Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 51: Sương Mai Hoa



Tiến vào cốc đi dọc theo đường nhỏ quanh co gần một dặm, Phượng Vũ liền nghe được phía trước có tiếng người huyên náo. Vốn tưởng rằng có người tổ chức thành nhóm tới đánh ma thú, cũng không để ý. Không ngờ khi tiến lại gần nhìn, mảnh đất trống hơi bằng phẳng phía trước, người đứng dày đặc, trên mặt từng người đều vừa hưng phấn vừa khẩn trương .

Vân Sâm Lam đi theo sau lưng nàng cũng thấy rất khó hiểu: “Nhìn bộ dạng những người này, chắc chắn không thuộc cùng một tổ chức. Sao lại tụ tập chung một chỗ? Chẳng lẽ có Thiên Tài Địa Bảo* gì xuất hiện?”

*Thiên Tài Địa Bảo: báu vật

Thiên Tài Địa Bảo? Phượng Vũ nhớ rõ mình từng xem qua, vùng đất càng hiểm ác, sinh ra bảo vật càng trân quý. Hai mắt không nhịn được lập tức tỏa sáng, lòng hiếu thắng nổi lên. Suy nghĩ một chút, nàng nói với Viên Thịt Nhỏ hành động mau lẹ, thân hình xinh xắn: “Ngươi lặng lẽ đi qua, nghe những người đó nói gì.”

Viên Thịt Nhỏ biết là chuyện tốt, nghe vậy vui sướng kêu hai tiếng xông vào đám người, nhảy mấy cái liền không thấy bóng dáng.

Phía bên này, Phượng Vũ cũng yên lặng lắng nghe tiếng nói chuyện truyền tới từ trong đám người.

“. . . . . . Lần này đúng là gặp vận may rồi, lại có thể thấy được Sương Mai Hoa xuất hiện! Nếu giành được vào tay, nhất định có thể bán giá tốt!”

“Theo truyền thuyết hoa này sinh trưởng trên vách đá, trăm năm nở một lần, một thân cây chỉ nở một đóa hoa, đẹp rung động lòng người, ngay cả ma thú cấp thấp không có trí tuệ đều biết mà thưởng thức. Một khi hoa rời cành, nếu không lập tức giữ ở trong băng sẽ khô héo, từ trước đến giờ là thứ vật phẩm cần thiết để các quý tộc cầu hôn đấy.”

“Thật không hiểu nổi nữ nhân nghĩ cái gì, thứ đồ này cũng không giúp công lực tăng lên, cũng không ăn không mặc được, lại có thể ở trong buổi đấu giá bán ra trên một vạn tinh thể một đóa.”

“Này này, ngươi mới không hiểu, đây là do nữ nhân chúng ta lãng mạn! Nếu như có ai chịu đưa một đóa Sương Mai Hoa cho ta, dù hắn có là nam nhân xấu xí nhất trên đời, ta cũng nguyện ý gả cho hắn!”

“Thôi đi, nếu ta lấy được hoa, nhất định đi bán lấy tiền.”

“Hừ, ngươi nhất định không lấy được! Trước không nói phải giành hoa với nhiều người như vậy, riêng đôi Bỉ Dực* song sinh trung cấp trông chừng hoa cũng không phải là ngồi không.”

*bỉ dực: chim liền cánh

. . . . . .

Tổng hợp lại đối thoại chung quanh, cùng với báo cáo của Viên Thịt Nhỏ, Phượng Vũ rất nhanh đã hiểu rõ tình huống. Tuy nàng không sao hiểu được cái gọi là “nữ nhân lãng mạn”, nhưng Sương Mai Hoa có giá trị khiến nàng cảm thấy rất hứng thú.

Lúc nàng chế thuốc nhân tiện làm ra một vài loại thuốc bột hiếm lạ, khiến những người muốn hái hoa này dời đi là không thành vấn đề. Ma thú Bỉ Dực song sinh trông giữ hoa có sở trường ma pháp phong hệ, còn là trung cấp cấp một, nếu như thuận lợi bắt được nó, như vậy ước định với hiệu trưởng liền không có vấn đề.

Phượng Vũ đang nôn nóng muốn thử, chợt thấy sau lưng khác thường, nhanh nhẹn lui ra mấy bước xoay người lại nhìn, ngoài ý muốn phát hiện Phó Tư Đường.

Có lẽ không ngờ Phượng Vũ sẽ nhạy cảm như vậy, Phó Tư Đường sững sờ một lúc, có chút xấu hổ buông tay đang ở giữa không trung xuống mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Phượng Vũ thấy là hắn, mới thu hồi phòng bị: “Đã lâu không gặp. Thật trùng hợp, huynh tới Tê Long cốc làm gì vậy?”

