Ngũ Cảm = Vô Cảm

Chương 4



Trong tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Hùng Lạc đã hoàn thành xong bài thuyết trình.

Đây là một phần bài tập lớn do giáo sư Lưu Chí Văn giao cho sinh viên, đem tài liệu mà mình tra cứu được kết hợp với kết quả thí nghiệm để làm tài liệu cho buổi thuyết trình.

Đa số sinh viên trong lớp đều trình bày trên PPT (Powerpoint), nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy nam sinh ngại phiền phức, chỉ là làm bản Word rồi thuyết trình, giáo sư Lưu ngồi ở dưới sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Duy chỉ có Hùng Lạc là sử dụng phần mềm đa chức năng Authorware, cậu ta tận dụng hết những ưu điểm của các phần mềm, trình bày đan xen nhau, từng bước dẫn dắt vấn đề, đem từng điểm mấu chốt trong tài liệu sẵn có kết hợp với kết quả thí nghiệm của mình mà so sánh đối chiếu, sau đó lại tiến hành phân tích mổ xẻ từng luận điểm. Sắc mặt của giáo sư Lưu cuối cùng cũng giãn ra rất nhiều, đôi lúc còn gật đầu biểu hiện tán thành.

“Cuối cùng, tôi phải cảm ơn người bạn ngồi bên cạnh tôi ở đằng kia”. Hùng Lạc dùng ngón tay chỉ xuống phía dưới khán đài, nói: “Cảm ơn cậu ấy đã thức suốt một đêm giúp tôi sử dụng phần mềm tuyệt vời này.”

Sinh viên ngồi dưới khán đài vỗ tay rất hào hứng, tất cả đều hướng theo ngón tay của Hùng Lạc mà quay đầu lại.

Trong lúc bất chợt mọi người đều nhìn về phía mình, Chu Ngữ Bằng đông cứng tại chỗ không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh liền thả lỏng cơ mặt, hơi mỉm cười.

Nhưng Hùng Lạc đang đứng ở trên khán đài đã bắt trọn hết vẻ mặt hoảng sợ của cậu, mới hiểu ra cậu vốn không nghe thấy những lời mà mình nói, Hùng Lạc đi xuống dưới khán đài, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nói với Chu Ngữ Bằng: “Vừa rồi ở trên sân khấu tôi đã nói lời cảm ơn cậu.”

Chu Ngữ Bằng miễn cưỡng gật đầu một cái, Hùng Lạc nhìn thấy cậu không được tự nhiên, liền hỏi làm sao vậy, Chu Ngữ Bằng nói: “Vừa rồi thật sự làm tôi giật cả mình.”

Hùng Lạc thở dài một hơi, không nói nữa, trong lòng thầm suy nghĩ, bản thân mình thật không tốt, đã quên mất tình trạng và cảm giác của Chu Ngữ Bằng, cậu ta thầm quyết tâm, sau này mỗi khi làm chuyện gì, đều phải đứng trên tình huống và quan điểm của Chu Ngữ Bằng mà suy nghĩ, nếu bản thân mình không có thị lực và thính lực, thì sẽ cảm thấy như thế nào.

Mấy sinh viên thường hay nói đùa với nhau, học chuyên ngành này giống đực tương đối nhiều, bởi vì phần lớn thời gian bọn họ đều dành hết cho việc làm thí nghiệm, căn bản không có thời gian kiếm bạn gái, chiều nay bọn họ còn phải làm thí nghiệm theo nhóm, làm đến tận năm sáu giờ.

Buổi trưa, Dương Nhất Kha gửi cho Chu Ngữ Bằng một tin nhắn, nói là buổi trưa các thành viên trong đội tuyển quốc gia tụ hội, mời cậu tới chơi. Chu Ngữ Bằng vốn có quan hệ khá tốt với bọn họ, lần này tới Bắc Kinh, mãi mà không thấy mặt mũi cậu đâu, cậu cũng cảm thấy không được hay cho lắm, vừa hay nhân cơ hội này đi gặp gỡ mọi người.

