Ngủ Cùng Sói

Chương 35: Chương 34



Hànhlang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng khác thường, Hàn Trạc Thần vận bộ đồ đenbước trên mặt sàn đá Đại Lý trắng muốt. Mỗi bước đi của hắn khiến những khuônmặt ở đó trở nên bất an, ngoại trừ tôi. Hắn bước đến trước tôi, xoay người nhìnđám phóng viên đối diện với tôi.

“Câu hỏi ban nãy là cậu hỏi phải không?”

“Hàn… Hàn tiên sinh!”

Hàn Trạc Thần vụt giơ tay, tiếp theo là tiếng bạt tai đôm đốp, tay phóng viênđó bị đánh cho ngã gục. Anh ta kinh hãi ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, nhìn mấyngười đàn ông bỗng chốc đứng xung quanh anh ta, sợ đến nỗi không dám đứng dậy.

Hàn Trạc Thần ngồi xuống, nắn ngón tay, hỏi rõ từng chữ một: “Ban nãy cậu hỏicái gì?”

“Tôi…” Anh ta nuốt nước bọt, lo sợ đáp: “Tôi hỏi tiểu thư Hàn Thiên Vu… cókhác những người phụ nữ khác của ông không?”

Hàn Trạc Thần cầm lấy chiếc micro bị rơi dưới đất, đưa vào tay anh ta, nói vàomicro: “Có khác, khác biệt rất lớn, cô ấy là… vợ tôi. Cậu nghe cho kỹ, saunày đặt câu hỏi với cô ấy phải gọi là Hàn phu nhân.”

Anh ta gật đầu lia lịa: “Tôi nghe rõ rồi! Nghe rõ rồi!”

“Cậu đi về nói với Mạnh Huân, Hàn Thiên Vu là vợ tôi.” Hàn Trạc Thần tóm lấy cổáo anh ta, lấy từ túi ra một quyển sổ đỏ nhét vào lòng anh ta. “Cái này, cầm vềcho Mạnh Huân xem cho rõ, đắc tội với tôi sẽ có kết cục ra sao thì hắn tựhiểu.”

“Vâng… vâng!”

“Cút!”

Hắn vừa dứt lời thì tất cả đám phóng viên cũng biến mất.

Tôi lấy lại hơi thở, khi nhìn thấy họ kinh sợ chạy toán loạn thì cơn tức giận đãvơi đi một nửa.

“Không phải anh nói tối mới về sao? Sao về sớm vậy?” Tôi kéo tay hắn, xươngngón tay của hắn nhô lên, sờ vào cũng biết hắn đang tức giận.

“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi thế?” Hắn giật lấy quyển tạp chí trong taytôi, giơ lên trước mắt. “Hàn Thiên Vu, em nói anh phải giải quyết em thế nàođây?”

Nhìn thấy hắn bước vào phòng, tôi cũng vào theo sau hắn, tươi cười ôm eo hắn từphía sau: “Anh sẽ không vứt bỏ em chứ?”

“Em đừng có mơ!”

“Vậy anh phạt em cả đời phải ở bên anh.”

Hắn quay người lại, nở nụ cười: “Ý kiến này có thể cân nhắc.”

Người khác sợ hắn vì không hiểu hắn, thực ra hắn dễ lấy lòng hơn bất kỳ ngườiđàn ông nào. Tôi hướng mặt lên, liếm đi vết son hồng trên môi: “Sau này em sẽđể anh làm gì tùy thích, được không?”

“Ý kiến hay!” Hắn cúi người bế bổng tôi lên, đi về phía phòng ngủ.

“Anh không định bây giờ đấy chứ?”

“Chẳng phải em muốn anh ngủ bên em sao? Anh cố ý về để thỏa mãn em mà…”

Tôi vuốt tóc hắn, dồn hết tâm trí làm hắn vui: “Thần, anh đối với em thật tốt.”

“Nếu em không để anh đâu đâu cũng nhìn thấy ảnh thân mật của em với người đànông khác thì anh sẽ còn đối tốt với em hơn.”

Vừa ngồi lên giường tôi bắt đầu cởi từng lớp áo.

“Em làm gì đấy?” Hắn hỏi, ánh mắt tham lam say đắm nhìn cơ thể tôi.

“Đi ngủ mà!”

“Mặc quần áo ngủ đi!”

“Tại sao?” Từ trước tới giờ tôi có thói quen không mặc quần áo khi đi ngủ vìtôi đặc biệt thích cảm giác làn da tiếp xúc với chăn tơ mềm mại.

“Em nghĩ nếu em cởi hết quần áo anh còn có thể ngủ không?”

Tôi hiểu ý, dừng lại, không dám cởi nữa.

Hắn ôm lấy tôi nằm trên giường, để tôi gối đầu lên cánh tay hắn, hắn nhắm mắtlại: “Ngủ một lúc đi! Tối nay An Dĩ Phong sẽ cho em rửa bụi trần ở khu tắm suốinước nóng.”

“Suối nước nóng? Chúng ta cùng tắm suối nước nóng?”

Tôi và hắn sẽ ngâm mình trong dòng nước nóng nghi ngút hơi nước, cùng tắm bồnuyên ương. Tôi lén nhìn thân hình tương đối hoàn mỹ của hắn, mới nghĩ thôi cũngkhiến máu tôi như sôi lên sùng sục.

An Dĩ Phong đúng là một người đàn ông rất bất bình thường!

