhìn thấy cái máy tính của Băng Tuyết vẫn còn nằm trên bàn. Cô liền cầm lấy nó và mang nó cất vào cặp Băng Tuyết rồi đi lên trên. Bỗng 1 người xuất hiện ngoài phía cửa, người đó đang muốn bước vào trong nhưng lại không thể vào được. Người đó làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào được. Cuối cùng, người đó bỏ cuộc và biến mất vì Nhã Lệ đi xuống.

6 giờ tối, tại nhà Băng Tuyết.

Băng Tuyết ngồi nghiên cứu đám lá cây đó, xung quanh là 1 đống giấy lộn xộn rơi tứ tung trên sàn. Băng Tuyết mệt mọi dựa người vào tựa lưng, hai ngón tay xoa xoa mắt cho đỡ mỏi. Băng Tuyết nhìn xung quanh phòng, cô mệt mọi đứng lên xếp lại số giấy rơi tứ tung trên sàn rồi dọn dẹp tiếp những thứ không cần thiết nằm rải rác trên bàn. Băng Tuyết cất số lá, cành cây đang nằm ngổn ngang trên cái bàn thứ 4 vào trong 1 cái tủ còn 1 ngăn trống. Cất xong, cô cầm lấy số thông tin cô nghiên cứu được lên rồi đi ra tắt điện trong phòng, đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Băng Tuyết đi lên đường hầm rồi nhấn vào 1 viên gạch bên cạnh rồi cánh cửa đường hầm mở ra để cô đi lên. Vừa bước ra khỏi đường hầm, Băng Tuyết nhấn vào 1 bông tuyết và cánh cửa đường hầm đóng lại. Cô cầm số tờ giấy đó đi lấy mô tô và lái xe trở về bar. Đến bar, Băng Tuyết cất xe đi rồi cầm số tờ giấy đó vào trong bar, đi thẳng đến căn phòng bí mật và vào trong phòng của mình. Băng Tuyết mở 1 ngăn kéo ra rồi đặt số tờ giấy đó vào trong rồi đóng ngăn kéo lại. Rồi cô đi lên trên, đi đến quán cơm cô hay mua.

Vừa bước vào trong quán, Băng Tuyết rút ra 9 tờ tiền mệnh giá 500 ngàn đồng đưa cho chủ quán rồi cùng những người giúp việc ở đó đi trở về bar. Khi đến bar, những người đó đi về quán còn Băng Tuyết kêu mấy người trong bar ra lấy thức ăn vào. Băng Tuyết chia phần ăn cho mọi người trong bang rồi lấy phần của mình rồi đi vào 1 trong số phòng trong bar để ngồi ăn. Ăn xong, Băng Tuyết đi ra, cầm theo cái đĩa của mình rồi đi ra rửa. Băng Tuyết đợi mọi người trong bang tắm xong hết cô mới đi vào trong phòng tắm để đảm bảo an toàn cho mọi người.

9 giờ tối.

1 người bước vào trong bar, cậu ta khiến cả bar nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn như người ngoài hành tinh. Mọi người xì xào gì đó vào tai nhau rồi rút vũ khí ra phòng thủ. 4 người đi ra ngoài khi nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài vọng vào khiến họ không làm việc được.

– Có chuyện gì vậy? – Băng Hạ cất tiếng hỏi trước.

– Hắn ta tự dưng đi vào trong đây mà từ nãy giờ chẳng nói câu nào. – 1 người trong bang nói.

– Sao? – Lệ Xuân ngạc nhiên – Chào cậu! Cậu là Thiên Minh? Muốn đến nói gì đây?

– Đúng! Ngài muốn nói với mọi người rằng không cần lo, lớp bảo vệ đã được dựng lên để bảo vệ mọi người. Nhưng Ngài ấy lại không biết có thể ngăn việc giết người này hay không. – Thiên Minh nói.

– Rồi! Hết chưa? – Băng Tuyết lạnh lùng nói.

– Ờ! Hết rồi! Tại tiện đi qua đây nên mới ghé qua nói thôi. Tôi đi đây chứ nếu không chắc tôi bị ở ngoài nhà cây cả năm quá! Tạm biệt! – Thiên Minh vội vàng rời khỏi đó.

