《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx.
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Mong muốn của nam nhi.
Vân Dương đêm đó lại ôm ấp hai cô gái kia, Ngôn Vô Trạm vẫn ở chỗ cũ bên ngoài lều, nhìn sắc trời biến hóa, cùng với cảnh xuân* kiều diễm ở trong lều…
(*cảnh xuân: không nói chắc mọi người cũng biết là gì nhỉ)
Hắn lại không nghe được tiếng khóc không cam lòng như ngày hôm qua, ngoại trừ lúc đầu trong âm thanh có lẫn chút thống khổ, càng về sau, lại đơn thuần biến thành vui thích…
Ngôn Vô Trạm nhủ thầm, Vân Dương đối phó với phụ nữ, thật là có trình độ…
Khoảng một canh giờ, người kia lại làm việc như ngày hôm qua, chỉ là lần này Vân Dương không đùa bỡn hắn nữa, hai người gần như không nói gì, bình yên vượt qua…
Sự bình yên này không chỉ đêm nay, những ngày sau cũng vậy.
Vân Dương bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều ra ngoài rất lâu, Ngôn Vô Trạm một mình ở trong lều tìm kiếm vật hắn muốn. Hắn rất cẩn thận cũng rất nghiêm túc, thế nhưng trong cái lều sạch sẻ này, khiến hắn không nói nên lời, ngoại trừ mấy thứ không liên quan, thì không còn gì nữa…
Trong thời gian này, hai cô gái kia vẫn được đưa tới mỗi ngày.
Ngôn Vô Trạm cũng khen cho thân thể Vân Dương, hai nàng kia quan hệ cùng Vân Dương cũng từ từ tăng nhiệt.
Từ không cam chịu lúc đầu, đến giờ lại tích cực chủ động, thời gian các cô gái được đưa tới ngày càng sớm, rời đi cũng ngày càng trễ. Có lần Vân Dương trong lúc ba người ở trong lều, làm xong một trận vui vẻ điên loan đảo phượng*, mà Ngôn Vô Trạm ngoài phải hầu hạ Vân Dương, hiện tại đến hai nàng kia cũng vênh mặt, hất hàm, sai khiến hắn…
(*điên loan đảo phượng: chỉ việc nam nữ hay làm trong phòng riêng)
Không có lệnh của Vân Dương, hắn không thể rời khỏi lều, lúc mấy nàng được đưa tới, ba người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, người kia thường xuyên được nghe các nàng nhỏ to chia xẻ kinh nghiệm…
Nào là tướng quân thích tích cực chủ động, tướng quân thích nghe tiếng rên rỉ, tướng quân lúc xuất ra có biểu tình gì, lúc đó tướng quân dũng mãnh không chịu nổi…
Những việc như vậy nghe đầy lỗ tai, nhờ các nàng ban tặng, Ngôn Vô Trạm đối với sở thích của Vân Dương cũng có hiểu biết chút đỉnh. Có đôi khi nghe được tiếng động lạ thường bên trong, hắn cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm cái gì…
Trong lều của Vân Dương chưa từng giữ lại phụ nữ, bất quá hai người này là ngoại lệ, lúc binh sĩ lại bắt về một nhóm người, Vân Dương vẫn không đuổi các nàng đi, còn không phải là người quan trọng.
Hai cô gái này được cưng chìu, Ngôn Vô Trạm tự nhiên trở thành trò cười. Ban đầu hắn bị Vân Dương mang vào trong lều, tất cả mọi người đều thấy. Thái độ khác thường của Vân Dương khiến bọn lính cảm thấy khác lạ. Thế nhưng kết quả là, người kia bất quá chỉ là một chân sai vặt mà thôi, nghĩ đến cũng đúng, một tên đàn ông, sao có thể lọt vào mắy tướng quân được…
Những lá»i nà y, bà n tán không Ãt, Vân DÆ°Æ¡ng cÅ©ng nghe Äược Ãt nhiá»u, bất quá hắn Äá»i vá»i viá»c nà y cÅ©ng hoà n toà n không có phản ứng, những viá»c nà y nhiá»u nhất chá» là thang thuá»c Äiá»u hòa Äá»i vá»i cuá»c sá»ng khô khan của Äám binh sÄ© mà thôi, chá» cần không có ảnh hÆ°á»ng xấu, Vân DÆ°Æ¡ng mặc ká».