“Thiên Thiên!” Hắn mở mắt nhìn tôi. “Em còn dùng ánh mắt này nhìn anh thì anhsẽ…”

“Cả đêm không ngủ, buồn ngủ quá!” Tôi ngáp một cái, cuộn người trong lòng hắn.

Kể cả giữa chúng tôi có những lớp áo ngăn cách nhưng tôi vẫn nghe rõ nhịp đậpcủa trái tim hắn. Có hắn ở bên, tôi không còn mất ngủ nữa, vừa nhắm mắt đã chìmvào giấc ngủ.

Chập tối, Hàn Trạc Thần ôm tôi bước vào khu tắm suối nước nóng, lập tức cóngười nhìn chằm chằm với vẻ hiếu kỳ, cũng có người vô cùng xúc động kéo ngườibạn đời của mình, thì thầm: “Anh mau xem kìa, là cô ấy phải không?”

“Đúng rồi!”

“Cùng đến tắm suối nước nóng à? Xì!”

“Hóa ra tin vịt lại là thật!”

Nghe xong tôi nóng bừng cả mặt, vô cùng hối hận vì khi ra ngoài không đeo kínhrâm và mũ. Tôi kéo tóc để che nửa mặt, né tránh ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

“Em che cái gì?” Hàn Trạc Thần lạnh lùng nói. “Chúng ta có gì phải hổ thẹn.”

Tôi mỉm cười ôm hắn, hôn nhẹ lên má hắn. “Em sợ họ bảo em ký tên.”

Chúng tôi tiến vào thang máy trước bao người đang trợn mắt há miệng.

Cho dù cả thế giới nghĩ tôi đứng núi này trông núi nọ thì đã làm sao? Người tôiyêu hiểu tôi là đủ rồi!

Bước vào bể tắm ở tầng trên cùng, mắt tôi bỗng sáng rực. Giữa đại sảnh là mộtgiá gỗ mọc đầy dây leo ngăn cách, hai bên đều không nhìn thấy nhau nhưng có thểnghe rõ tiếng của nhau. Đá cuội xếp bên bể tắm, cây xanh tràn đầy sức sống, mềmmại uyển chuyển như quang cảnh thiên nhiên bên ngoài. Dòng suối nước nóng trongxanh giữa bể bốc hơi nghi ngút, chầm chậm chảy, bên trên mặt nước bồng bềnhcánh hoa hồng.

An Dĩ Phong đang nằm ngả trong bể tắm bên cạnh, đầu gác trên những hòn đá cuội,nhắm mắt thư giãn. Lúc này hắn không còn cái vẻ thô bạo, thuộc hạ tiền hô hậuủng, cũng không giống anh chàng phong lưu luôn ôm ấp người đẹp trong lòng nữa.

Người đàn ông như hắn khiến người khác thoáng nhận thấy sự trống trải đằng sauvinh quang.

Hắn mở mắt, nhìn thấy tôi, lập tức lấy lại vẻ đùa giỡn chỉ hắn mới có.

“Hai năm không gặp, vừa quay lại đã kinh thiên động địa.” Hắn ngồi thẳng dậy,nở nụ cười tươi. “Nghe nói cô và người kế thừa gia tộc họ Mạnh đã đính hôn.Chúc mừng, chúc mừng!”

Lời nói này thật quá đáng!

Thấy sắc mặt Hàn Trạc Thần không tốt, tôi vội nói: “Sao có thể thế được, anh talà sếp của tôi, chỉ như vậy thôi!”

“Ồ!” Hắn dừng lại một lúc, cười tươi hơn. “Không ngờ cô rất ăn ảnh đấy, ảnhchụp cùng với Mạnh Huân trong thang máy khá đẹp!”

Nói đến bức ảnh đó, tôi không nói được lời nào.

Hàn Trạc Thần lạnh lùng đáp trả: “Ở đâu ra mà lắm lời như vậy!”

Hắn nhìn Hàn Trạc Thần một cái, không nói gì nữa.

Tôi có thể hiểu được thái độ của An Dĩ Phong đối với tôi, trong mắt hắn tôi làloại phụ nữ xấu xa, vì báo thù mà không từ thủ đoạn nào. Nếu tôi là người ngoàicuộc, tôi cũng nhận thấy… “Loại đàn bà này chơi đủ rồi thì bán cho hộp đêm.”Có lẽ chỉ có Hàn Trạc Thần lúc nào cũng coi tôi như bảo bối, sủng ái, yêuthương tôi.

Hàn Trạc Thần im lặng một lúc, sắc mặt vẫn không thay đổi, cuối cùng mở miệngnói với An Dĩ Phong: “Ngày mai chú cho người đốt cháy tòa soạn tạp chí Giải trícho anh.”

“Mẹ kiếp! Em tưởng anh đàn ông đến mức nào…”

“Đừng hại người.”

“Anh yên tâm.”

Tôi cũng cảm thấy tòa soạn đó đáng bị thiêu hủy, bịa đặt chuyện, thật chẳng cótrách nhiệm gì!

Hàn Trạc Thần ôm tôi vòng qua một tấm che khác. Tôi nhìn quang cảnh tứ phía, cứtưởng tượng như ba người cùng tắm, nói nhỏ: “Thế này, không hay lắm!”

“Dù sao nó cũng không nhìn thấy.”

“Nhưng…” Hắn bỗng thả lỏng tay, người tôi bỗng chùng xuống, rơi vào dòng nướcấm nóng.

