Ninh Khanh Khanh đọc đi đọc lại, còn chiếu theo biện pháp Lâm Bất Vi vừa nói triệu hồi nó ra.
Nàng rất muốn duỗi tay ra giống như Lâm Bất Vi vậy, tức thì có Võ Linh liền lại xuất hiện ra tại lòng bàn tay. Đại khái bởi vì là do vẫn chưa thuần thục, nên có chút chậm. Nhưng như thế Ninh Khanh Khanh cũng rất thỏa mãn, rốt cuộc nàng cũng có Võ Linh.
Nghĩ lại hôm nay Lâm Bất Vi nói với nàng Lâm Khinh Khinh đã mất tích, nàng vốn là không quá tin tưởng.
Có điều Võ Linh trước mắt này là từ Lâm gia, diện mạo của nàng cũng tương tự với một vị tiểu thư khác của Lâm gia, thì có lẽ đây là thật đi.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng bố trí gọn gàng sạch sẽ , Ninh Khanh Khanh cũng không lại đi ngẫm nghĩ gì thêm về vấn đề này.
Cho dù Lâm gia rốt cuộc không phải là người nhà của khối thân thể này, thì ít nhất bây giờ nàng có chỗ ở, có cơm ăn, không phải lưu lạc trên đường cái.
Con đường kế tiếp, thôi thì đi một bước, lại nhìn một bước.
Một đêm này cũng đủ bận rộn, Ninh Khanh Khanh liền nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lúc nàng tỉnh ngủ đã là ngày hôm sau, có lẽ bởi vì nghe được bên cạnh có âm thanh những người khác đi lại.
“Tiểu thư, người đã tỉnh.” Thấy nàng mở mắt, một nha hoàn đi tới, đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng thay quần áo.
Ngoại trừ nha hoàn này ra, trong phòng còn có hai nha hoàn nữa lúc này đang thu thập đồ. Ninh Khanh Khanh không lấy làm kỳ quái. Tối hôm qua Lâm quản gia đã nói qua cho nàng, ba nha hoàn này là để hầu hạ nàng trong viện. Người đang giúp nàng thay xiêm y là nha hoàn hầu cận Hoàng Oanh.
Mặc xong xiêm y, Ninh Khanh Khanh bị dẫn tới trước gương, chuẩn bị trang điểm.
Bởi vì tối hôm qua sau khi vừa chạm đất, Ninh Khanh Khanh vẫn một mực đối mặt với đủ loại vấn đề. Cho tới bây giờ, nàng mới có thời gian yên yên ổn ổn, để quan tâm một lượt diện mạo khối thân thể này.
Gương ở thời đại này không phải loại gương đồng soi không rõ bóng người, mà là loại gương thạch anh trắng được mài rất nhẵn bóng, nên có thể soi được rõ ràng dáng vẻ thân hình.
Đến khi thấy dung mạo trong gương thì trong mắt Ninh Khanh Khanh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không phải bởi vì dung mạo này thật đẹp hoặc rất xấu, mà là khối thân thể này có dung mạo, so với nàng ở thời hiện đại thì cơ bản không có gì khác lớn.
Ninh Khanh Khanh cầm gương nhìn phải soi trái. Nếu như không phải mặt mũi trong gương rõ ràng là thuộc về thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, thì quả thực nàng sẽ tưởng mình đang nằm mộng.
Hoàng Oanh nhìn bộ dáng của nàng, cho là nàng là đang nhìn chính mình trang điểm, bèn cười nói: “Đại tiểu thư cứ yên tâm là được, Hoàng Oanh nhất định sẽ giúp người trang điểm thật tốt. Đảm bảo hôm nay trang phục xinh đẹp, để người ở trong Bách Hoa Yến,không thua các tiểu thư khác một chút nào.”
“Bách Hoa Yến?” Ninh Khanh Khanh để gương xuống, rất kinh ngạc. Nàng cũng không có nghe thấy ai từng đề cập đến việc phải tham gia yến hội.
Hoàng Oanh nhìn thấy Ninh Khanh Khanh thực mờ mịt thì cười nói: “Đại tiểu thư hôm qua vừa trở về, lão gia và phu nhân vẫn chưa ai nói với tiểu thư, hôm nay có Bách Hoa Yến do bệ hạ tổ chức, triều thần cũng đều đi tham gia. Mặc dù người vừa trở về, nhưng lão gia vẫn như cũ phân phó nô tỳ sửa sang trang phục của người thật tốt, cũng thuận tiện để những người khác biết Đại tiểu thư người đã trở về.”
Giọng của Hoàng Oanh cũng tựa như tên của nàng, mạch lạc rõ ràng, âm thanh cũng rất thanh thúy. Ninh Khanh Khanh nghe một chút cũng hiểu rõ ràng, chỉ là đáy lòng có điểm không được tự nhiên. Dù sao thì nàng vẫn chưa quen với thân phận này, đã phải đi cùng tham gia hội yến hoàng cung .
Chốn Hoàng cung kia, căn cứ theo hiểu biết của nàng , hẳn không phải là địa phương tốt lành gì.
Nhưng trước mắt nàng là Lâm Khinh Khinh, nên tự nhiên có một số việc không thể tránh. Vì vậy, Ninh Khanh Khanh không tự nhiên lúc đầu cũng tiếp nhận.