Äêm nay, ngÆ°á»i kia pha nÆ°á»c xong, hai nà ng kia bắt Äầu hầu hạ Vân DÆ°Æ¡ng tắm rá»a. Ngôn Vô Trạm thá»±c sá»± bá»i phục bá»n há», cái thùng gá» nhá» cÅ©ng có thá» Äá» bá»n há» lÄn qua lÄn lại lâu nhÆ° váºy. Chá» Äến lúc các nà ng bá» ÄÆ°a Äi, cả thùng nÆ°á»c Äá»u lạnh nhÆ° bÄng…
Vân DÆ°Æ¡ng lau ngÆ°á»i, Äang chuẩn bá» Äi ngủ, Ngôn Vô Trạm vá»n phải Äang chuẩn bá» thu dá»n, thì lại ngÄn hắn lại…
“TÆ°á»ng quân” hắn kéo tay áo, trên cánh tay vẫn còn vết nÆ°á»c, ánh sáng nà y cùng ánh sáng trong mắt hắn hoà lẫn, tia sáng lá» má», ánh mắt của ngÆ°á»i kia cÅ©ng lấp lánh ánh sáng, “Tôi muá»n ra chiến trÆ°á»ng.”
Hắn á» Äây cÅ©ng vô Ãch, muá»n tìm gì cÅ©ng tìm không Äược, chá» là Äang lãng phà thá»i gian mà thôi.
Trên mặt ngÆ°á»i kia trà n Äầy nghiêm túc, Vân DÆ°Æ¡ng nhìn má»t lát cÅ©ng báºt cÆ°á»i “Sao, ghen à ?”
Hai ngÆ°á»i Äứng giữa lá»u, xung quanh không có Äiá»m tá»±a, Vân DÆ°Æ¡ng dứt khoát giÆ¡ tay khoát lên vai ngÆ°á»i kia, thả khÄn vải xuá»ng, thuáºn thế nắm lấy cằm ngÆ°á»i kia nâng lên…
Mấy ngà y nà y, Äừng nói dá»±a Äến viá»c gần gÅ©i nhÆ° váºy, Vân DÆ°Æ¡ng hầu nhÆ° chÆ°a từng liếc mắt tá»i hắn, Äá»t nhiên tiếp xúc thân máºt nhÆ° váºy, ngÆ°á»i kia cảm thấy có chút không biết là m sao…
Hắn muá»n né tránh, thế nhÆ°ng Vân DÆ°Æ¡ng kẹp rất chặt, hắn không nhúc nhÃch Äược.
“Nam nhi chà Ỡbá»n phÆ°Æ¡ng, tÆ°á»ng quân Äã không cần ta, xin Äá» ta ra chiến trÆ°á»ng, bảo vá» quá»c gia, anh dÅ©ng giết Äá»ch, Äây má»i là viá»c nam nhi nên là m.”
Lá»i nói Äầy chÃnh nghÄ©a của Ngôn Vô Trạm chá» Äá»i lại tiếng cÆ°á»i của Vân DÆ°Æ¡ng, ngón tay má» rá»ng, Vân DÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng vẽ hai ÄÆ°á»ng trên mặt ngÆ°á»i kia, “NgÆ°Æ¡i Äây là Äang ra oai vá»i ta? Bá»i vì ta không yêu thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i.”
Thân pháºn Ngôn Vô Trạm là quân kỹ*, nhÆ°ng từ lúc bá» Vân DÆ°Æ¡ng mang vá» trong lá»u liá»n hoà n toà n thay Äá»i…
(*quân kỹ: ngÆ°á»i phục vụ chuyá»n ấy trong quân Äá»i, nhắc lại thâu)
Vân DÆ°Æ¡ng không giết hắn, ngược lại giữ hắn lại, cảnh tượng Äó tất cả binh sÄ© Äá»u chứng kiến, cho nên vá» sau má»i có tin Äá»n…
Hắn và hai nà ng kia giá»ng nhau, Äá»u là ngÆ°á»i của Vân DÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không phải thê thiếp gì, chá» ÄÆ¡n giản là ngÆ°á»i Äá» hắn phát tiết mà thôi.
“Không phải…” NgÆ°á»i kia vừa muá»n giải thÃch, lại bá» Vân DÆ°Æ¡ng Äè Äầu xuá»ng, hắn lảo Äảo má»t cái, chá»p mắt tiếp theo, má»t thứ gì Äó lạnh lẽo má»m mại liá»n dán lên chóp mÅ©i hắn.
“Liếm.” Vân DÆ°Æ¡ng không Äá»i tÆ° thế, chá» rÅ© mà mắt, ánh mắt lạnh lùng Äặt á» trong quần Ngôn Vô Trạm, “Liếm thoải mái, ta dẫn ngÆ°Æ¡i ra chiến trÆ°á»ng.”
………….