“Á!” Tôi vùng vẫy ngồi dậy, buộc lại mái tóc ướt sũng, mím môi mím lợi chằmchằm nhìn hắn.

Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, khuôn mặt lộ đầy vẻ khoái chí, cười khanh khách.Kiểu vui sướng từ tận đáy lòng ấy không thể che giấu cũng không thể giả tạo.

Hắn cởi quần áo, nhảy xuống, cởi bỏ áo sơ mi của tôi.

“Kiểu lập dị ấy sao vẫn chưa thay đổi!”

“Thiên Thiên, lúc này em mới cho anh cảm giác chân thực.” Hắn ghé vào tai tôinói nhỏ: “Anh thích em kêu to lên không chút kiêng nể, thể hiện rõ nỗi sợ hãivà vô vọng… Em biết không, lúc anh mới nhận nuôi em, em luôn gọi bố mẹ trongác mộng. Em luôn nắm chặt lấy cánh tay anh khóc: “Con sợ lắm, đừng vứt bỏcon…”, nhưng khi tỉnh lại, em không nhắc lại một từ nào, cũng không để rơimột giọt lệ. Mỗi khi thấy em nhìn lên trần nhà ngây dại, anh không khỏi suynghĩ: Cô bé bướng bỉnh như vậy rốt cuộc cần gì…”

“Cái em cần anh đều cho em rồi!” Tôi sà vào lòng hắn trong dòng nước ấm, điềutôi cần là sự ấm cúng, an toàn và cảm giác được yêu chiều. Những thứ đó hắn đềucho tôi cả rồi.

“Nếu em thực sự cần…”

Tôi đưa ngón tay lên môi hắn, ngăn lời hắn định nói. “Thần, bây giờ em cần tìnhyêu của anh…”

An Dĩ Phong khóc lóc vài tiếng, cắt đứt lời bộc bạch của tôi: “Hai người có thểđể ý đến cảm nhận của người khác một chút được không? Những lời đường mật khiếnem rợn cả tóc gáy đây này.”

Hàn Trạc Thần ôm lấy tôi, nụ hôn lướt nhẹ trên vai tôi. “Cứ nói cho chú ngheđấy!”

“Em biết cô bé ấy yêu anh, yêu anh hết mực rồi!” Sau đó, An Dĩ Phong lại cốthêm vào một câu: “Thật hết thuốc chữa!!!”

Một lúc sau, An Dĩ Phong lại hỏi: “Đúng rồi, việc ra nước ngoài của anh làm đếnđâu rồi?”

“Xem ra không được, lý lịch của anh quá phức tạp, bên Australia không cho phépsang mà cả bên này cũng không cho anh xuất cảnh. Bố dượng đã giúp anh nghĩnhiều cách, họ nói liên quan đến quá nhiều vụ án, đều trong thời gian điều tra,tuyệt đối không thể xuất cảnh.”

Tôi hơi kinh ngạc: “Anh muốn ra nước ngoài?”

“Đúng vậy, anh muốn đưa em đi tìm nơi nào đó ở Australia sống cuộc đời yên ả,xem ra không được rồi.”

An Dĩ Phong bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội lên tiếng: “Anh có thể thay đổi tênhọ. Bên Thái Lan em có mấy người bạn đáng tin cậy, có lẽ có thể giúp anh làm hộchiếu giả.”

“Vượt biên thì dễ, chỉ e rằng cảnh sát không chịu để yên. Hơn nữa, tài sản củaanh đâu phải nhỏ, chuyển một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn họ sẽ phát hiệnra.”

“Đã nghĩ ra cách gì hay ho chưa?”

“Không có cách gì.” Hắn thở dài. “Xem ra, trừ phi anh chết, nếu không cảnh sátkhông chịu để anh sống cuộc đời bình yên.”

“Thế nào rồi cũng có cách!”

“Thôi vậy!” Hàn Trạc Thần đưa cánh tay giữ chặt eo tôi, đôi mắt rực lửa nhìntôi rồi dừng lại trên môi tôi. “Thực ra có đi Australia được hay không anhkhông quan tâm, có vợ yêu trong lòng, ở đâu cũng vậy thôi!”

Nước như nhẹ nhàng vuốt ve làn da, những cánh hoa hồng xoay xoay theo dòngnước, tỏa mùi hương thơm dịu. Hắn nâng cằm tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn tôi. Tôicũng đáp lại, ôm vai hắn, để cơ thể đang nóng hơn cả dòng nước cọ xát với lồngngực nhẵn bóng của hắn.

Khi nụ hôn lên đến cao trào, hắn ngừng lại, giọng nói trầm ấm vang lên: “Phong!Chú chưa tắm xong à?”

“Em chịu thôi! Hai người cứ từ từ mà thư giãn.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi lập tức sà vào lòng hắn, cuồng nhiệt hôn hắn. Haicánh tay hắn nâng tôi lên, đôi môi hắn chuyển đến ngực tôi. Toàn thân tôi nhưtê đi, từ từ ngồi xuống. Cơ thể bập bềnh theo dòng nước, đâm dạt những cánh hoatrải đầy dòng nước ấm nóng. Cũng xua đi khói mù nhiều năm trong lòng tôi.

Tối đó hắn đưa tôi về nhà, mọi thứ đều như trong ký ức của tôi, mặt sàn sángloáng, sofa da màu trắng sữa, cả bàn trà pha lê bày gạt tàn thuốc nhưng cảmgiác lại khác. Khi ngón tay tôi lướt qua từng món đồ, những kỷ niệm dù là nhỏnhất lại hiện về.

