Ngu Quân Như Núi

Chương 32



Cả người Liên Ngu Sơn chấn động, chén thuốc trong tay rơi xuống, vỡ nát.

“Mọi người đi đâu rồi?” Vân Lạc mang theo Hỉ Hoàn bước vào Duệ Kỳ cung, nhìn quanh bốn phía, không thấy một bóng người liền hỏi, “Chẳng lẽ đều đã đi thần điện?”

Bỗng nhiên nội điện truyền đến một tiếng ‘choang’!, hai người công lực thâm hậu, lập tức nghe thấy được, không khỏi đồng thời nhìn về hướng đó.

Hỉ Hoàn cao giọng nói, “Ai ở bên trong? Hoàng Thượng giá lâm, mau mau ra đây kiến giá.”

Bên trong giống như chết lặng, qua một lúc lâu mơ hồ truyền đến tiếng động như có người bị ngã.

Vân Lạc và Hỉ Hoàn chờ giây lát cũng không thấy có người đi ra tiếp giá. Hỉ Hoàn cả giận nói, “Thật kì lạ.” Nói xong liền muốn bước vào trong.

Vân Lạc đưa tay ngăn hắn lại, “Nơi này là tẩm cư của hoàng thúc, đừng làm càn.”

Bởi vì năm đó tiên hoàng đã hạ chỉ dụ, quy củ nơi này đều do đại thần quan đưa ra, bởi vậy ngay cả cung nhân cũng không có. Ngày thường đều là thầm thị của đại thần điện phụ trách quét dọn, khi Vân Ly đến đây cũng là do bọn họ hầu hạ.

Mấy hôm trước trong thần điện xảy ra chuyện. Một thần thị mới đến nhận nhiệm vụ canh gác vào ban đêm, ngủ quên đụng vào vật dễ cháy, làm lửa lan rộng, thiêu hủy hơn nửa thiên điện.

Lúc Vân Lạc biết được đã rất tức giận, ra lệnh bắt thị thần kia lại, giải vào đại lao. Sau đó được  Vân Ly cầu  tình mới không trừng phạt thị thần đó.

Vân Ly đã nhiều ngày vì phải sửa chữa phục hồi thần điện, công việc thập phần bận rộn, không thể mau chóng quay về Hạo Hãn thần điện. Vân Lạc chợt nhớ cũng nên vì tế điển mùa thu mà an bài chút việc, hắn nhất thời hứng khởi, cũng không cần người thông truyền, tự mình vào trong.

Vân Lạc đều để người hầu lại ngoài cung, chỉ dẫn theo Hỉ Hoàn tiến vào. Duệ Kỳ cung bởi vì hàng năm không ai ở, tuy rằng quét tước sạch sẽ nhưng luôn thiếu vài phần nhân khí. Đại điện trống rỗng, chỉ có hương khí từ đàn hương lô (bát hương để hương liệu cho thơm phòng) lượn lờ trong phòng.

Vân Lạc chậm rãi đi vào nội điện, ngửi thấy vị thuốc đông y nồng đậm xông thẳng vào mũi, không khỏi mày nhíu lại.

“Vị thuốc đông y thật nồng.” Hỉ Hoàn phất tay trước mũi.

Vân Lạc thấy nội thất không có một bóng người, đệm chăn trên giường lớn hỗn độn, trên mặt đất có mấy mảnh bát vỡ và nước thuốc đen đặc lưu lại.

Hỉ Hoàn đi đến trước giường, hắc hắc hai tiếng, nói với Hoàng Thượng, “Người này vừa mới ngủ dậy, giường vẫn còn ấm nóng. Dám đối Hoàng Thượng làm như không thấy không thấy, thật sự là đại nghịch bất đạo. Hoàng Thượng không thể khinh tha.”

Vân Lạc không nói gì, có chút không yên lòng mà nhìn bốn phía. Lâu ngày không ngửi được mùi thuốc đăng đắng này làm hắn bỗng nhớ tới quá khứ xa xôi kia, trên người tiểu thư ngốc mập mạp mềm mại cũng thường tản ra hương vị này.

