Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 50: Thủ đoạn của tiểu thúc [3]



Vào ban đêm, Tần Thái nhiên vẫn trả phòng bệnh, mang hai đứa nhỏ về nhà.

Vì muốn gần gũi với hai đứa nhỏ thêm một chút, Tần Thái Nhiên nhận trọng trách tắm cho hai đứa nhỏ, trước tiên lột sạch quần áo của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, đặt vào trong bồn tắm, sau đó cũng cởi sạch quần áo của mình bước vào.

Tần Mộc sáp đến bên cạnh Tiêu Dật, cuối cùng mở miệng hỏi ra vấn đề phức tạp đã quấy nhiễu nó vài giờ:“Tiểu Dật, vị hôn thê của em là ai?” Tần Thái Nhiên nhướng mày, đứa nhỏ này vẫn còn rất để ý!

Tiêu Dật nghiêng đầu, cố gắng nghĩ nghĩ:“Vị hôn thê của ta là hoàng gia gia chọn giúp ta, là cháu gái của Thái Phó đại nhân.”

“Vậy em đã từng gặp chưa?”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Từng gặp, lễ mừng năm mới hàng năm Thái Phó đại nhân đều mang nàng tiến cung một lần.”

Trong lòng Tần Mộc có chút chua xót:“Vậy nàng có đẹp không?”

Tiêu Dật mím môi, ánh mắt có chút bối rối:“Ta nhớ không rõ.” Thật ra nó vốn dĩ không có để ý tới.

Nghe được những lời này của Tiêu Dật, trong lòng Tần Mộc cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nó lôi kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, đã nhớ không rõ, vậy không cần cùng nàng kết hôn.”

Ánh mắt Tiêu Dật có chút buồn bã:“Ta cũng không biết có thể trở về hay không.” Tần Thái Nhiên nhìn thấy bộ dáng cô đơn của đứa nhỏ, trong lòng có chút xúc động, hắn lấy tay hứng nước, tát qua chỗ Tiêu Dật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đột nhiên bị tạt ước, vẫy vẫy đầu, quay đầu liền thấy được “Đầu sỏ gây chuyện” Tần Thái Nhiên đang khẽ mỉm cười, Tiêu Dật không cần suy nghĩ, lập tức quơ quơ tay nhỏ bé, cũng tát nước về phía Tần Thái Nhiên, sau khi Tần Mộc nhìn thấy, không chút do dự gia nhập đội ngũ của Tiêu Dật, Tần Thái Nhiên cảm thấy hắn đã thương lầm đứa nhỏ này rồi.

Một lớn hai nhở ở trong bồn tắm chơi đến bất diệc nhạc hồ, Tiêu Dật cuối cùng cũng nở nụ cười, lộ ra kia hai cái răng năng dễ thương cùng đôi má lúm đồng tiền, tóc thật dài ướt sũng, thỉnh thoảng nước lại chảy xuống mắt, đứa nhỏ liền vươn tay nhỏ bé tùy tiện vuốt mặt, vuốt không bao lâu nước lại chảy xuống, cứ lặp lại như vậy, bộ dáng ngốc ngốc có chút thú vị, Tần Thái Nhiên nhìn thấy cười ha ha, Tiêu Dật mở to đôi mắt to ướt sũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thẳng đến khi hai đứa nhỏ chơi đùa mệt mỏi, Tần Thái Nhiên mới lần lượt ôm từng đứa ngồi ở cạnh bồn tắm, xoa sữa tắm cho cho bọn nó, tắm đến toàn thân đều thơm ngào ngạt. Nhìn hai đứa nhỏ đã mặc áo ngủ xong nắm tay nhau bịch bịch đi ra ngoài, Tần Thái Nhiên đột nhiên có chút hiểu được vì sao Mộ Dung Phong lại thích nó như vậy, thậm chí còn muốn nhận nuôi nó.

Tần Thái Nhiên cũng chỉnh đốn bản thân lại một chút, lúc đi ra, nhìn thấy Mộ Dung Phong mang bữa khuya lên cho bọn họ, Tần Mộc với tay lấy điểm tâm trên khay, kết quả không cẩn thận đụng phải cánh tay bầm tím của Tiêu Dật, vẻ mặt khẩn trương giúp nó thổi thổi. Tần Thái Nhiên đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn bọn nhỏ, thẳng đến khi Mộ Dung Phong đi tới, hắn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Phong:“Tiểu Phong, tôi sẽ cho nó đãi ngộ tốt nhất.”

Mộ Dung Phong hình như đã biết trước, chỉ mỉm cười:“Cám ơn Thái Nhiên thiếu gia.”