Tôi nhớ hôm sinh nhật lần thứ mười tám, hắn ngồi trên sofa mà đau lòng, nhớ cáitát dành cho hắn, câu nói của An Dĩ Phong: “Không đau? Đau chết đi ấy chứ…”Tôi cũng nhớ Cảnh đứng ở đây, khi anh ấy cười nói: “Mai gặp lại” thì hắn làmnhàu cả tờ báo trong tay. Trên thế giới này, điều thảm khốc nhất là biết ngườimình yêu thương lừa dối mình mà vẫn ép mình phải tin vào những lời dối trá.

Bước lên cầu thang, đứng ngoài căn phòng quen thuộc, tôi giơ tay thì bị hắn kéolại. “Trong đó chẳng có gì hết, đừng xem nữa.”

Tôi đẩy cửa phòng, căn phòng trống trải chỉ có một chiếc giường phủ chăn màutro nhạt. Ánh trăng rọi vào cửa sổ không có rèm che, chiếu lên tường đối diện,trên đó treo một tấm ảnh kích cỡ bằng người thật. Cô dâu mặc váy cưới trắngtinh cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa, mắt ngân ngấn nước, trông cònthuần khiết hơn cả hoa tuyết.

“Rốt cuộc em đã làm gì thế này!” Tôi ôm mặt quỳ xuống sàn nhà, nước mắt tuônnhư mưa. “Em xin lỗi… xin lỗi!”

Tôi không thể tưởng tượng nổi mỗi sáng thức dậy trên chiếc giường này, nhìn bứcảnh hắn sẽ đau khổ đến nhường nào. Nếu là tôi thì tôi thà chết đi…

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi. “Thiên Thiên, em cóthể vứt bỏ thù hận và quay trở về là đủ rồi…”

Căn phòng chỉ có ánh trăng, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau.

“Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa…”

Ngày hôm sau tôi đề nghị hủy hợp đồng với công ty giải trí. Trong lúc thươnglượng, Hàn Trạc Thần ngồi bên tôi không nói câu nào. Mạnh Huân thản nhiên nói:“Tôi đồng ý hủy hợp đồng, cũng không cần em phải trả bất kỳ khoản bồi thườngphá vỡ hợp đồng nào, coi như đó là bù đắp sự tổn hại về danh dự cho em. Ngàymai tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta, nói với họ ảnh làdo người ta ghép.”

Ký xong, anh ta đặt bút xuống nói với Hàn Trạc Thần: “Cô ấy từng nói với tôi làcô ấy đã có chồng, tôi tưởng chồng cô ấy đã chết… vì tôi không tin lại cóngười đàn ông nhẫn tâm ruồng bỏ một người con gái như cô ấy! Hàn tiên sinh, tôikhông hiểu giữa hai người đã có chuyện gì nhưng tôi muốn nói với anh, tôi đãgặp nhiều kiểu phụ nữ rồi nhưng chưa có ai nói chuyện với điện thoại khi rõràng biết rằng không thể gọi được: “Không để em được gặp anh, được nghe thấy giọngnói của anh?… Chỉ cần nói với em một câu rằng anh sống vui vẻ, anh đã quên emthì em không còn tha thiết gì nữa…”.”

Anh ta lịch sự đứng dậy, đưa tay phải ra: “Hàn tiên sinh, nếu có cơ hội nghe côấy dùng mười ngón tay đẫm máu chơi đàn, nghe cô ấy vui vẻ chơi hết bản Hóa điệp… anh sẽ hiểu cô ấy yêu anh đến nhường nào!”

Hàn Trạc Thần không nói gì, chỉ đứng dậy đưa tay phải ra… còn tay trái nắmchặt lấy tay tôi rất lâu không chịu buông lỏng.

Sau hôm đó, tuần trăng mật muộn màng của tôi chính thức bắt đầu. Tôi không thểđi lại thì hắn dùng xe lăn đẩy tôi đi. Chúng tôi cùng đi xem các quầy hàng bánđồ gia dụng, cùng nhau trang trí lại căn phòng của tôi.

“Thứ này thật đáng yêu, mua về bày trên tủ nhé!” Tôi nâng niu một con mèo Kittyvô cùng đáng yêu trong tay.

“Đây là đèn bàn, em không nhìn thấy dây điện của nó à?” Hắn nói. “Nếu em thích,có thể đặt ở đầu giường.”

“Anh không hiểu đừng nói linh tinh, đâu có bóng đèn. Chắc chắn là đồ chơi điệntử, không chừng còn có thể hát đấy.”

“Bóng đèn ở bên trong, em không nhìn thấy thôi…”

Chúng tôi vừa tranh luận vừa lật đi lật lại món đồ trong tay, nhân viên bánhàng không chịu nổi, bèn lên tiếng: “Xin lỗi hai vị, đây là loa vi tính, đồchơi và đèn ở bên kia.”

Chúng tôi cứng họng. Tôi đặt món đồ về vị trí cũ.

“Loa vi tính chúng tôi cũng cần…” Hắn nghĩ một lúc lại hỏi: “Họ không thiếtkế đầu đọc đĩa CD cùng với loa à?”

Nhân viên bán hàng không nói được gì.

Hắn cầm lấy chiếc loa vi tính đáng yêu đặt vào lòng tôi: “Vợ yêu, em nói đúng,nó quả là biết hát!”