“Ta, là tới rèn luyện. Muội thì sao?” Phó Tư Đường nhẹ giọng nói. Hắn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, đối với việc chính mình không hiểu vì sao luôn lo lắng cho Phượng Vũ, mấy ngày qua trong lòng đã mơ hồ có đáp án. @diennddanlequyydoon Nhưng, Phượng Vũ tuổi còn quá nhỏ, còn chưa hiểu về tình cảm. Nếu tùy tiện nói ra, chỉ sợ sẽ doạ nàng. Hắn lựa chọn giấu đi tình cảm, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ nói cho nàng biết.

Lúc trước ở Lam Phong trấn, Phó Tư Đường từng nói với Phượng Vũ mình đã mãn cấp hạ cấp, ở lại trường học là để củng cố cảnh giới. Học sinh đạt cảnh giới này, ra ngoài rèn luyện cũng bình thường, Phượng Vũ không hề hoài nghi tới việc hắn đang nói dối: “Ta muốn hái Sương Mai Hoa.”

“Sương Mai Hoa?” Thân là con em thế gia Phó Tư Đường đã sớm nghe qua tục lệ dùng Sương Mai Hoa cầu hôn người trong lòng, nghe vậy hai mắt không kìm nổi tỏa sáng: “Muội muốn không? Ta đi hái ——” cho muội.

Dù sao cũng là lần đầu tiên tặng đồ cho nữ hài, Phó Tư Đường có chút xấu hổ, tiếp sau ba chữ kia đầu lưỡi hắn vòng lại vòng, mãi vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Nhưng lại khiến Phượng Vũ hiểu lầm ý của hắn: “Thì ra là huynh cũng muốn, được rồi. Đến lúc đi bán được tiền, chúng ta chia đều 5:5.”

“. . . . . .” Phó Tư Đường muốn hộc máu, muốn hỏi nàng có biết tục lệ kia hay không, cuối cùng không nói gì, chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng.

—— ta vừa quyết định yên lặng bảo vệ nàng, cần gì phải nhiều lời, khiến nàng tăng thêm phiền não?

Vì vậy, Phó Tư Đường mỉm cười nói: “Được, tùy muội.”

“Một lời đã định.”

Phượng Vũ không phát hiện ra tâm tình gợn sóng của Phó Tư Đường qua nụ cười: “Sau khi ta rời đi lực chú ý của bọn họ, huynh từ sườn núi đi lên, sau đó ta lập tức hội hợp cùng huynh, nhưng huynh tuyệt đối không thể ra tay, đôi Bỉ Dực song sinh kia là của ta!”

Phó Tư Đường bị kế hoạch của nàng làm cho sợ hết hồn: “Nhiều người như vậy, muội làm sao dẫn họ rời đi? Còn nữa, sao ta lại không được ta ray?”

“Ta từng giao hẹn với hiệu trưởng, sẽ tự mình lấy một tinh hạch ma thú trung cấp giao cho hắn. Nếu như có huynh giúp đỡ, không phải sẽ phá vỡ quy tắc?” Ngừng một chút, Phượng Vũ giành nói trước Phó Tư Đường: “Một lát nữa bất luận huynh nhìn thấy điều gì, đều phải thay ta giữ bí mật.”

“Đó là đương nhiên. Nhưng ——”

Lấy được cam kết, Phượng Vũ hài lòng gật đầu, lại cắt đứt lời nói của Phó Tư Đường: “Thì chính là như vậy —— Sâm Lam, đi thôi!”

Theo giọng nói trong trẻo của nữ hài, Độc Giác Thú vừa ẩn vào trên đám cây cao rậm rạp liền mở rộng hai cánh, chở chủ nhân vòng qua vùng đất bằng phẳng, bay đến khoảng đất trống phía trước.

Không ngoài dự đoán, hành động này quả nhiên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Độc, Độc Giác Thú? !”

“Trời ạ! Độc Giác Thú không phải đã diệt vong sao?!”

“Cô nương ngồi trên nó là ai? Không được, bọn họ bay về phía Sương Mai Hoa!”

“Đáng ghét! Mau đuổi theo!”

Đám đông vốn rất dễ làm theo phong trào, có mấy người dẫn đầu đuổi theo, khiến mấy người vẫn đang do dự cũng bất chấp tất cả đuổi theo. Dien?n%le%quy%don Không bao lâu, người trên khu đất bằng phẳng đều bắt đầu chạy như điên theo hướng Độc Giác Thú đang bay chậm rãi giữa không trung.

Không có ai chú ý tới, cánh chim trắng như tuyết bay xẹt qua bầu trời, không chỉ tạo ra gió lớn, còn có một chút bột phấn theo gió bay xuống.