Thiên Minh nhanh chóng rời đi, mọi người mới đầu vẫn hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về như bình thường. Mọi người trong bang chuẩn bị đi ngủ, còn Băng Tuyết sau khi kiểm tra hết các cửa ra vào và cửa sổ liền đi xuống căn phòng bí mật rồi đi vào trong căn phòng riêng của mình để tiếp tục nghiên cứu về những loại cây đó.

Tại 1 nơi nào đó trong thành phố.

– Ngài ấy muốn mời Ngài về nói chuyện 1 lát. – 1 người con trai cúi đầu cung kính nói.

– Ta đã nói là không phải. – người con trai kia phủ nhận.

– Xin đừng làm khó tôi. Tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi. – người con trai này tiếp tục nói.

– Được rôi! Dẫn ta đi! – người con trai kia nói.

– Để tôi đưa Ngài đi luôn cho nhanh. – người con trai này nói.

Rồi cả hai người biến mất khỏi căn phòng đó mà những người trong nhà đều không biết.

Tại căn biệt thự của Băng Tuyết.

– Tôi đưa người về rồi đây! – 1 giọng con trai vọng vào trong phòng của Thiên Băng.

– Không khóa! Tự vào! – Thiên Băng đang đọc truyện.

– Người Ngài muốn dẫn tới đây! – người con trai đó nói.

– Cảm ơn cậu. Thiên Minh! Cậu có thể ra ngoài. – Thiên Băng nói, mắt vẫn dán vào quyển truyện.

– Vâng! – nói rồi Thiên Minh biến mất.

– Tìm tôi có chuyện gì? – người con trai ngồi đối diện Thiên Băng nói.

– Hợp tác. – Thiên Băng gập quyển truyện lại để sang 1 bên.

– Tôi không phải. – người con trai đó vẫn phủ nhận.

– Không? Chẳng lẽ viên ngọc đó tự phát sáng? Trả lời tôi đi, Hữu Trí. – Thiên Băng ngước nhìn người con trai đối diện cô.

– Có lẽ có hiểu nhầm. – Hữu Trí nói.

– Tôi biết cậu muốn che dấu thân phận thật để tránh rắc rối nhưng hiện giờ tôi cần cậu giúp. – Thiên Băng năn nỉ.

– Tôi không biết. – Hữu Trí nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về nới xa xăm.

Cậu đang nhớ lại chuyện của 5 năm trước. Cả dòng họ chìm trong biển lửa những người có thể thoát được đều bị giết 1 cách tàn nhẫn. Cậu là người duy nhất còn sống sót trong cuộc thảm sát đó và nhờ cậu lấy trộm 1 viên thuốc gia truyền của dòng họ Vũ mà cậu mới có thể ẩn náu đến ngày hôm nay. Cậu không muốn cái thế giới cậu ghét cay ghét đắng. Thiên Băng nhìn thấy được nỗi u buồn trong ánh mắt của Hữu Trí.

– Nếu cậu không muốn thì thôi. Tôi chỉ muốn nói rằng lần này là người đã giết cả dòng họ nhà cậu. – Thiên Băng nhìn Hữu Trí.

– Được! Tôi đồng ý. Nhưng tôi không muốn uống loại thuốc từ hoa Blue Blood. – Hữu Trí nhìn Thiên Băng.

– Cậu chịu hợp tác là tốt rồi. – Thiên Băng gật đầu – Để tôi nói Thiên Minh đưa cậu về.

– Được! Làm phiền cô. – Hữu Trí nói.

– Thiên Minh! – Thiên Băng cất tiếng gọi.

– Tôi đây! – Thiên Minh xuất hiện trước mặt Thiên Băng.

– Đưa cậu ta về. – Thiên Băng ra lệnh cho Thiên Minh.

– Vâng! – Thiên Minh nói.

Sau khi Thiên Minh nói, hai người biến mất trước mặt Thiên Băng. Còn 1 mình cô ở trong phòng, Thiên Băng cầm lấy quyển sách tiếp tục đọc.

Tại căn phòng Băng Tuyết đang làm việc.

Băng Tuyết vươn vai 1 cái rồi tắt máy tính rồi cất số tờ giấy trên bàn vào trong ngăn kéo. Băng Tuyết nhìn lên đồng hồ. 10 giờ 3 phút. Băng Tuyết rời khỏi phòng và đi lên phía trên để lại gần giường mình mà đi ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.