Chúng tôi đi hết các quầy hàng bán đồ gia dụng rồi qua quầy hàng bán đồ trẻ em.Tôi nói thích váy của bé gái đẹp, còn hắn thích quần áo của bé trai. Chúng tôichọn rất lâu, nhân viên bán hàng hỏi con chúng tôi bao nhiêu tuổi.

Chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng. Hắn nói: “Mua cả hai bộ.”

Chúng tôi đi mua sắm khá lâu, có vẻ chưa mua được nhiều đồ lắm, bất giác quayđầu lại, tôi mới phát hiện thấy tất cả vệ sĩ vận bộ đồ màu đen, trong tay aicũng có một đống đồ, trông thật buồn cười, nhất là cậu vệ sĩ trông rất coolnhưng tay lại xách hai bao giấy ăn in hình những bông hoa nhỏ màu hồng. Chúngtôi mua giấy ăn làm gì nhỉ? Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra lúc đó hắn chỉ vào mộtchiếc vòng đeo tay hỏi: “Kiểu vòng này thật tinh xảo, em thích không?”

Tôi trịnh trọng nói với hắn: “Trang sức là để mua cho tình nhân.”

“Vậy theo em thấy tặng gì cho vợ được đây?”

“Giấy ăn, anh nghĩ thế nào?”

“Sáng kiến!”

Hắn vừa mới định kéo tôi rời khỏi đó thì tôi nói: “Đợi đã, chiếc vòng tay nàyđẹp thật đấy!”

“Anh nghe nói trang sức là để mua cho tình nhân…”

“Ai nói thế?”

“Không nhớ nữa rồi!”

Tôi giơ tay thật cao, cho đến khi hắn đeo vào tay tôi chiếc vòng bạc đính hoaloa kèn nhện đỏ, tôi mới mãn nguyện hạ tay xuống.

Sau khi đi mua sắm xong, chúng tôi ra đến ngoài thì trời đang mưa nhỏ. Tôi vôcùng hứng thú, suýt nữa thì chạy dưới mưa: “Mưa rồi!” Hắn cầm một chiếc ô trongsuốt, che cho tôi. Giống như ngày mưa tuyệt đẹp trong ký ức. Tôi tươi cười, đưabàn tay ra hứng lấy những hạt mưa rơi từ chiếc ô xuống, những giọt mưa mát lạnh.

“Thần, anh có tin công chúa Thiên nga sẽ yêu ác quỷ tàn bạo không?”

“Đương nhiên rồi, nếu là nhà biên kịch thì chắc chắn anh sẽ viết như vậy.”

“Đúng, anh đã làm được, anh đã khiến cho người phụ nữ không có khả năng yêu anhnhất trên thế giới này toàn tâm toàn ý yêu anh.”

Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay hắn vẫn ấm ápnhư vậy: “Cảm ơn!”

“Nếu em muốn kết cục tốt đẹp là anh nắm chặt lấy tay em, không bao giờ buôngtay, anh có làm được không?”

“Chỉ cần em nói ra anh nhất định sẽ làm được.”

“Em yêu anh!”

“Hôm nay mưa to quá!”

Từ trước đến nay Hàn Trạc Thần luôn coi sự nghiệp là quan trọng hàng đầu nhưngcả tháng nay, hắn cùng tôi ngao du khắp nơi, không nghĩ đến công việc nữa. Cuốicùng, các cổ đông không chịu nổi sự “hoang dâm vô độ” của hắn, gay gắt yêu cầuhắn quay về mở cuộc họp cổ đông.

Tôi cũng nhớ ra là đã lâu rồi tôi không đi thăm chị Thu, nghe nói chị đã làmquản lý của quán cà phê đó. Tôi đứng dậy đi lại, nhận ra mắt cá chân không cònđau nữa. Tôi quyết định đến quán cà phê thăm chị.

Hai năm không gặp, chị đã thay đổi rất nhiều, đồng phục lịch sự khiến chị khôngcòn vẻ quyến rũ như trước mà có vẻ già dặn của một nữ quản lý. Nhưng tính cánhcủa chị không hề thay đổi, câu đầu tiên là: “Bà chủ đại giá quang lâm.”

“Chị Thu, đã lâu không gặp, lấy chồng chưa đấy?”

“Thời buổi này đàn ông tốt chết cả rồi!” Chị nháy nháy mắt với tôi. “ThiênThiên, không phải em định đến kể khổ với chị rằng ông bố không bằng loài cầmthú của em ngược đãi em thế nào đấy chứ?”

“Anh ta ư, ngày nào cũng ngược đãi em ấy!” Một tay tôi chống cằm, một tay khuấytách cà phê trước mặt, hạnh phúc khiến tôi đê mê, quay cuồng như chiếc vòng lúclắc trên tay.

“Chị nghe nói Hàn tiên sinh nổi tiếng yêu chiều vợ, cứ có người gọi Hàn phunhân trước mặt anh ta thì mắt anh ta sáng hơn cả trăng sao.”

“Thế ư? Thật không vậy?”

“Thật đấy!” Chị Thu xích gần lại tôi, nhìn vào mắt tôi. “Chị thấy mắt em giờcòn sáng hơn cả mắt anh ta.”

Tôi ngại ngùng đưa ánh mắt nhìn ngó xung quanh, thấy quán rất vắng khách. “Hômnay không có khách mấy nhỉ? Kinh doanh không tốt à?”

“Haizz! Cảnh sát thường xuyên đến kiểm tra thì ai còn dám đến nữa!”

“Tại sao? Trước đây đâu có kiểm tra.”

