Mọi người lập tức chú ý tới bên này
Ninh Khanh Khanh mới 13 tuổi,vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đi sau Phượng Phi Bạch bị thân hình cao lớn của hắn che khuất .
Vừa rồi mọi người chỉ chú ý đến Phượng Phi Bạch, không để ý đến phía sau còn có người. Bây giờ nghe Phượng Phi Bạch nói mới phát hiện đi theo sau còn có một tiểu cô nương.
Chỉ thấy thiếu nữ kia cực kì xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ,l ông mi buông xuống không che hết sự linh động trong đôi mắt. Chiếc váy dài trắng như tuyết ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn,khuôn mặt trong sáng thuần khiết , đầu cài thêm một cây trâm trân châu ,tôn lên được đôi mắt sáng tựa xuân thủy , sống mũi cao thẳng thanh tú , càng nhìn càng thấy thanh tú xinh đẹp.
Một làn gió nhẹ thổi tới, làn váy như tuyết theo gió nhẹ nhàng phe phẩy, thân thể mảnh khảnh nhỏ yếu dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
Đặc biệt là đôi mắt, sáng long lanh như ngôi sao giữa bầu trời đêm , sóng mắt lưu động lúc đó như chiếm hết nửa hồng trần.
“Thật là xinh đẹp, đây là Lâm Dung Dung sao?”-Một vị công tử hỏi,một công tử khác liền mở miệng phản bác: “Đây đâu phải là Lâm Dung Dung,Lâm Dung Dung ở bên kia,người này so với Lâm Dung Dung càng xinh đẹp hơn”
Từng đợt âm thanh từ các công tử thiếu gia truyền đến tai,vốn Lâm Dung Dung đang hưởng thụ ánh mắt ái mộ của nhiều nam nhân trẻ tuổi lập tức bắt đầu không vui.
Nàng đưa mắt nhìn đến hình dáng của Ninh Khanh Khanh,trong đôi mắt thoáng vụt qua kinh ngạc,hôm qua phụ thân có nói sơ qua nàng có điểm tương tự mình,nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của quản gia không tốt,giờ nhìn mới thấy nàng ta có năm phần giống bản thân
Chỉ là những người này đều có ánh mắt quỷ gì,thế nhưng cảm giác người kia còn đẹp hơn nàng
Lâm Dung Dung rất không vui mà nặng nề đặt chén ngọc trong tay xuống, quay sang Lâm phu nhân ngồi bên cạnh mà trút giận:
”Nương, tại sao người lại cho nàng mặc trang phục đẹp như vậy, nàng chỉ là kẻ giả mạo, nàng xứng sao?”
“Dung Dung à.” Lâm phu nhân kéo tay nàng: ” Con nhỏ giọng chút , đừng nói cái gì giả hay không giả,hiện tại nàng là muội muội con.”
Lâm Dung Dung khinh thường bĩu môi: ”Chết thay là một chuyện ,người khác không biết , chẳng lẽ người không biết,người cần gì phải bảo Hoàng Oanh đem đồ đẹp như vậy cho nàng mặc?”
Lâm Dung Dung tự giác chính mình xinh đẹp,ở đế quốc Thiên Thịnh là người đẹp nhất ,trong ngày thường mọi người đốivới dung mạo của nàng luôn ca ngợi.Bây giờ tự nhiên có người nói Ninh Khanh Khanh còn đẹp hơn nàng, khẳng định là không chịu được.
Lâm phu nhân biết tính cách nữ nhi, nói trấn an :”Ngươi biết nàng phải thay ngươi đi chịu chết, nếu như không mặc trang phục đẹp một chút, bệ hạ sao có thể đồng ý gả một người quái dị như vậy cho thất vương gia? Ngươi cần gì cần phải so đo cùng một người sắp chết? ”
Lâm Dung Dung lúc này mới nhịn xuống một hơi
“Keng , keng , keng ” cùng với ba tiếng ngân dài,chuông gõ vang,yến tiệc được bắt đầu ,âm thanh của Nội Thị lanh lảnh vang lên:
“Bệ hạ giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Triều thần cùng gia quyến lập tức ở 2 bên đứng dậy, đều khom lưng hành lễ :”Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Từ lối cửa ra vào,đi đầu là một nam nhân trung niên,mặc một trường bào thêu Hỏa Sắc Phượng Hoàng, nước da trắng trẻo, gương mặt hơi tròn ,đầu đội một chiếc kim quan đơn giản, bước chân phóng khoáng,phong thái uy nghiêm.
Mặc dù trên hắc bào hoa lệ không phải là thêu Chân Long, nhưng mà Ninh Khanh Khanh còn nhớ Lâm Bất Vicó nói qua, Võ Linh của Hoàng tộc đế quốc Thiên Thịnh là Viêm Hỏa Phượng Hoàng. Như vậy thêu Hỏa Sắc Phượng Hoàng cũng bình thường.
Vị này, tất nhiên là Hoàng thượng của Thiên Thịnh Quốc.
Nhìn bên cạnh ngài đi tới một người nữ nhân trung niên cũng mặc hắc y thêu Hỏa Phượng , tướng mạo tầm tầm, nhưng mặt mày bình thản, cả người có một vẻ quốc mẫu sang trọng, tất nhiên là Thiên Thịnh Đế Hoàng Hậu.