Thủy Ma thú đã không còn sức lực dư thừa nói chuyện, vẫn ở trong đầm nước lăn lộn khổ sở, cái đuôi thật dài quét tới bên bờ, quấn vỡ tất cả mọi thứ xung quanh.
Phượng Vũ đến gần, đúng lúc cái đuôi thô dài của Thủy Ma thú rơi xuống, đánh vỡ khối nham thạch to lớn cách nàng vài mét thành những mảnh vụn.
Giơ tay chặn lại những mảnh nham thạch bắn tung tóe, Phượng Vũ cúi người, làm theo phương pháp Luci dạy, hết sức chăm chú bắt giữ Phong nguyên tố trong không khí.
Lúc đầu không có cảm giác gì. Nhưng qua mấy phút sau, Phượng Vũ dần dần cảm ứng được, không khí có nhiều hơn một chút gì đó khác với lúc trước. Một cỗ lực lượng kì dị, theo ý nguyện của nàng, tập trung trên hai chân càng lúc càng nhanh.
Khi lực lượng thu thập tới trình độ nhất định thì Phượng Vũ canh chính xác cơ hội Thủy Ma thú vùi đầu vào trong nước, hai chân mượn lực đạp một cái trên mặt đất, thân thể tựa như mũi tên rời cung, thẳng tắp bắn về phía Thủy Ma thú.
—— Luci nói, tay dùng Tật Phong Thuật có thể làm người trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ tuyệt vời, quả nhiên không sai! Tốc độ của nó so với suy nghĩ của nàng còn nhanh hơn mấy phần!
Phượng Vũ tự mình cảm nhận được hiệu quả của pháp thuật, xóa bỏ một tia băn khoăn cuối cùng, nhẹ nhàng linh hoạt lướt đến sau lưng Thủy ma thú, nhắm chuẩn cái bớt chàm tầm thường trên cổ Thủy Ma thú, trọng tâm hơi nghiêng, cả người hạ xuống phía trên. Ngay sau đó, hai tay lần nữa thu thập Phong nguyên tố, không chút lưu tình đánh lên vết bớt chàm.
Thực lực Phượng Vũ ngay cả cấp một còn chưa đạt tới, tuy rằng Thủy Ma thú vì sinh con mà rơi vào cuồng loạn, nhưng với thực lực trung cấp, ngay từ lúc Phượng Vũ chuẩn bị phát động pháp thuật, đã nhạy bén phát hiện được có người đến gần. Nhưng khi cảm ứng được người tới tu vi thấp kém không khác biệt gì so với người bình thường, nàng liền không để tâm nữa. Thầm nghĩ chờ cái nhân loại không có mắt này đến gần, sẽ xé ngươi thành mảnh nhỏ.
Thủy Ma thú vạn vạn không ngờ, thiếu nữ nhân loại này nhìn như nhu nhược, nhưng lại nhanh, chuẩn, hung ác đánh trúng điểm yếu chí mạng của chính mình. Nàng tức giận rống dài một tiếng, muốn phát lực quăng thiếu nữ rơi xuống, thân thể lại yếu ớt không bắn ra được.
Cho dù là một chiếc lá nhẹ nhàng quét qua điểm yếu, Thủy Ma thú cũng đã thấy khó chịu nửa ngày. Huống chi đây là trút xuống một kích toàn lực?
Mang theo tràn đầy không cam lòng và phẫn hận, Thủy Ma thú nặng nề ngã xuống. Thân thể to lớn khiến cho bọt nước văng khắp nơi, bắn tung tóe lên cả người làm Phượng Vũ ướt đẫm.
“Ngã. . . . . .”
Phượng Vũ nhìn Thủy Ma thú nằm trong nước không nhúc nhích, ngẩn ngơ, lộ ra khuôn mặt tươi cười thật lớn với Luci đang vỗ cánh bay tới: “Kỹ xảo ngươi dạy quả nhiên hiệu nghiệm!”
“Đây không tính là gì, cũng chỉ là một con Thủy Ma thú trung cấp nho nhỏ mà thôi. Chờ ngươi bái ta làm sư phụ, tương lai cho dù muốn thu thậplinh khí trời đất ngưng tụ thành Linh Thú, cũng dễ như trở bàn tay.” Luci giống như là chỉ sợ cái tiểu nha đầu Phượng Vũ khó dây dưa này vẫn như cũ không chịu nhận thức hắn làm sư phụ, khi nói chuyện không quên ném ra một mồi nhử.
—— người này lúc mới gặp mặt thì vô cùng cao ngạo, hiện tại thế nào thái độ thay đổi lớn 180 độ, giống như là một đứa trẻ ngốc dùng kẹo que dụ dỗ thúc thúc ma quái?