“Ai mà biết được, nhưng em đừng lo, kể cả việc kinh doanh của chồng em khôngtốt cũng đủ để nuôi em rồi.”

“Việc kinh doanh của anh ấy tệ lắm sao?”

“Em uống chút gì không?” Chị Thu hỏi. “Nước chanh hay nước đào mật ong?”

“Chị Thu…”

“Chị cũng không biết rõ lắm.”

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói cảnh sát trưởng mới nhậm chức tỏ ra rất khó chịu với thái độ ngangngược của xã hội đen, ông ta muốn chấn chỉnh xã hội đen, không ít sòng bạc vàhộp đêm của ông chủ đều bị kiểm tra và niêm phong.”

“Nghiêm trọng như vậy ư?”

“Chị còn nghe nói cảnh sát tìm anh ta rất nhiều lần, hình như vì vụ án gì đó.Thiên Thiên, em quay về thật đúng lúc, anh ta…”

“Xin lỗi!” Tôi vội cầm túi xách. “Chị Thu, để khi khác em lại đến thăm chị.”

Đến công ty của hắn, tôi vẫn còn chưa kịp nói gì thì cô tiếp tân đã nhiệt tìnhchào hỏi: “Chào Hàn phu nhân!”

“Thần có đây không?”

“Ông ấy ở trong phòng làm việc, Hàn phu nhân đi thẳng rồi rẽ phải là tới, cócần tôi đưa cô đến đó không?”

“Không cần đâu!”

Tôi vừa mới đến trước cửa phòng làm việc, thư ký có vẻ rất áy náy ngăn tôi lại:“Hàn tiên sinh nói ông ấy không muốn gặp bất kỳ ai.”

“Tôi là vợ anh ấy.”

“Tôi biết, nhưng…”

Bất chấp việc bị cô ta ngăn cản, tôi đẩy cửa tiến thẳng vào phòng hắn.

Cửa vừa mới mở, giọng nói lạnh lùng vọng đến: “Đi ra!”

Hắn quay lưng lại phía tôi, đứng bên cửa hút thuốc. Tài liệu rơi lả tả trênđất, chiếc bàn vốn để tài liệu giờ trống không.

Tôi lặng lẽ bước đến bên bàn, thu dọn những tài liệu trên đất. “Sao lại tứcgiận đến vậy?”

“Thiên Thiên?” Hắn quay đầu nhìn tôi, lửa giận trên khuôn mặt dịu dần. Hắn đếnbên, kéo tay tôi. “Sao em lại đến đây, chân vẫn chưa khỏi sao đã đi lại rồi?”

“Em biết việc kinh doanh của anh gặp khó khăn, anh đừng nôn nóng, mọi việc rồicũng sẽ qua thôi…”

Hắn chau mày, lắc đầu: “Cảnh sát thu giữ hộ chiếu của anh. Họ không cho phépanh xuất cảnh, đi du lịch ngắn hạn cũng không được!”

“Họ dựa vào cái gì?” Là cảnh sát thì có thể thu giữ hộ chiếu của người khác, cóthể hạn chế tự do của người khác sao?

Chúng tôi đã thống nhất rằng đợi tôi có thể đi lại, hắn sẽ đưa tôi đi du lịchbên Australia, đến nhà thờ ở Tây Ban Nha tổ chức hôn lễ, đi bộ trên con đườngtình yêu ở Pháp, còn đến London để tham gia cuộc thi của tôi, nghe tôi chơi bản Hóa điệp…

Vì chuyến du lịch của tuần trăng mật, tôi đã xem gần hết các sách hướng dẫn dulịch, ngày nào cũng nghiên cứu.

“Anh đã nhuốm đen thì chẳng bao giờ trắng được rồi!”

Đúng vậy, tôi quên mất, hắn là người trong xã hội đen.

Giây phút này tôi thấy việc đi du lịch không còn quan trọng nữa. Tôi hoang mangnắm lấy tay áo hắn. “Vậy họ có điều tra ra điều gì không?”

“Em yên tâm, không có gì. Anh sẽ thử dùng tiền giải quyết xem sao.”

“Nếu không hối lộ được thì sao? Anh có phải ngồi tù không?”

“Không đâu!” Hắn áy náy nhìn tôi. “Thiên Thiên, xin lỗi, anh đã đồng ý vớiem…”

“Đúng rồi! Vậy anh phải cố gắng bồi thường cho em.” Tôi ôm eo hắn, mỉm cười hônlên má hắn. “Em muốn có một hôn lễ lãng mạn nhất.”

“Được! Đợi em từ Anh về, anh nhất định khiến em phải kinh ngạc.”

“Thi xong em sẽ quay trở về, sau ba ngày chắc chắn em sẽ trở về.”

“Hai ngày không đủ à?”

“Thì em cũng phải làm thủ tục nghỉ học chứ!”

Tôi biết việc lần này không đơn giản như hắn nói nhưng tôi cứ nghĩ có tôi ở bênthì cửa ải nào hắn cũng có thể vượt qua. Nhưng thật không ngờ mọi việc lại đếnbất ngờ như vậy.

Khi tôi thi đàn bên Anh trở về, đứng ở cửa sân bay, kiễng chân tìm kiếm mộthình bóng quen thuộc trong đám người đông đúc, thì bỗng một chiếc micro chĩavào tôi.