Hùng Lạc nghĩ như vậy cũng tốt, nếu không thì Chu Ngữ Bằng sẽ lại muốn ngồi trong phòng thí ngiệm buồn chán đó cả buổi chiều. Cứ như vậy, Chu Ngữ Bằng rời khỏi phòng thí nghiệm, đây là lần đầu tiên hai người không ở cùng nhau. Suốt một buổi chiều, tuy rằng đi chơi với bọn họ rất vui vẻ, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy trong lòng thiếu mất thứ gì đó, cái bị thiếu chính là Hùng Lạc sao? Hay chỉ là mùi vị trên người Hùng Lạc mà thôi?

Chạng vạng tối, các cầu thủ trong đội tuyển đều dẫn bạn gái của mình theo, có người còn dẫn theo vợ, mọi người liền bắt đầu trêu chọc Chu Ngữ Bằng, hỏi cậu sao mãi mà vẫn chưa có bạn gái, rốt cuộc là cậu thích kiểu con gái nào, … và hàng tá câu hỏi khác.

Thật không dễ để có một buổi tụ tập cùng nhau, mọi người ai nấy đều ra sức uống, mấy anh em trượng nghĩa thì bảo bạn gái mình về trước, mấy người còn lại thì uống đến quên cả trời đất. Mọi người ai cũng biết tình trạng của Chu Ngữ Bằng, tuy rằng bọn họ không biết bệnh của cậu có thích hợp uống rượu hay không, nhưng không ai dám mời cậu uống, bọn họ sợ Chu Dương sẽ trách mắng vì dám chuốc say con trai ông ta.

Bởi vậy đến lúc tiệc tàn, chỉ có một mình Chu Ngữ Bằng là hoàn toàn tỉnh táo, những người khác hầu như đã say khướt. Dương Nhất Kha đi cùng cậu càng say đến bất tỉnh nhân sự, dựa vào chân chiếc ghế cao bên cạnh mà ngủ gà ngủ gật. Có mấy người vẫn còn hơi tỉnh táo nói muốn đưa Chu Ngữ Bằng về khách sạn, Chu Ngữ Bằng nhìn bọn họ say đến nói năng không rõ đã cảm thấy không đáng tin, lại nghe bọn họ nói sẽ lái xe chở cậu về, Chu Ngữ Bằng làm gì có dũng khí ngồi lên xe bọn họ. Cậu liền nói: “Bạn của em sẽ đến đón, không cần phiền mấy anh đâu”. Cậu lấy điện thoại di động ra muốn nhắn tin, nhưng lại không muốn để mọi người thấy cảnh mình dán sát mắt vào màn hình điện thoại, cậu ngập ngừng, dự định chạy vào nhà vệ sinh để gửi tin. Quách Trường Cửu nhìn thấy, biết tai cậu nghe không tốt, không dùng được điện thoại di động, liền hỏi cậu muốn gọi điện cho ai, tôi giúp cậu gọi.

Chu Ngữ Bằng nghĩ như vậy cũng được, liền nói anh ta tìm số điện thoại của Hùng Lạc trong danh bạ.

Điện thoại được kết nối, Quách Trường Cửu dùng cái giọng lè nhè vì say rượu nói với đầu dây bên kia là hãy đến chỗ quán rượu gì đó đón Chu Ngữ Bằng, Chu Ngữ Bằng rất sợ Hùng Lạc nghe thấy những âm thanh ồn ào từ phòng tiệc, sợ cậu ta nghĩ mình gặp phải chuyện gì, nhanh tay chụp lấy điện thoại nói: “Tiểu Hùng, tôi ở đây không sao hết, nhưng mà phiền cậu tới đây đón tôi nhé”. Không biết trong điện thoại còn có thanh âm gì hay không, cậu liền trực tiếp cúp máy.