Ngày hôm sau, Tần Thái Nhiên cùng bọn nhỏ đi đến phim trường, trợ lý ngày hôm qua đến chung với hắn cũng đã tới phim trường, cho nên hôm nay khi thấy hắn đến biểu hiện của mọi người đều thật bình tĩnh.

Diệp Thanh Mộc còn thật sự nghiêm túc chào hai đứa nhỏ, trêu ghẹo hỏi Tần Thái Nhiên:“Sao đại ân nhân lại có thời gian rảnh đến chỗ này giám sát?”

Mạc Tinh cười tiếp lời:“Tần tổng giám đốc thật sự là bàn tay vàng, mỗi lần đến phim trường liền có một minh tinh hồng, không biết lần này là ai may mắn?” Những lời này của Mạc Tinh cũng không phải giả, số lần Tần Thái Nhiên đến phim trường có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần đầu tiên là vì Diệp Thanh Mộc, lần thứ hai là Tần Mộc, lần thứ ba chính là Mạc Tinh cô, mà lần này, xem như là lần thứ tư.

Tần Thái Nhiên mỉm cười nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiêu Dật bên cạnh, chọc cho đứa nhỏ không vui ngẩng đầu im lặng kháng nghị.

Diệp Thanh Mộc hiểu rõ gật đầu:“Tôi cũng rất thích đứa nhỏ này, cần tôi làm gì không?”

“Lúc trước đối Tần Mộc ra sao, bây giờ liền đối với nó như vậy, tốt hơn cũng không sao, tiểu Mộc cùng tôi cũng sẽ không để ý.” Vẻ mặt Tần Thái Nhiên giống như là đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.

Tươi cười của Diệp Thanh Mộc càng sâu hơn một chút:“Vậy là tốt rồi.”

Trong lòng Mạc Tinh rất giật mình, cô chỉ biết Trần Minh rất để ý đứa nhỏ xinh đẹp kia, lại không nghĩ tới Tần Thái Nhiên càng xem trọng nó hơn, lúc nãy ý của hắn rõ ràng là đang nói, muốn đặc biệt đưa Tiêu Dật lên, chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bộ phim tập hợp các ngôi sao này là để nâng đỡ đứa nhỏ này lên sao? Còn mạnh tay hơn Tần Mộc năm đó!

Dù trong lòng thực giật mình, nhưng từ đầu tới cuối trên mặt Mạc Tinh vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ:“Tiêu Dật là một đứa nhỏ thật dễ thương, tính tình cũng thật không tệ, rất khó để cho người khác không thích.”

Bọn họ còn đang nói, Trần Minh cùng trợ lý của Tần Thái Nhiên đã đi tới, hai đứa nhỏ bị kéo ra phía sau đổi phục trang.

Trợ lý lấy ra một tờ giấy đưa tới tay Tần Thái Nhiên:“Đây là lịch trình sắp tới, ngài xem xem có được hay không.”

Tần Thái Nhiên nhìn thoáng qua, đưa cho ba người khác nhìn, Mạc Tinh vừa nhìn, trong lòng càng thêm giật mình, Tần Thái Nhiên này, vậy mà có thể thuyết phục người kia cũng đến nâng đỡ Tiêu Dật! Phải biết rằng, từ lúc người nọ xuất đạo tới giờ, đối với người khác vẫn luôn là mặt lạnh, cũng không có scandal, cũng không đi để ý tới chuyện của người khác, hắn không có bạn bè trong giới giải trí, cũng không có đi xã giao, hắn giống như trời sinh ra để đóng phim, khi hắn lên sân khấu, lại như trời sinh ra để ca hát, cũng không truy đuổi những thứ thịnh hành, không để ý cái nhìn của người khác, chỉ để ý tới sở thích của mình, một người như vậy, nếu không phải điều kiện của bản thân hắn thật sự quá mức vĩ đại, rất khó lăn lộn trong giới giải trí. Một người như vậy, thế mà sẽ đồng ý mang Tần Mộc tham gia buổi gặp mặt ký giả!

Mạc Tinh nhớ tới bộ dáng Tiêu Dật, quả thật có vài phần giống người nọ, giống này cũng không phải bề ngoài, mà là khí chất, giống như trời sinh đã có khí thế đế vương khiến mọi người đều phải vây xung quanh! Đó là khí chất riêng biệt dù người khác có muốn bắt chước cũng không thể bắt chước được. Mặc dù Diệp Thanh Mộc đã là ngôi sao, cũng không cho người khác cảm giác đế vương, mà người nọ, dù ở bất kì thời điểm hay địa phương nào, cũng đều làm cho người ta cảm giác giống như đế vương xuất hiện.