“Hàn tiểu thư, nghe nói Hàn Trạc Thần để lại một gia sản khổng lồ cho cô, cóthật thế không? Có người nói hai năm trước hai người đã kết hôn, trước cái chếtcủa ông ấy, cô…”

“Cái gì?” Mắt tôi tối sầm lại, tôi đờ đẫn như mới tỉnh mộng, tin chắc rằng tôinghe nhầm. Tôi nắm lấy cánh tay anh ta. “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”

“Cô không biết ư? Tối qua bệnh tim của Hàn Trạc Thần bộc phát…”

“Anh nói linh tinh, tối qua tôi còn gọi điện cho anh ấy…”

An Dĩ Phong vận đồ đen cùng mấy thuộc hạ bước đến phía tôi. Tôi vội len qua đámngười đó chạy tới, nhìn ngó xung quanh.

“Sao Thần không tới? Có phải anh ấy bận quá không?”

Tôi chờ An Dĩ Phong gật đầu, tin chắc hắn sẽ gật đầu.

“Anh Thần…” An Dĩ Phong quay mặt đi, nước mắt ứa ra. “Anh Thần…”

Tôi lùi lại sau, vấp vào va li, như mất hết sức lực ngã gục xuống.

Tôi áp tay vào lồng ngực, cố gắng hít thở, tự an ủi mình đây chỉ là giấc mộng,chỉ là một giấc mộng thôi! Chính hắn đã đồng ý với tôi không bao giờ buôngtay…

Ba ngày trước, khi hắn đưa tôi lên máy bay, chúng tôi đã hôn nhau say đắm ở sânbay, hắn còn nói sẽ đến sân bay đón tôi, bảo tôi giành giải thưởng về cho hắn.

Tôi đã lấy được rồi.

Hắn yêu tôi như vậy, chắc chắn sẽ không vứt bỏ tôi lần thứ ba.

“Chị dâu!” An Dĩ Phong đỡ tôi, giọng nói còn réo rắt hơn cả Cello. “Anh ấy vẫnđợi chị đến buổi tang lễ.”

“Tang lễ?”

Tang lễ, đúng là tang lễ.

Trời đầy mịt mù, những giọt nước mưa như giọt lệ, tôi nghe thấy tiếng chim aioán, tiếng lá cây khóc than. Trước mộ hắn trải đầy hoa cúc, hàng nghìn ngườimặc vest đen đứng trước mộ, lặng lẽ cúi đầu.

Tôi chạy đến, những bông cúc bị tôi giẫm nát, những cánh hoa trắng trôi theodòng nước mưa. Tôi nhìn tấm ảnh hắn mỉm cười trên tấm bia, không thể diễn tảnổi cảm xúc lúc đó, mắt ráo hoảnh. Hắn đồng ý sẽ mang đến cho tôi một hôn lễlãng mạn nhất. Đây là bất ngờ hắn đem đến cho tôi – một tang lễ tang tóc ư?!

“Không thể thế được!” Tôi lắc đầu lia lịa. “Tôi không tin anh ấy đã chết, tôikhông tin anh ấy không để tôi gặp lần cuối.”

An Dĩ Phong nói: “Anh ấy không muốn chị nhìn thấy bộ dạng của anh ấy… Anh ấysợ chị không chịu nổi.”

“Anh nói dối tôi! Tôi không tin!”

Tôi thụt lùi lại, lùi lại rất xa.

Phía chân trời xa xăm văng vẳng giai điệu bi tráng của Hóa điệp.

Tôi bịt tai lại, gào thét: “Tôi không tin.”

Sau đó, trước mặt tôi tối sầm lại, tôi ngất đi trong mưa.

Tôi mơ màng tỉnh lại, ngồi cạnh tôi là người vận đồ đen, tôi bật ngồi dậy.

“Thần!”

An Dĩ Phong giữ chặt cánh tay đang truyền dịch của tôi. “Chị dâu, chị bình tĩnhmột chút!”

“Anh ấy chưa chết phải không? Anh ấy khỏe mạnh như vậy, bệnh tim sao có thể bộcphát? Sao anh ấy lại không để cho tôi gặp anh ấy lần cuối, chắc chắn là anh lừatôi.”

“Nếu như thế có thể khiến chị dễ chịu hơn thì chị cứ coi như vậy đi!”

“Chắc chắn anh ấy muốn tôi phải bất ngờ, có phải anh ấy muốn mang đến cho tôimột hôn lễ lãng mạn nhất không?”

An Dĩ Phong đang định nói thì một vệ sĩ bước vào. “Anh Phong, cảnh sát muốn gặpanh.”

“Tao không rảnh.”

Hắn vừa dứt lời, hai cảnh sát đã bước vào phòng.

“An Dĩ Phong, chúng tôi nghi ngờ anh mưu sát Hàn Trạc Thần, mời anh theo chúngtôi về sở phối hợp điều tra.”

An Dĩ Phong bật đứng dậy: “Mẹ kiếp, mày nói cái gì?”

“Anh có quyền giữ im lặng nhưng bất cứ lời khai nào của anh đều có thể đượcdùng làm bằng chứng trước tòa.”

“Cút! Cút hết! Nhanh!”

Tôi có cảm giác như máu chảy ngược, bụng nhói đau, tôi giật bỏ đầu kim truyền,bước xuống giường: “Các anh nói gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Họ chẳng hề để ý đến tôi, nói với An Dĩ Phong: “Camera theo dõi của quán barcho thấy Hàn Trạc Thần bị bắn chết, theo chứng thực của người trong quán thìanh đã hẹn anh ta. Hai người tranh luận gay gắt trong quán, anh ta tức giận bỏđi. Bác sĩ nói hôm qua khi Hàn Trạc Thần được đưa vào bệnh viện, toàn thân đầymáu, chưa kịp đến phòng mổ đã tắt thở, chính anh đã ép họ viết nguyên nhân tửvong là bệnh tim bột phát, còn uy hiếp họ không được phép nói ra sự thật, cóphải thế không?”