Không tới ba mươi phút sau, Hùng Lạc đã xuất hiện ở trước cửa tiệm rượu, Chu Ngữ Bằng lo đám người say bí tỉ trong kia sẽ dọa cậu ta, cũng đã sớm đứng ở cửa tiệm rượu đợi. Thấy Hùng Lạc hấp tấp cuống cuồng chạy tới, Chu Ngữ Bằng cảm thấy trong lòng khẽ rung động, biết Hùng Lạc thật sự lo lắng cho mình, liền nhanh chóng giải thích mọi chuyện cho cậu ta.

Hùng Lạc rầu rĩ nói: “Lúc nãy nghe có người khác dùng điện thoại của cậu nói chuyện với tôi, liền cảm thấy không yên tâm, cho nên mới lập tức chạy tới, tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì chứ.”

Chu Ngữ Bằng khẽ cười, nói: “Nhưng mà sau đó không phải tôi đã lấy lại điện thoại nói chuyện với cậu rồi sao?”

Hùng Lạc nói: “Thì đúng là có, nhưng mà cái đó không phải là nói chuyện điện thoại, cậu vừa nói xong là tự nhiên cúp máy cái rụp, làm tôi sợ đến mức tưởng cậu bị người ta bắt cóc luôn rồi đó! Trên đường tới đây tôi cứ kinh hãi không thôi!”

Chu Ngữ Bằng ha hả cười, bị cậu trai này làm cho cảm động, giải thích: “Cậu cũng biết là tai của tôi không tốt mà, căn bản không gọi điện thoại được. Haiz”. Chu Ngữ Bằng thở dài, dừng một chút rồi nói tiếp: “Thực ra, đã lâu lắm rồi tôi không nghe điện thoại nữa, bởi vì người ta nói rất nhanh, âm thanh truyền qua điện thoại cũng rất kém, tôi nghe vất vả lắm.”

Hùng Lạc không ngờ Chu Ngữ Bằng có thể không hề dè dặt chút nào giải thích tường tận cho mình nghe như vậy, trái lại có chút áy náy, an ủi: “Được rồi được rồi, chỉ cần cậu không có việc gì là tốt rồi.”

“Vậy cậu như thế này là có chuyện gì đây?”. Chu Ngữ Bằng đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Hùng Lạc, nhẹ nhàng ấn xuống bên má trái đang sưng lên của cậu ta. Hùng Lạc tê rần, ai ô kêu lên, liền nhanh chóng bụm miệng lại: “Tôi không sao, trên đường đi gấp quá nên bị té.”

“Không thể nào”. Chu Ngữ Bằng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Té một cái mà cái mặt sưng lên như vậy hả?”

Hùng Lạc cúi đầu không nhắc lại cũng không phản bác, bộ dạng giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Cậu ta không biết nói dối làm sao, hơn nữa bây giờ là ở trước mặt Chu Ngữ Bằng, cậu ta không dám đối diện với ánh mắt của cậu.

Chu Ngữ Bằng vươn tay sờ lên khuôn mặt Hùng Lạc, bàn tay đặt lên trên chỗ bị sưng, gia tăng thêm chút lực, Hùng Lạc muốn tránh né, nhưng thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của cậu.

Chu Ngữ Bằng hỏi: “Cậu rốt cuộc có muốn nói cho tôi biết sự thật không?”

Hùng Lạc ừm một tiếng, nói với cậu rằng cậu ta mới đi đánh nhau với người khác một trận. Thà nói là đánh nhau với người khác còn hơn là nói mình bị người khác đánh.

Hùng Lạc từ nhỏ đã là một đứa trẻ biết vâng lời hiểu chuyện, ở trong nhà luôn ngoan ngoãn lanh lợi, sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không động thủ, bởi vậy lúc bốn năm nam sinh hùng hổ xông đến, cậu ta chỉ có thể chịu đòn. Nguyên nhân khiến cậu ta phải chịu đòn tương đối phức tạp, Hùng Lạc dù nói câu được câu ngừng, nhưng vẫn giải thích rõ ràng cho Chu Ngữ Bằng nghe.

