“Sau khi nghỉ việc ở công ty, tôi cứ tưởng mấy thứ
này không dùng được nữa chứ, ai ngờ lại không phải như vậy.
Sakutaro vừa nhổ cỏ dại, vừa bình thản nói như thể đang kể câu chuyện phiếm bình thường.
Không biết Sakutaro đã phải đấu tranh tư tưởng đến mức nào mới có thể bình tĩnh được thế này?
Chi mới tưởng tượng thôi mà trái tim anh đã thít chặt đau đớn, nhưng Tsugumi không hề nói những lời an ủi hay động viên cậu.
Sakutaro đã quyết định sẽ tự mình chống chọi, nên những gì anh có thể làm chỉ là im lặng ở bên cạnh cậu ấy. Thành thật mà nói, làm như vậy rất mệt mỏi khổ sở. Mỗi khi nghĩ về đối phương, thay vì lặng lẽ dõi theo thì trực tiếp an ủi hay giúp đỡ cậu, xét trên khía cạnh tinh thần, anh sẽ thấy dễ dàng, thoải mái hơn nhiều.
“A, dưa chuột tí hon!”
Đang lúc nhổ cỏ dại, Tsugumi chợt phát hiện ra một quả dưa chuột cuối mùa ẩn đằng sau đám lá.
“Nhỏ xíu ha. Phải ăn thế nào đây?”
Anh hỏi Sakutaro, cậu lắc đầu khoanh tay. Sakutaro không giỏi nấu ăn lắm.
“Hay là trộn với dầu ớt Penguin mà anh Seto cho hôm nọ?”
“Cũng được đó. Chỉ cần anh Tsugumi nấu thì sao cũng được.”
“Cậu nói giảm nói tránh khéo ghê.”
“Ý tôi là anh làm món gì cũng ngon hết đó.”
Vừa nói, hai người vừa đồng thời vươn tay về phía quả dưa chuột, đầu ngón tay chạm nhau. Tsugumi lập tức rụt tay về như phải bỏng. Ánh mắt họ dán chặt vào nhau Bình tình lại nào. Tsugumi tự nhủ như vậy.
“Vậy tôi đi nấu cơm nhé. Sakutaro muốn ăn mấy nắm cơm?”
Anh chậm rãi đứng dậy.
“ừm… ba nắm.”
“Ăn thêm chút đi. Bốn nắm nhé?”
“Ăn nhiều như vậy thì làm sao tôi tóm được Miu Miu nữa!”
“Tôi thấy dù cậu không ăn cũng chẳng tóm nổi nó đâu.”
Mỉm cười với Sakutaro đang bĩu môi giận dỗi, Tsugumi vòng qua dãy nhà, rồi đi vào từ cửa trước. Anh cởi dép bước vào trong, lòng bàn chân vừa đặt xuống hành lang đã khựng lại vì cảm giác mát lạnh sảng khoái của nền nhà.
Đầu ngón tay bị chạm khẽ vẫn còn vương hơi ấm, hơi nhoi nhói. Mạch máu tập trung ở đó vẫn đang rần rật theo nhịp tim rối loạn. Tsugumi bước về phía khu rửa tay lát gạch men theo phong cách Hồi giáo, vặn vòi nước đồng thau cũ kĩ. Nước xối xuống tay anh, át đi cái nóng, cảm giác thật thoải mái.
Từ sau đêm hai người thân mật với nhau, cả hai đều vô cùng thận trọng tránh né mọi đụng chạm cơ thể như hai kẻ mắc bệnh ưa sạch sẽ.
“Tôi với Sakutaro chỉ là bạn bè thôi.”
Chính anh là người nói những lời này nên không được vượt qua ranh giới đó. Anh không thể lại gần nó hơn nữa, cũng không thể lùi ra quá xa, lại càng không thể chuyển nó đi chỗ khác.
“Anh Ito?”
Tsugumi quay đầu lại thì thấy Kudo đang đứng ở đó. Anh hoàn toàn không hay biết anh ta đã trở về.
Kudo vừa trách anh lãng phí, vừa khóa vòi nước đang để mở.
“Anh Kudo này, thường ngày anh làm những gì vậy?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tôi vừa nộp bản thảo xong.”
Nhìn kĩ thì thấy dưới hai mắt Kudo đã xuất hiện quầng thâm.
“Vất vả cho anh quá, anh cứ từ từ nghỉ ngơi đi.”
Tsugumi khẽ gật đầu chào, đang định bước đi thì bị một tiếng “Anh Ito!” gọi giật lại.
“Tôi hỏi cái này hơi đường đột, nhưng anh có hứng thú với việc viết cốt truyện cho truyện tranh không?”
“Hả?”
“Họa sĩ Komine Yako mà tôi phụ trách đang vẽ loạt truyện ngắn cho tạp chí truyện tranh nữ sinh. Bản thân Komine vốn là fan của anh Ito nên rất muốn vẽ truyện dựa trên nguyên tác của anh. Thỉnh thoảng khi tôi kể chuyện anh đang sống cùng chung cư với mình, Komine lại nói muốn gặp anh.”
“Truyện tranh thiếu nữ…?”
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.