“Thế thì đã sao?”

“Sáng sớm nay anh đã thiêu xác anh ta, ngay cả vợ anh ta cũng không để cho gặpmặt lần cuối, tại sao? Anh có biết anh không có quyền thiêu xác người bị hạitrước khi cảnh sát khám nghiệm tử thi không?”

“Cùng lắm thì các người cũng chỉ có thể kiện tôi tội cản trở người thi hànhcông vụ, dựa vào đâu nói tôi mưu sát?”

“Theo di chúc của Hàn Trạc Thần, nếu anh ta gặp điều bất trắc, một nửa tài sảnsẽ chuyển sang tên anh, việc này anh có biết không?”

“Biết!”

“Vậy chúng tôi có quyền bắt anh.” Viên cảnh sát lấy ra một tờ giấy. “Đây làlệnh bắt.”

Khi họ còng tay An Dĩ Phong đưa đi, tôi mới lờ mờ hiểu họ nói gì. Hắn đã bị mưusát. Không phải hắn không giữ lời hứa, là do thế giới này quá tàn nhẫn với hắn.Hắn là người tốt, hắn không có lỗi với bất kỳ ai, là thế giới này nợ hắn, khôngđể cho hắn một cơ hội tồn tại.

Tôi là người hắn yêu nhất, dù thế nào tôi cũng sẽ không rời bỏ hắn. Tôi lao rakhỏi phòng bệnh, chạy lên tầng thượng. Nơi này chắc chắn gần thiên đường nêntôi có thể nhìn thấy hắn đưa tay ra, mỉm cười với tôi.

Hắn nói: Anh đồng ý không buông tay em nữa.

Em đến đây, anh đang đợi em.

“Thần!” Tôi lao về phía trước.

Khi tôi sắp nắm được tay hắn thì An Dĩ Phong ôm chặt lấy tôi từ phía sau:“Không thể được!”

“Thả tôi ra!” Tôi ra sức đánh vào tay hắn, hai cảnh sát giúp hắn kéo tôi vàotrong.

“An Dĩ Phong, xin hãy thả tôi ra, nếu muộn thì tôi không đuổi kịp anh ấy…”

“Chị bình tĩnh lại đi, chị không muốn sống thì cũng phải để đứa con trong bụngsống chứ?”

“Con?”

Tôi không còn giãy giụa nữa, đờ đẫn nhìn hắn.

“Chị đã có bầu, chị không biết sao?” Hắn ra sức ôm lấy tôi, cơ thể còn run hơntôi. “Chị hãy sống vì con.”

“Không thể như thế được, anh lại lừa tôi.” Tôi nhìn thấy Hàn Trạc Thần vẫn đứngở chân mây, vẫn đợi tôi. “Anh thả tôi ra, anh ấy đang đợi tôi.”

“Không đúng! Anh ấy không đợi chị, anh ấy muốn chị sống thật tốt.”

An Dĩ Phong rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở loa.

“Phong…” Vừa nghe thấy giọng nói của Hàn Trạc Thần, tôi vùng dậy, giật chiếcđiện thoại áp vào tai.

“Phong… Chú không cần báo thù thay anh, đây là định mệnh. Chú cũng khôngcần… đưa anh đến nhà xác của đồn cảnh sát, anh… sống không đến đó, chếtcàng không… Hãy hứa với anh, phải thiêu xác của anh trước khi Thiên Thiên về,anh sợ cô ấy không chịu nổi… Cô ấy rất yếu đuối, rất sợ cô đơn, chú phải thayanh luôn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy… nói với cô ấy rằng kể cả không có anh ởbên cạnh thì cũng đừng sợ…”

“Thần!” Tôi tự nói với chiếc điện thoại. “Sao anh không đợi em quay trở lại,sao anh không đợi em?”

Bụng tôi càng lúc càng đau dữ dội, toàn thân co giật, cơn đau này cũng như lầntrước. Tôi như không còn cảm giác, trước mặt là một màu trắng xóa nhưng đầu ócvẫn tỉnh táo. Tôi nghe có người nói: “Bệnh nhân bị kích động quá mạnh, không cókhát vọng sống, cả mẹ và con e rằng đều không giữ được.”

Tôi còn nghe thấy An Dĩ Phong gào lên: “Kiểm tra?! Các người thì kiểm tra racái gì? Các người đang hại chết chị ấy…”

Tôi còn nhớ hai năm trước, lúc Hàn Trạc Thần thăm hỏi bệnh tình của tôi, giọngnói trầm ấm, tràn đầy yêu thương, nhưng khi biết không giữ được con thì hắn đãvứt bỏ tôi ở bệnh viện. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nắm chặt tiahy vọng sống cuối cùng.

“Thần, em biết anh muốn có một đứa con trai giống anh, tiếp tục sinh mệnh củaanh, mang dòng máu của anh. Anh từng nói nếu con trai chúng ta muốn làm mộtcảnh sát thì nhất định anh sẽ cho con học học viện Cảnh sát, để con đường đườngchính chính làm một người tốt… Em đã đồng ý với anh thì em không để anh thấtvọng…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.