Bạn thân của Hùng Lạc là cán bộ học tập ở trong lớp, phụ trách việc thống kê danh sách sinh viên được nhận học bổng trong từng học kỳ. Hàng năm sinh viên nào đứng thứ nhất trong danh sách đều được nhận một suất học bổng đặc biệt trị giá tới tám ngàn đồng, phần thưởng lớn như vậy đối với những học sinh này mà nói có sức mê hoặc không nhỏ, rất nhiều bạn cùng lớp đều đối với nó vô cùng khao khát. Nhưng hằng năm hầu như là chỉ có lão tam Đỗ Hạo ở ký túc xá của Hùng Lạc là giành được. Đỗ Hạo là một nam sinh đến từ vùng nông thôn ở Giang Tô, đối nhân xử thế rất tốt, trung thực hiền lành, ngày thường luôn luôn chăm chỉ học tập, cậu ta đem học bổng mình giành được gửi về quê cho cậu em trai đang học sơ trung. Thật sự là một “tấm gương Trung Hoa cảm động lòng người” ở trong lớp.

Nhưng năm nay lại xuất hiện thêm một nữ sinh cùng cậu ta cạnh tranh, con gái học chuyên ngành này thật sự không nhiều, trong lớp cũng chỉ có chừng bốn người, nhưng cô nàng Tôn Phi Phi này không những là hoa khôi của lớp, còn là bạn gái của Vương Ngạn Châu, lần này cậu ta giúp Tôn Phi Phi lôi kéo gần như là toàn bộ thành viên trong lớp bỏ phiếu cho bạn gái, cứ như vậy, nhờ vào số lượng phiếu bầu vượt trội, lúc này mới đánh bại vị trí thứ nhất của Đỗ Hạo, dù tất cả mọi người trong lớp đều biết, nhưng ai cũng ngậm miệng lại cho xong.

Thiếu số tiền tám ngàn này, em trai của Đỗ Hạo không cách nào đến trường tiếp, Hùng Lạc cảm thấy không công bằng, những số phiếu đạo đức đó, Tôn Phi Phi cũng chỉ hơn Đỗ Hạo hai điểm. Hơn nữa Tôn Phi Phi gia thế giàu có, cô ta chỉ là muốn có danh hiệu, nhưng tám ngàn này đối với Đỗ Hạo lại quý giá đến ngần nào.

Mượn quyền hạn của cán bộ học tập, Hùng Lạc lén lút bầu cho Đỗ Hạo đến ba điểm, cho nên thành tích của lão tam Đỗ Hạo của ký túc xá đã vươn lên vị trí thứ nhất, một lần nữa giành được suất học bổng đặc biệt.

Chuyện này thực sự đã chọc giận đến Vương Ngạn Châu, hôm nay cậu ta tụ tập một đám người đến đánh Hùng Lạc, nói đây chỉ là màn giáo huấn nho nhỏ, bọn họ còn đòi Hùng Lạc trong vòng ba ngày ngắn ngủi phải giải quyết cho xong chuyện này.

Thực ra  Hùng Lạc bị thương khá nhiều chỗ, so với lúc Chu Ngữ Bằng nhìn thấy còn nhiều hơn. Cậu ta mới từ bệnh viện ra, nếu không phải nhận được điện thoại của Chu Ngữ Bằng, thì còn phải tiêm thêm một mũi uốn ván nữa.

Tuy rằng nghe người khác nói chuyện rất khổ cực, nhưng lần này Chu Ngữ Bằng lại rất nghiêm túc, tập trung tinh thần nghe rõ toàn bộ đầu đuôi.

Cậu không đánh giá ai đúng ai sai, chỉ nói là Tiểu Hùng có ý tốt, nhưng tâm tư của cậu ta thì lại đơn giản quá. Cậu nói với Hùng Lạc, trên thế giới này tuyệt đối không có công bằng. Hùng Lạc nghe xong càng rầu rĩ không vui.

Trở lại khách sạn, Hùng Lạc vẫn nằm ở trên giường nghịch di động, cũng không muốn nói chuyện với Chu Ngữ Bằng. Chu Ngữ Bằng đi tới ngồi lên trên giường, hỏi Hùng Lạc có muốn tâm sự không. Tâm tình cậu ta đang rất tệ, giống như bầu trời trở nên xám xịt vậy, bây giờ Hùng Lạc căn bản không có tâm trạng nói chuyện phiếm.

