Đường Trường Vân, bên ngoài Lam Phong Trấn.
Vừa ra khỏi cửa thành, Phượng Vũ lôi Viên Thịt Nhỏ từ trong ngực ra đặt ở lòng bàn tay, hỏi lại lần cuối: “Ta đi không biết khi nào mới trở về, ngươi vẫn muốn đi với ta?”
Rõ ràng hôm qua đã trả vật nhỏ này về với mẫu thân của nó, nhưng rốt cuộc nó lại quay về. Ngược lại là, Phượng Vũ vốn định đưa nó trở về, không ngờ sau khi Phượng Vũ nói ra tính toán của nàng, vật nhỏ này ra sức lắc đầu qua lại, kêu xì xào xì xào một trận, ý là, lần này nó đã được mẫu thân đồng ý, nàng không cần lo lắng.
Cứ như vậy, Phượng Vũ nửa tin nửa ngờ mang theo Viên Thịt Nhỏ lên đường. Trước khi đi đến cửa thành, nàng muốn cho Viên Thịt Nhỏ một cơ hội cuối cùng để thay đổi quyết định.
Đối với câu hỏi của nàng, Viên Thịt Nhỏ kêu một tiếng dài kiên quyết, đôi mắt ti hí mở to hết cỡ. Dáng vẻ kia rõ ràng muốn nói: ta chắc chắn sẽ không quay về! Chủ nhân người hãy yên tâm đi!
“Vật nhỏ này.” Phượng Vũ véo nhẹ lỗ tai của nó, đặt nó vào trong túi. Từ đó, trong hành trang của nàng đã có thêm một Viên Thịt Nhỏ.
Quay người liếc nhìn lần cuối cánh cổng thành cổ xưa có chút cũ nát, Phượng Vũ lền sải bước đi về phía trước. Ở phía sau cơn gió hè thổi bay cát bụi, bóng hình nhỏ gầy càng lúc càng xa, ở trên đường hóa thành một điểm đên ngày càng nhỏ, cuối cùng, hòa vào trong núi rừng xanh tươi.
Cho dù mấy năm sau trở thành một người gây chấn động toàn thế giới này, những bước đi đầu tiên trong hành trình của cuộc đời, cũng chỉ bình thường như vậy.
“Nàng đi nhanh như vậy?” Thấy người phái đi hỏi thăm tin đưa ra một danh sách, đây là lấy từ sổ ghi chép những người ra vào cổng thành của lính canh gác, ngón tay chạm nhẹ vào cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Phó Tư Đường chợt cảm thấy có chút buồn bã.
“Phó đại ca, huynh đang nói người nào?” Thiếu nữ lanh lợi xinh đẹp ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Không có gì.” Phó Tư Đường đóng lại danh sách liền xoay người rời đi, để lại cho thiếu nữ một bóng lưng lạnh lùng.
Thiếu nữ vốn đã quen thuộc với tính tình đối phương, cũng không để bụng, tự mình đuổi theo nói: “Lần này muội tới, là thay Tư Tuyền tỷ tỷ chuyển lại một lời nhắn: trước khi nhập học thì về nhà một chuyến, nàng bảo đảm mấy ngày đó sẽ tuyệt đối không trêu đùa huynh.”
Tư Tuyền tỷ tỷ mà nàng nói, chính là tỷ tỷ ruột lớn hơn ba tuổi của Phó Tư Đường, Phó Tư Tuyền.
Nghe vậy, trong mắt Phó Tư Đường chợt xẹt qua một chút xấu hổ xen lẫn tức giận.
Thấy hắn không lên tiếng, thiếu nữ liền khuyên giải: “Phó đại ca, Tư Tuyền tỷ tỷ cũng là muốn tốt cho huynh. Dù sao huynh rất ít khi tới Lam Phong trấn, trừ Lâm gia thiếu gia cũng không có người nào biết huynh. Những người khác tuyệt sẽ không biết huynh bị buộc. . . . . . Không, là vì tránh ra kiếp số mà phải giả trang thành nữ, huynh hãy yên tâm đi. Mấy ngày nữa là nhập học, nếu như huynh không trở về, phải ít nhất nửa năm sau mới có thể gặp lại người nhà, huynh nhẫn tâm sao?”
“Tiếu Ôi Ôi.” Phó Tư Đường lạnh lùng nói, “Xem ra mấy ngày này muội đi theo đại tỷ của ta, miệng lưỡi tiến bộ lên nhiều.”