—— nhưng là, cây kẹo que này nàng lại vô cùng yêu thích.
Phượng Vũ có chút buồn cười nghĩ , vẫy vẫy Thủy Châu trên đầu, vừa muốn nói chuyện, lại nghe được dưới thân truyền đến một tiếng kêu khóc đặc thù của con thú nhỏ.
Phượng Vũ cúi đầu xem xét, một con thú nhỏ toàn thân màu ngọc bích, cổ dài đuôi ngắn, thân thể tròn vo nho nhỏ, đang cố chui ra từ dưới thân Thủy Ma thú. Hai mắt nó to bằng hạt đậu nghi hoặc chớp, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu nhỏ. Bỗng nhiên, nó ngẩng đầu, thấy Phượng Vũ đang cúi thấp người quan sát nó, nhất thời vui mừng kêu to một tiếng, tứ chi nhỏ bé vội vàng thoát khỏi trói buộc cuối cùng của cơ thể mẹ, cố gắng vươn mình chạm vào Phượng Vũ.
Chỉ là, khi nó muốn nhảy ra khỏi mặt nước lao vào trong lòng Phượng Vũ thì lại phát hiện dù thế nào cũng không làm được. Đang ở trong bức tường nước vô hình, nó không thể dùng lực, chỉ có thể liều mạng dùng móng vuốt ngắn ngủn với về phía Phượng Vũ, miệng đáng thương kêu, đôi mắt nhỏ tràn đầy uất ức.
Không muốn thấy bộ dạng làm nũng của con thú nhỏ, Phượng Vũ liền đưa tay ra ôm lấy nó. Con thú nhỏ lập tức vui mừng rúc vào trong ngực nàng, dùng đầu lưỡi liếm tay nàng lấy lòng.
“Sư phụ, đây là chuyện gì xảy ra?”
Luci được tiếng gọi sư phụ làm cho nở gan nở ruột, kiên nhẫn giải thích: “Ma thú vừa sinh ra đã có bản năng tra xét động tĩnh bốn phía, nhận định vật sống nhìn thấy đầu tiên làm nương. Có điều, thông thường ma thú trước khi sinh con đều sẽ cưỡng chế những sinh vật khác ở lân cận dời đi, cho nên hoàn toàn không có chuyện nhận nhầm mẹ xảy ra. Việc xảy ra hôm nay, chỉ là ngoài ý muốn.”
“Coi con thành nương nó?” Phượng Vũ dở khóc dở cười, nhấc vật nhỏ lên nhìn trước sau: “Mới vừa rồi Thủy Ma thú mắng chửi hung ác như vậy. Tình cảnh giằng co lâu như vậy, chính là vì viên thịt tròn nhỏ này?”
Nàng vốn cho rằng, có thể làm cho Thủy Ma thú hung bạo đau đến như vậy, nói thế nào thể tích cũng phải bằng một nửa thân thể của nó. Không nghĩ đến, vật nhỏ này chỉ to cỡ nắm tay, thật sự là kỳ quái.
Luci nhìn vật nhỏ vài lần, bất ngờ “Ah” một tiếng, nói: “Vận số của ngươi thật không tệ, đây là một Thủy Ma thú biến dị.”
Phượng Vũ khó hiểu, hỏi “Biến dị?”
“Thủy Ma thú thông thường, trời sinh có năng lực thao túng Thủy nguyên tố, nếu dùng cách nói của Linh Sĩ loài người, có thể nói bọn họ trời sinh để trở thành ‘ Ma Pháp Sư ’. Giống với loài người, Ma Pháp Sư pháp lực cao cường, nhưng nếu so kĩ năng đánh nhau với Đấu Sĩ cấp thấp hơn, khi Ma Pháp Sư đang trong tình thế nguy hiểm, không thi triển được ma pháp thì hắn không thể đỡ được công kích của Đấu Sĩ ngang cấp. Đây cũng chính là nguyên nhân Thủy Ma thú trong tình huống đặc biệt lúc sinh con thực lực giảm mạnh, dễ dàng bị Linh Sĩ cấp thấp săn giết, bởi nó không có dư thừa lực lượng để thi triển ma pháp.”
“Chỉ là, thông thường ma thú sinh con đều rất thuận lợi. Nguyên nhân chủ yếu làm Thủy Ma thú khó sinh, chỉ sợ là do đứa nhỏ của nàng xảy ra biến dị. Ngươi nhìn xem, mới vừa rồi ngươi đánh trúng điểm yếu sinh mạng của nàng, là một vết bớt chàm, đúng không? Ngươi lại nhìn con thú nhỏ này một chút.”