Lúc này, một chiếc xe đột nhiên chạy vào trong sân, người quen liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc xe kia.

Trong phòng nghỉ, nhân viên phục trang cùng nhân viên hóa trang mất chút công sức, rốt cục cũng giúp ba đứa nhỏ hóa trang xong. Lúc này, cửa bị gõ hai cái, sau đó mở ra, Tiêu Dật ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy người tới, một thân y phục tuyết trắng, vẻ mặt lạnh lùng, cặp mắt xếch xinh đẹp lộ ra lười biếng cùng xa cách, trong mắt giống như không thấy được những người khác, trực tiếp đi tới một cái ghế ngồi xuống, nâng tay phải lên, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Kịch bản.” Một người nam tử trẻ tuổi bên cạnh hắn lập tức cung kính đưa tới một xấp giấy nhỏ đặt vào tay hắn.

Tiêu Dật nhìn vài lần, liền dời tầm mắt, Tần Mộc tiến đến bên tai nó, thấp giọng nói:“Đây là siêu cấp đại minh tinh còn lợi hại hơn anh Diệp Tử. Bình thường anh ấy cũng không để ý tới người khác, mỗi lần anh gọi anh ấy chỉ gật gật đầu với anh thôi.”

Hứa Phúc Khang hình như có chút sợ hãi, thân mình tròn vo lết a lết, rốt cục lết đến phía sau Tiêu Dật cùng Tần Mộc, nghe được lời Tần Mộc nói, cũng sáp cái đầu tròn vo qua, nhỏ giọng nói:“Tôi cảm thấy anh này thật hung dữ.”

Tiêu Dật có chút không đồng ý liếc mắt nhìn Hứa Phúc Khang một cái, thản nhiên nói:“Người này chỉ thường thôi, có cái gì phải sợ?” Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng nghỉ nháy mắt thấp vài độ, nhóm nhân viên phục trang cùng nhân viên hoá trang yên lặng rơi lệ trong lòng, ôi tiểu tổ tông! Chẳng lẽ em không cảm thấy khí tràng của đại thần rất mạnh sao? Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Trong nụ cười của Đa Nạp còn mang theo một chút thích thú.

Đoàn người Tần Thái Nhiên vừa đi tới cửa nghe được những lời này của Tiêu Dật, sắc mặt nhất thời khác nhau, nụ cười của Tần Thái Nhiên cùng Diệp Thanh Mộc càng sâu sắc, ánh mắt lộ ra khen ngợi, Trần Minh yên lặng nhìn trời, Mạc Tinh cùng trợ lý của Tần Thái Nhiên giật mình, phải biết rằng, ngay cả bọn họ, đối mặt người nọ, cũng cảm thấy rất áp lực.

Nghe được giọng nói trong trẻo, người nọ ngẩng đầu ra khỏi kịch bản, nhưng không có nhìn Tiêu Dật, mà là nhìn về phía cửa:“Chính là nó?”

Tần Thái Nhiên mỉm cười gật đầu:“Chính là nó.”

Lúc này người nọ mới dời ánh mắt, chậm rãi nhìn Tiêu Dật một vòng từ trên xuống dưới:“Em tên là gì?”

Vô tội bị vạ lây Hứa Phúc Khang lại rụt lui đầu, lại né tránh phía sau Tiêu Dật, Tần Mộc cũng vô thức áp sát Tiêu Dật.

Tiêu Dật chắp tay sau lưng, hơi hơi nâng cằm, cũng nhìn người nọ từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một lần, mới không nhanh không chậm mở miệng:“Điêu dân không biết lễ nghi như ngươi há có thể hỏi danh hào của bản thái tử?” Nhất thời, tiếng hít không khí vang lên bốn phía.

Khóe miệng người nọ hơi giật một cái, trên mặt vẫn không có độ ấm như trước, giọng nói cũng thế:“Anh không biết lễ nghi như thế nào?”

“Ngươi không coi ai ra gì, ngạo mạn vô lễ, hỏi tên người khác cũng không tự giới thiệu.”

“Em sẽ tự giới thiệu với khất cái ven đường?”

Khóe môi Tiêu Dật nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường:“Khất cái ven đường quả thật không có tư cách hỏi danh hào của bản thái tử.”

————–

Hơi xoắn cách gọi của bạn Dật với bạn mới xuất hiện

Khí tràng của cả hai tương tự, để ta – ngươi thì cổ trang quá, mà để anh – em thì không hợp =.= TT^TT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.