Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn trong yến hội như vậy, Lạc Tây Á cảm thấy mặt mũi không còn. Giận dữ đập mạnh bàn một cái, liền vội vã rời đi.
Nhưng đáng thương lại là người của Đồng gia, vốn đang trông cậy vào trân bảo đê có thể vãn hồi lại ấn tượng xấu trước mặt điện hạ, không nghĩ tới sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, một ít lửa giận vô hình của Lạc Tây Á, phát tiết tất cả lên người bọn họ.
Cho đến rất nhiều năm sau, sự kiện “Áo lót” lần đó vẫn là truyền thuyết kinh điển kéo dài không ngớt ở Linh Chân học viện. Dĩ nhiên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Gần tối, ký túc xá.
Tiểu Đoàn Tử bày ra hình chữ đại nằm trên giường lớn mềm mại đã lâu không được nằm, ngáy khò khò.
Luci đứng bên cửa sổ của ký túc xá, ngắm nhìn nhà lay động ở phía xa, nói: “Nếu ngươi đã một mình ở một phòng, về sau hành động cũng thuận tiện hơn.”
“Ừ. Nhưng sớm biết là như thế này, vậy có thể mang Sâm Lam đến.” Phượng Vũ tiếc nuối nói.
Suy xét mức độ nhiều người hỗn tạp, bộ tộc Độc Giác Thú từng bị vương thất hạ mệnh lệnh đang là “Tội phạm quan trọng”, đêm qua sau khi đưa Phượng Vũ vào thành xong, Vân Sâm Lam liền trở lại vùng ngoại ô, tự mình dưỡng thương tu luyện, nói chờ thêm một thời gian nữa rồi trở lại tìm nàng.
“Qua vài ngày gặp lại cũng giống nhau. Trước đừng nói cái này ——” Luci bay đến trước mặt nàng, nói: “Hôm nay ta nhìn ngươi ra tay, đối với việc nắm giữ nguyên tố hội tụ miễn cưỡng cho là có thể, nhưng lúc khống chế thay đổi giữa hai loại nguyên tố vẫn còn có chút không quen tay.”
Luci là người mắt cao hơn đầu, bắt bẻ chỉ ra nhược điểm của Phượng Vũ.
“Ta cũng có cảm giác đó, chắc là mới vừa học được ma pháp không bao lâu cho nên còn chưa đủ thuần thục. Ta tin tưởng nếu dùng liên tục, cần luyện thủ pháp quen thuộc chút nữa là có thể khắc phục nhược điểm này.” Phượng Vũ kiểm điểm nói.
Nếu để người buổi sáng nhìn thấy Phượng Vũ ra tay nghe đoạn nói chuyện này, chỉ sợ hận không được lập tức đi tới nói chen vào: ngươi đã cường hãn đến mức này mà còn ngại chưa đủ, muốn ầm ĩ cái gì hả! Có để cho chúng ta sống những ngày bình thường không hả? !
Nhưng theo chủ nghĩa hoàn mỹ trong mắt Phượng Vũ và Luci, chưa đủ chính là chưa đủ, không phải dùng tuổi tác hoặc kinh nghiệm làm cái cớ để qua chuyện.
Muốn trở thành người mạnh nhất, chỉ có không ngừng tiến lên rồi lại tiến lên, không có bất kỳ đường tắt nào có thể đi.
Thu thập hành lý đơn giản mang tới, Phượng Vũ lấy một bọc dược liệu chưa dùng hết ra, chợt nhớ tới việc luyện đan: “Sư phụ, cho ta mấy phương thuốc hồi phục thể lực đi, ngày mai ta mua một ít dược liệu để tiếp tục học luyện đan.”
Ngày hôm qua sau khi phá giải phong ấn ở trong núi thì xuất hiện cảm giác hư thoát không có sức, nàng thật sâu nhớ đến bây giờ. Mặc dù thể lực đã khôi phục đến bảy tám phần nhưng còn kém rất xa lúc nồng hậu khiến nàng an tâm.
“Được.” Luci một lời đáp ứng luôn, sau đó lại nói ra vấn đề rất thực tế: “Ngươi còn tiền sao?”
“. . . . . .”
Phượng Vũ hoàn toàn quên mất chuyện này, lục lọi túi tiền, cuối cùng chỉ có mười mấy Linh Tinh.
Nếu như là tiền sinh hoạt thì tạm thời là đủ rồi. Nhưng muốn mua dược liệu, vẫn còn thiếu rất nhiều. Hơn nữa học phí lại quá cao. . . . . .
Chẳng lẽ một đồng tiền lại làm khó tiểu thiên tài?
Linh cơ vừa động, Phượng Vũ lấy Hoá sinh linh khí ra, bỏ Linh Tinh vào, chờ nó biến thành hai.
Nhìn thấy động tác của đồ đệ, Luci khinh bỉ nói: “Nếu tiền bối trên trời có linh, biết ngươi dùng tâm huyết của hắn hoá sinh đồ chơi này, nhất định hối hận ban đầu sao không đập bể nó đi.”
Với Luci cao ngạo mà nói, bảo vật là phải dùng để tăng cường thực lực, không phải dùng để làm loại chuyện thấp hèn.
Phượng Vũ im lặng: sư phụ à, bây giờ bộ dáng của ngươi như vậy, uống chút mật đã no rồi. Nhưng đồ đệ ngươi là ta còn muốn sống, làm ơn mau thu hồi ngôn luận ăn thịt kia đi!