Chu Ngữ Bằng lắc đầu đứng lên, thầm nghĩ cho cậu ta không gian riêng cũng tốt, Tiểu Hùng tuổi vẫn còn trẻ, những chàng trai mới lớn chưa bước vào đời đều như thế này, sự nhiệt tình và chính nghĩa, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta sẽ hiểu rõ.

Chu Ngữ Bằng ngồi xuống đất, nhìn bộ xếp hình đã ghép được một nửa, tiện tay cầm lên một mảnh ghép, rồi lại nhìn cái mớ hỗn độn trên mặt đất, tức thời liền chùng xuống, cậu muốn giúp Hùng Lạc ghép chúng lại, nhưng lại vượt quá khả năng của mình, cầm mảnh ghép nhỏ trong tay mà không khỏi ngây người.

Không biết qua bao lâu, Hùng Lạc đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, nói có thể cho tôi mượn máy tính của cậu chơi được không?

Chu Ngữ Bằng gật đầu, đưa tay ý bảo cậu mở máy tính ra.

“Hả?”. Hùng Lạc khó hiểu nói: “Thật sự được hả? Lẽ nào cậu không có bí mật nào trong đó sao?”

Chu Ngữ Bằng xoay người nằm trên mặt giường lớn, cười nói: “Trong máy tính của tôi không có bí mật nào hết.”

Nhưng mà hai người ở cùng nhau mấy ngày nay, Hùng Lạc rõ ràng nhìn thấy Chu Ngữ Bằng làm chuyện bí mật trên máy tính. Lần nào cậu ta cũng nhìn thấy Chu Ngữ Bằng giống như theo thói quen mở cái blog ở trên màn hình desktop ra xem, mặc dù không tới gần, nhưng vẫn thấy trong blog có rất nhiều hình chụp, nhiều nhất là hình một đứa trẻ sơ sinh cùng một người đàn ông, đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều bức hình chụp phong cảnh.

Cũng không biết tại sao, Hùng Lạc bàn tay run run cầm con chuột, vô cùng muốn mở cái blog kia ra, nhưng trên màn hình có gắn cái khung phóng đại kia rất vướng víu, liền hỏi Chu Ngữ Bằng có thể tắt đi được không.

“Được, nhưng chơi xong rồi nhớ bật lại giùm tôi nhé.”

“Thật sự không có bí mật sao?”. Hùng Lạc vươn ngón tay hỏi: “Cái blog này là của ai?”

“Cậu xem blog rồi?”. Chu Ngữ Bằng nhíu mày.

“Không phải cậu nói là không có bí mật sao?”. Hùng Lạc cũng không chịu thua, ngày hôm nay đột nhiên dũng khí tăng lên nhiều, xem trộm, nói chuyện thô lỗ, làm gì cũng không hề kiêng dè nể nang ai.

“Haiz”. Chu Ngữ Bằng thở dài, giống như bị khí thế của Hùng Lạc trấn áp, nói: “Cái đó là của một người bạn.”

“Bạn? Bạn gì vậy? Đó có phải là người đàn ông mà lúc trước cậu thích không?”. Thanh âm của Hùng Lạc đột nhiên đẩy lên tới quãng tám, lộ ra thái độ lạnh lùng nghiêm túc.

“Hùng Lạc!”

Chu Ngữ Bằng không biết tại sao một người không tim không phổi luôn vui vẻ cười đùa như Hùng Lạc lại đột nhiên trở nên như vậy, cậu rất là tức giận, nhưng cậu biết hôm nay tâm tình Hùng Lạc không tốt, còn bị người ta đánh, nên cũng không muốn xung đột với cậu ta.

Chu Ngữ Bằng dùng hai giây để điều chỉnh lại tâm tình của mình, nói: “Cậu nói cái gì tôi nghe không rõ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.