Sau bình phong truyền đến tiếng hít thở mỏng manh dồn dập. Vân Lạc hỏi, “Ai ở sau bình phong đó?”

Hỉ Hoàn quát, “Còn không mau chạy ra đây!”

Tiếng hít thở dừng lại, có thể thấy được người nọ thập phần căng thẳng.

Vân Lạc nhìn trên mặt đất toàn là mảnh chén vỡ cùng và nước thuốc, không khỏi trong lòng mềm nhũn, nói với Hỉ Hoàn, “Không cần hung dữ như thế, sẽ làm người ta sợ hãi.”

Hỉ Hoàn nói, “Vạn tuế gia, đây là chỗ nào a, há có thể có người không hiểu lễ nghĩa gì như thế.”

Vân Lạc thản nhiên nói, “Cái gì cấp bậc lễ nghĩa với không cấp bậc lễ nghĩa, nơi này là chỗ của hoàng thúc, không cần chú ý như vậy.” Nói xong đi đến trước tấm bình phong, “Ngươi xuất hiện đi, trẫm sẽ không trách tội ngươi.”

Người ở bên trong bỗng nhiên kịch liệt đích ho khan, thanh âm khàn khàn, liên miên không ngừng, hiển nhiên là thống khổ cực kỳ.

Vân Lạc trong lòng vừa động, bỗng nhiên cảm thấy được thanh âm này nghe có chút quen thuộc.

Hỉ Hoàn qua đi đẩy bình phong ra, trong góc phòng âm u mơ hồ lộ ra một bóng người đơn bạc.

Người nọ tựa hồ chỉ mặc một cái áo đơn, dường như đang mang thai, cuộn mình ở trong góc, từng trận ho khan làm tấm lưng run lên nhè nhẹ, thân mình gầy yếu trong tấm áo đơn dường như có thể thấy rõ khung xương lộ ra, khuôn mặt không thấy rõ.

Vân Lạc xuyên qua Hỉ Hoàn mơ hồ nhìn lại, chẳng biết tại sao, khi nhìn thân ảnh yếu ớt kia, bỗng nhiên nhịn không được mà đau xót trong lòng. Thần sắc hắn khẽ động, vừa muốn đẩy Hỉ Hoàn ra thì đột nhiên có người nghiêng ngả lảo đảo tiến vào.

“A, Hoàng Thượng!” Đúng là tiểu thần thị A Cửu bên người Vân Ly.

A Cửu thấy tình hình trong phòng liền kinh ngạc, cuống quít chạy tới, vừa lúc che ở trước người người nọ, quỳ xuống, “Quân thị không biết Hoàng Thượng giá lâm, không tiếp đón từ xa, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Vân Lạc bị hắn ngăn trở tầm mắt, nói, “Đứng lên đi. Y là ai vậy? Sao lại ở nội điện?”

A Cửu đứng dậy, cung kính nói, “Y là thần thị của chúng thần, bởi vì trên đường đi không quen với khí hậu, sau khi tiến kinh bị nhiễm bệnh, đại thần quan thương tiếc y nên cho y vào ở trong nội điện.”

Vân Lạc hoảng hốt, nhớ lúc trước hoàng thúc đã nói với hắn chuyện này.

Hỉ Hoàn nói, “Y thấy Hoàng Thượng thì sao phải trốn?”

A Cửu vội vàng nói, “Y chưa từng tiến cung, không hiểu quy củ. Đại khái vì ngại bệnh tình  của chính mình, sợ xúc phạm tới  Hoàng Thượng nên mới phải tránh đi. Hoàng Thượng, thỉnh ngài không nên trách y. Đại thần quan đang ở thần điện chờ ngài, trong phòng này mùi vị thuốc đông y quá nồng, ngài ngửi thấy sẽ không thoải mái.”

Vân Lạc vẫn nhìn sau lưng người kia, còn muốn nói cái gì, lại nghe thấy y ho không ngừng, cũng không biết là do căng thẳng hay là bệnh tình thật sự nghiêm trọng như thế, liền ôn nhu nói, “Trẫm sẽ không trách y. Y hình như là bệnh không rõ, ngươi ở lại chiếu cố y, trẫm đi tìm đại thần quan.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.