“Ha ha, thật ra thì đều là Tư Tuyền tỷ tỷ dạy muội nói ——” nói được một nửa, thiếu nữ thẳng thắn đột nhiên che miệng lại, hai mắt tràn đầy chột dạ.
“Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Mặt không chút cảm xúc bỏ lại những lời này, Phó Tư Đường quay người đi tới hành lang dài.
“Này ——” Tiếu Ôi Ôi dậm chân, có chút xấu hổ kêu to: “Mặc kệ là ai nói, chỉ cần có đạo lý là được!”
Phó Tư Đường làm như không nghe thấy. Đi tới tận cuối hành lang dài, hắn nắm lấy tay cầm mở cửa phòng, không quay đầu lại nói: “Lý lẽ của nữ nhân kia để cho người khác nghe đi, bốn ngày sau, ta sẽ trực tiếp từ nơi này lên đường đi tới trường học.”
Nhìn cửa phòng đóng lại một cách vô tình, Tiếu Ôi Ôi ủ rũ nói: “Ôi, quả nhiên là làm hỏng chuyện rồi. . . . . . Mặc dù bình thường vẻ mặt Phó đại ca lạnh lùng, nhưng rất dễ nói chuyện. Chỉ riêng với tỷ tỷ ruột của hắn. . . . . . Ai!”
Tiểu Lê ở trong góc khuất chứng kiến toàn bộ quá trình nói chen vào: “Tiểu thư, tha thứ cho ta to gan, nếu như Phó tiểu thư là tỷ tỷ của người, sợ rằng phản ứng của người còn kịch liệt hơn so với Phó thiếu gia.”
“Ách, nói cũng phải.” Có đại tỷ vốn được mệnh danh là một cái Ma Nữ, quả thật không phải việc mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Nghĩ tới đây, Tiếu Ôi Ôi không khỏi chuyển sang đồng tình với Phó Tư Đường: có thể sinh sống với đệ nhất ma nữ thành Tinh Vân nhiều năm như vậy, hắn đã chịu nhiều vất vả rồi.
Linh Chân học viện, trong một gian phòng rộng rãi tráng lệ.
“Này, buổi sáng quan sát huấn luyện học sinh mới, có cảm nhận gì?”
“Phần lớn con em thế gia đủ độ tuổi đều đã nhập học vào năm ngoái. Lần này tư chất của những người mới không có gì nổi bật, thật không hiểu thu nhận bọn họ vào trường ngoài lãng phí thời gian thì có giá trị gì.” Nói chuyện là một thiếu niên tầm mắt rất cao, ngôn ngữ khắc nghiệt, coi việc lựa chọn ra những thiếu niên tinh anh từ khắp nơi chê bai không đáng một xu.
“Ôi trời, đừng lấy bản thân làm tiêu chuẩn đánh giá người khác, nếu không số người trong học viện cũng chỉ còn lại một phần ngàn hiện tại.” Thiếu nữ mặt tròn chống cằm cười nói, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn đầy ái mộ.
“Hừ! Ta chỉ nói sự thật! Hiệu trưởng vốn không nên tuyển những thứ Linh Sĩ xuất thân từ tầng lớp nghèo nàn thấp kém kia vào trường! Không có nguồn tài nguyên của gia tộc hỗ trợ, bọn họ rất nhanh sẽ dùng hết nguồn tiềm lực có hạn của bản thân, sau khi ở học viện hao tổn hết nguồn tài nguyên trở thành kẻ vô dụng, thì còn có giá trị gì? ! Chẳng qua là hiệu trưởng muốn dùng sức mạnh to lớn của Linh Chân học viện, đổi lấy danh tiếng tốt thu phục lòng người mà thôi!”
Nghe thiếu niên nói chuyện quyết liệt, hai thiếu niên lớn tuổi hơn, ngồi trước cái bàn kiểu cung đình rộng rãi, thiếu niên tuấn lãng lớn tuổi hơn chậm rãi mở miệng: “Đồng Tân, chú ý lời nói của ngươi. Hiệu trưởng đã sớm nhắc nhở, không được so sánh con em nhà thế gia với những đệ tử bần hàn.”