Nhìn đám người phía dưới ngày càng theo sát, Phượng Vũ biết mình thành công rồi. Phấn Cuồng Mộng này có thể làm cho người tâm tình dâng cao lúc sau vô lực ngủ say. Hơn nữa sau khi tỉnh lại quên hết mọi việc trước đó. Không cần lo lắng Vân Sâm Lam bị người nhìn thấy dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Không tới năm phút đồng hồ, dược hiệu đã phát huy tác dụng. Thân thể người chạy dẫn đầu bắt đầu lung lay, theo quán tính chạy hai, ba bước sau đó ngã bùm xuống đất. Người phía sau cũng lục tục ngã theo. Trong nháy mắt, gần trăm người tất cả đều ngủ, không một ai thanh tỉnh.

“Trời. . . . . .” Nhìn một màn này, Phó Tư Đường trợn mắt há mồm: trong lúc giơ tay nhấc chân dễ dàng quét sạch trở ngại, việc này chắc chắn hắn không làm được. Phượng Vũ thực lực cường hãn như vậy, còn cần hắn bảo vệ sao?

Suy nghĩ mơ hồ vừa dâng lên trong lòng, liền bị cắt đứt: “Tư Đường, không ngờ dược hiệu lại nhanh vậy, thừa dịp những người này ngủ mê, chúng ta mau đi đi.”

Trong lúc nói chuyện, Phượng Vũ ý bảo Vân Sâm Lam bay xuống đất, từ trên lưng hắn nhảy xuống. Sương Mai Hoa sinh trưởng nơi có ma thú trung cấp trông giữ, nói không chừng còn có cạm bẫy khác, nàng cũng không định để thân thể Vân Sâm Lam vừa chuyển biến tốt hơn đã mơ hồ bay vào chỗ nguy hiểm.

Nhìn ánh mắt tin tưởng của Phượng Vũ, lòng Phó Tư Đường nóng lên, gạt bỏ mọi tạp niệm, bật thốt lên tiếng: “Được!”

Tê Long cốc không hổ là Tử Vong Chi Cốc nổi danh đế đô, hai người đi về phía trước không tới một giờ, liền bị một số ma thú đánh lén. Cũng may thân thủ hai người tốt, ứng biến nhanh nhạy, hơn nữa tu vi không thấp, ngoại trừ sức lực bị tổn hao, cũng không chịu tổn thương gì.

Một đường đánh nhau tiến về trước, sau khoảng hai giờ, hai người rốt cuộc đi đến vách đá Sương Mai Hoa sinh trưởng.

Thật ra, cái gọi là vách đá, cũng chỉ là một mỏm núi lớn mà thôi, vì địa hình Tê Long cốc hơi thấp, cho nên mới gọi nó là vách đá.

Phượng Vũ ngửa đầu cẩn thận quan sát, chỉ thấy trên đỉnh mỏm núi là một gốc cây Vu Lâm cao to đơn độc, ẩn dưới lá cây xanh tốt là một nụ hoa lớn. Mà dưới tàng cây, có một tổ chim cực lớn.

Đảo mắt nhìn, bên trong dường như có hai con chim lớn, nhìn kỹ, là một con chim trên thân có hai cái đầu. Lúc này bọn chúng đang nhàn nhã chải chuốt lông vũ năm màu trên cánh, không mảy may hay biết có người quan sát.

Đặc điểm nổi bật như vậy, nhất định là Bỉ Dực song sinh!

Mắt đẹp khẽ nheo, trong đầu Phượng Vũ nhanh chóng hiện lên mấy chủ ý, suy nghĩ làm như thế nào dụ dỗ chim bay vào trong rừng để chế phục chúng. Loài này am hiểu pháp thuật phong hệ, còn là ma thú biết bay, nếu như giao chiến với nó ở nơi rộng rãi, nhất định phải chịu thiệt thòi lớn.

Đang suy nghĩ, Phó Tư Đường chợt lôi kéo ống tay áo nàng, dùng mắt ra hiệu, im lặng không phát ra tiếng động: “Mau nhìn.”

Phượng Vũ theo đó nhìn lại, chỉ thấy một con rắn màu xanh đen, thân thể to lớn dài hơn mười trượng, phải bốn, năm nam tử to khoẻ mới có thể ôm hết đang lặng yên không một tiếng động bò lên đỉnh núi.

Liếc mắt nhìn Phó Tư Đường, Phượng Vũ thấy rõ trong mắt hắn có cùng câu hỏi: loài chim vốn là kẻ thù của rắn, trong trường hợp cùng cấp bậc, rắn vốn không phải đối thủ của loài chim. Thanh Giáp Xà này cấp bậc xấp xỉ Bỉ Dực song sinh, sao lại dám đi trêu chọc đối phương?

Hết sức nghi hoặc, Thanh Giáp Xà đã bò tới đỉnh mỏm núi, miệng phun khí hồng, ngẩng cao đầu, nhắm thẳng vào tổ của Bỉ Dực song sinh mạnh mẽ tập kích!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.