Sau đó Phượng Vũ mặt dày vờ như không nghe thấy lời nói của Luci, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng ra hơn hai trăm Linh Tinh, coi như là giải quyết tình hình khẩn cấp.
“Vương Lễ, hạ cấp cấp bốn!”
“Trương Trúc, hạ cấp cấp ba!”
. . . . . .
Ngày kế, khóa đầu tiên của Linh Chân học viện là khảo nghiệm thực lực tân sinh.
Những tân sinh xếp thành mấy hàng ở trên trường luyện võ, từng người chờ Lão sư gọi tên rồi đi vào khảo nghiệm.
Theo quy định, trước khi tân sinh chính thức vào học mười ngày thì phải đến báo danh. Mấy ngày ở chung, hơn phân nửa đã biết nhau.
Cho nên, lúc Phượng Vũ xuất hiện, trước kia mọi người cho rằng nàng là học tỷ cấp cao, nhưng thật sự rất kinh ngạc về tuổi của nàng, lúc này mới nhận ra vị “Học tỷ” này lại đi tới xếp hàng. Cho thấy là tân sinh đồng cấp với bọn họ.
Trong hàng đã quen thuộc nhau một khi xuất hiện người lạ, giống như cừu trắng ở giữa nhiều con ngựa đen rất dễ nhận ra. Rất nhanh, một vài tân sinh khá bát quái liền truyền ra các loại phỏng đoán, nghị luận.
Nhưng vì ngày hôm qua bọn họ đã sớm rời khỏi đó đến lễ đường, bỏ lỡ một màn kịch hay ở cổng trường. Sau đó Đồng Mạc Uyên vì mặt mũi, lại hạ lệnh phong tỏa chuyện hắn thua một tiểu nữ sinh. Cho nên những tân sinh này cũng không biết thực lực của Phượng Vũ. Thấy nàng nhỏ tuổi nhất nên cho rằng thực lực của nàng bình thường, không đáng lo.
Đối với việc bình phẩm bạn học mới từ đầu đến chân, dù sao cũng hơi thất lễ, cho nên phần lớn mọi người đều là nhỏ tiếng nghị luận, vậy cũng thôi đi. Nhưng có một nữ hài bề ngoài mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo có thể nói là ngọt ngào nhưng nói chuyện lại vô cùng cay nghiệt.
“Ngươi xem nàng gầy giống như cây gậy trúc, sợ rằng gió thổi qua liền bị thổi đi rồi, ta thấy chẳng những toàn thân trên dưới nàng không đến mấy lượng thịt, khẳng định thực lực cũng chẳng ra sao. Các Lão sư cũng thiệt là, sao có thể thu người như thế vào trường học? Khiến đệ tử tinh anh như ta làm đồng học với loại người này, thật là quá hạ thấp trình độ của ta rồi!”
Nữ hài kéo nhẹ lọn tóc quăn, chua ngoa phê bình nói.
Ở nhà suốt ngày nàng được người ta gọi là thiên tài nâng niu ở trong lòng bàn tay quen rồi, lần này thi vào Linh Chân học viện, vốn tưởng rằng nhất định có thể giành được tất cả danh tiếng. Vậy mà đến trường học rồi mới nhận ra, lấy một chút trình độ này của nàng không là gì so với cao thủ nhiều như mây ở nơi đây. Tâm lý mất cân bằng, nàng liền giễu cợt thực lực của đồng học khác không bằng mình làm thú vui, tìm về một chút lòng tự ái.
Mấy người có ý nghĩ giống nàng rối rít phụ họa nói: “Đúng vậy! Vừa nhìn thấy nàng chính là một người gây cản trở!”
“Sao nàng có thể có mặt tai đây chứ? Nếu là ta, thấy thực lực không bằng người ta thì đã sớm về nhà rồi.”
. . . . . .
Hoàn toàn không che giấu châm chọc, toàn bộ rơi vào trong tai Phượng Vũ. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng họ đang nói người khác, sau đó cảm thấy ánh mắt của đối phương nhiều lần nhìn mình, mới chợt hiểu mình lại nằm trên cây thương lần nữa, bị người khác cho rằng là quả hồng mềm nên tới bóp.
—— chậc, chỉ là một vài con ruồi bọ kêu để tìm cảm giác tồn tại mà thôi, nếu vô tình gặp, mình sẽ mặc kệ họ. Nhưng nếu cùng trường, sau này thời gian ở chung vẫn còn rất dài. Mình rộng lượng nhượng bộ sẽ chỉ làm người khác cho rằng yếu đuối dễ khi dễ, từ đó ngày càng tìm mình phiền toái.
—— vẫn là suy nghĩ một phương pháp khiến các nàng ngậm miệng.
Không lâu sau liền đến Phượng Vũ đi làm khảo nghiệm. Lão sư trên đài thấy người tới là một tiểu cô nương mười tuổi, mặc dù không giống như trong miệng của tân sinh phía dưới nói, nhưng vẻ mặt xem thường đã bán đứng ý nghĩ của hắn: còn nhỏ tuổi, có thể có chỗ nào hơn người? Thật không biết đồng sự chiêu nàng.
Nhưng mặc kệ hắn làm sao cũng không coi trọng tiểu cô nương này, trình tự vẫn phải làm: “Ngươi đặt tay lên Thủy Tinh Cầu, phát động linh lực toàn thân, thử thắp sáng lá cây.”