Nghe vậy, Đồng Tân cười lạnh: “Nói thì như vậy, nhưng trong trường chia hai phái đối lập, mâu thuẫn ngày càng kịch liệt, hắn có để tâm đến không? Chừng nào đám học sinh nghèo hèn thấp kém kia còn không bị đuổi khỏi trường, những người có suy nghĩ giống ta càng ngày càng nhiều! Còn ngươi nữa ——”
Quay đầu nhìn thiếu niên kia, Đồng Tân cười châm biếm: “Rõ ràng ngươi cũng có suy nghĩ giống như ta vậy mà còn ở đây nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn khiến hiệu trưởng vui vẻ mà giả bộ đồng tình với ý nghĩ của hắn, thật làm cho ta ghê tởm! Ta thật không hiểu, sao ta lại có một người biểu ca* như ngươi! Nếu so sánh, mặc dù tiểu tử Lăng gia kia đối đầu với chúng ta, nhưng ở phương diện này, ta nhìn hắn vừa mắt hơn ngươi nhiều!”
“A Tân!” Thiếu nữ mặt tròn vừa đẩy vừa khuyên, kéo thiếu niên nói chuyện càng lúc càng khó nghe ra khỏi phòng.
Một lát sau, thiếu nữ quay lại lo lắng nhìn thiếu niên, mỉm cười nói: “Hắn vốn là như vậy, mặc dù đã mười bảy tuổi nhưng tính khí vẫn kích động giống như con nít.”
Thanh niên đẩy đẩy cái kính không gọng trên sống mũi, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ha ha, không có việc gì, ta đã quen rồi. Chỉ là, làm vị hôn thê của hắn, ngươi phải chịu nhiều cực khổ rồi.”
“Ta. . . . . .” Khuôn mặt thiếu nữ chợt ửng đỏ, ngón tay không tự nhiên xoắn xoắn vạt áo, nửa xấu hổ, nửa buồn bã trách móc nói: “Chỉ là lời nói đùa của các vị trưởng bối khi chúng ta còn bé thôi, cũng không thực sự đính ước. . . . . . Nếu như có người nhắc lại với bá mẫu* chuyện này thì thật tốt. . . . . .”
Nàng nói chuyện có ẩn ý, lúc nói chuyện cũng lén quan sát vẻ mặt của thiếu niên, nhưng thiếu niên chỉ làm như không hiểu. Ánh mắt hắn chỉ tập trung vào công việc, những chuyện của các cô các bà, cho tới bây giờ cũng không quan tâm.
Không được thiếu niên đáp trả, thiếu nữ vô cùng thất vọng, miễn cưỡng cười nói: “Muội còn muốn tu luyện, đi trước.”
“Tạm biệt.”
Cửa phòng lần nữa khép lại, thiếu niên lấy tư liệu từ trong ngăn kéo ra xem từng cái từng cái, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa không thay đổi.
Một lúc lâu sau, nụ cười của hắn bỗng trở nên nghiền ngẫm: “Những học sinh mới vào trường lần này, sẽ làm thay đổi tình thế của con em thế gia và nhóm học sinh nghèo nàn. Tính theo số người, là nhóm nhà nghèo chiếm ưu thế; nhưng từ nguồn tài nguyên và những ưu thế ngầm, bọn họ vẫn như trước không thể theo kịp nhóm quý tộc. Chỉ là. . . . . . Tập hợp sức lực của ngàn vạn con kiến hôi, rất có thể sẽ tạo ra một chấn động lớn. Chẳng lẽ ý nghĩ của hiệu trưởng là như vậy?”
Gập tài liệu, tháo mắt kính xuống, đôi mắt phượng hẹp dài của thiếu niên thoáng qua một tia tính toán: “A Tân dù sao vẫn quá trẻ tuổi. Dù có chán ghét cũng không thể xem như đối thủ mà tiêu diệt, cứ đối đầu cũng không phải chuyện tốt, trước tiên lôi kéo, sau đó lợi dụng trở thành người của mình mới là thượng sách.”
Đang nhỏ giọng lẩm bẩm, khối tinh hạch mài hình bầu dục ở trên bàn bỗng phát ra một luồng ánh sáng xanh, sau đó là một luồng ánh sáng hồng. Hai màu xanh hồng đan xen, chiếu vào trong mắt thiếu niên, khiến hắn lộ ra tươi cười vui sướng: “Không ngờ sự việc ở Phương Sơn nhanh như vậy đã có kết quả!”