Phượng Vũ theo lời xem trên thân Thủy ma thú con, ngạc nhiên phát hiện trên lưng nó trưn bóng, chỉ toàn một màu xanh ngọc, không hề có một chút bớt chàm.
“Có thế chứ.” Luci giải thích, “Biến dị ma thú, đặc trưng của chủng tộc sẽ biến mất, thay vào đó là một chút…khác biệt. Ngươi nhìn móng của nó một chút, có phải màu đỏ không.”
Nắm lấy móng vuốt của con thú nhỏ không an phận trong tay, Phượng Vũ thấy rõ, lòng bàn tay của nó là một màu đỏ thẫm.
“Đặc trưng này mang nghĩa là trời sinh nó không có năng lực cảm ứng Thủy nguyên tố, ngược lại có được sự cứng cỏi và sức lực mạnh mẽ. Dùng Linh Sĩ loài người so sánh, nó tương đương với một người Đấu Sĩ trời sinh.”
Phượng Vũ gật đầu một cái, không hiểu hỏi “Đấu Sĩ trời sinh rất khó sao?” Nếu không sao lại nói vận khí nàng tốt?
Cái vòi của Luci run lên, cười ha hả: “So với biến dị ma thú cao cấp hơn, nó dĩ nhiên không tính là khó có, chỉ là vừa vặn thích hợp với ngươi—— mặc dù năng lực cảm ứng của ngươi cường đại, nhưng bây giờ có chút nhu nhược. Lấy máu của Đấu Sĩ Thủy Ma thú biến dị, vừa vặn có thể làm ngươi trở nên khỏe mạnh.”
“Máu?” Phượng Vũ sững sờ, “Muốn để ta uống máu của nó?”
“Đó là chuyện người ngu ngốc mới có thể làm.” Luci khinh thường nói, “Nếu ăn trực tiếp thì năng lực trong máu có thể hấp thụ không đến một phần mười. Phương pháp chính xác là dùng dược liệu phụ trợ, luyện thành đan dược ăn.”
“Nói như vậy, không cần lấy tính mạng của nó chứ?” Đối với viên thịt tròn nhỏ chỉ biết làm nũng này, thật sự Phượng Vũ không nhẫn tâm làm tổn thương nó.
“Ừ, chỉ cần lúc chế thuốc lấy một phần máu tươi là được. Chỉ là, nếu như ngươi muốn dùng máu của nó, sư phụ lại không có biện pháp lấy đi Thú Hồn tinh hạch của mẫu thân nó rồi. Dù sao huyết thống trời sinh, con thú nhỏ này nếu cảm ứng được người thân mất đi tính mạng, nói không chừng sẽ kích phát ra sự cuồng bạo bẩm sinh của nó, đến lúc đó máu của nó với ngươi trái lại sẽ thành có hại.”
Do đồng cảm với việc “mang thai”, vốn Phượng Vũ không có ý tổn thương Thủy Ma thú mới vừa làm mẹ này, bây giờ nghe Luci tự động buông tha Thú Hồn tinh hạch, tảng đá trong lòng liền buông xuống, lại có mấy phần áy náy: Luci nhận nàng làm đệ tử, chắc chắn sẽ cho nàng rất nhiều lợi ích. Nàng thì ngay một ý nguyện nho nhỏ của Luci cũng không thể thực hiện. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi nói: “Sư phụ, lát nữa trở về ta sẽ tìm cho ngườiThú Hồn tinh hạch.”
“Ha ha, đúng là cố tình làm khó ngươi.” Luci đối với đồ đệ hiểu chuyện rất hài lòng.
Hai người đang nói chuyện, Thủy Ma thú bị chế trụ cũng từ từ khôi phục ý thức. Ngay sau đó nó phát hiện, mặc dù toàn thân vẫn không có sức lực như trước, nhưng đau bụng sinh hành hạ nàng mấy ngày liên tiếp thì đã biến mất.
—— đứa bé! Đứa bé của ta đâu?
Nàng hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi. Khi thấy con thú nhỏ bị thiếu nữ loài người chế ngự mình lúc trước ôm ở trong tay thì cảm thấy một hồi tuyệt vọng. Nàng phát ra một tiếng gầm rú thật dài, giùng giằng muốn cướp lại đứa nhỏ của mình.
Tiếng rống dài truyền đi rất xa, tự nhiên kinh động một nhóm người khác trong cốc. Cái vòi của Luci cuốn một cái, cảnh giác nói: “Có người đến gần.”