Ngọt Tựa Như Đường

Chương 123: Phiên ngoại 2



Buổi chiều lúc năm giờ, Dương đứng trước toà nhà A1 đại học Hà Nội, cậu ngước nhìn lên tầng ba, thấy một dãy lớp học đã bắt đầu tràn ra, sinh viên người đi người lại cười nói rôm rả, chỉ có lớp ở giữa vẫn không có động tĩnh.

Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó kiếm một cái ghế đá ngồi chơi game.

Năm nay cậu là sinh viên năm nhất khoa Ngôn ngữ Anh đại học Hà Nội. Trường cậu khá đẹp, bên trong rất nhiều cây, còn bên ngoài kia là vô số hàng ăn hàng uống. Bởi vì cách xa đường cái cho nên không khí cũng mát mẻ hơn hẳn ngoài kia.

Vào trường được hai tháng, cậu cũng năng kéo Phong đi thăm thú tìm hiểu cho nên mọi đường ngang ngõ tắt nơi đây đã tạm thời quen thuộc, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.

Nghĩ lại lúc nhận được giấy báo điểm, trái tim của Dương và Phong cũng mém rơi ra. Cậu vốn nghĩ mình thi tốt nghiệp khá tốt, điểm còn rất cao, ba môn thi đại học đều như ý nguyện. Toán 8,75, Tiếng Anh 10, chỉ có văn là hơi kém một xíu, 6 điểm tròn.

Nếu tính như năm trước thì cậu dư sức đỗ, cho nên cậu biết điểm cái là chẳng lo lắng gì nữa, cùng Phong đi chơi khắp trời nam đất bắc. Ai mà ngờ đâu hôm khoa Ngôn ngữ Anh đại học Hà Nội công bố năm 2017 lại cao hơn năm trước đến mấy điểm.

Dương chỉ hơn điểm chuẩn là 34.58 có 0.17, suýt nữa thì trượt.

Còn Phong thì không có áp lực gì hết, hắn thi ba môn gần như điểm tuyệt đối, chỉ có mấy trường trâu bò như Đại học Y, đại học Dược thì còn phải xem xét chứ gần như trường nào cũng đủ điểm. Đại học Hà Nội khoa Công Nghệ Thông tin lấy khá thấp, hắn vào trường còn dư hẳn 6 điểm.

Cuối cùng hai người như ý nguyện vào cùng một trường nhưng khác khoa nhau.

Cuộc sống đại học rất tuyệt. Cuối tuần cả hai người cũng hay về bên nông trại ăn cơm với bố mẹ cậu, Phong bây giờ đã quá quen thuộc ở đó rồi, thậm chí nếu đông khách quá hắn còn có thể đứng ra hướng dẫn du khách thay nhân viên.

Hai người vẫn ở nhà chứ không vào ký túc xá, từ nhà đến đây cách sáu km, bọn họ vẫn rong ruổi trên chiếc xe đạp điện của Phong.

Mới đầu Dương tính mua xe máy, thế nhưng Phong có mục tiêu năm thứ tư mua ô tô cho nên hai người bọn cậu quyết định tiết kiệm từ bây giờ. Sắp tới cậu còn tính đến quán anh Linh xin một chân làm thêm. Dù sao mua ô tô cũng không phải là số tiền nhỏ.

Năm nhất học toàn môn đại cương, có rất nhiều học phần bọn họ có thể đăng ký cùng lớp, nhưng có nhiều môn lại bắt buộc phải học khác lớp. Như hôm nay chẳng hạn, hai người học hai nơi, cậu ra sớm hơn nên đứng chờ Phong tan học.

Hôm nay Phong học môn Nguyên Lý Máy Tính ở toà nhà A1, thầy giáo dạy môn này nổi tiếng nói dông nói dài, lần nào bọn họ cũng tan học muộn hơn hẳn các lớp khác.

Bầu không khí trường Đại học Hà Nội lúc nào cũng sôi động, con gái nhiều hơn hẳn con trai, bên kia hàng cây cổ thụ xanh mát là các cửa tiệm ăn uống, ở đó bây giờ rất ồn ào, cậu vô thức liếc qua, bụng thấy hơi đói.

Hôm nay cậu mặc một cái áo sơ mi sáng màu, quần bò xanh xắn ống, gương mặt nhìn qua khá non nớt, chỉ ngồi một lát đã có người không nhịn được mà tiếp cận, giọng nói nữ tính nhã nhặn vang lên.

“Bạn gì ơi, bạn học khoa nào vậy?”

Dương tưởng là người đến hỏi đường, chỉ hơi ngẩng đầu lên, mắt vẫn liếc tới cái điện thoại, rất dễ tính đáp lại, “Tôi học ở khoa Ngôn ngữ Anh, bạn muốn hỏi gì à?”

“Mình học Ngôn ngữ Nga.” Cô gái chần chừ. “Mình có thể xin số điện thoại của bạn không?”

Dương hơi nhướng mày, cuối cùng cũng dời mắt khỏi cái điện thoại và nhìn vào cô gái trước mặt.

Cô gái này khá xinh đẹp, mặc quần bò và áo phông có cổ màu xanh, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa rất xinh, nhìn cô Dương lại nhớ đến đứa bạn thân là Hải Minh, cô nàng cũng thích buộc tóc đuôi ngựa.

Tuy vậy cậu vẫn thẳng thừng từ chối.

“Không được, số điện thoại tôi là riêng tư, rất xin lỗi bạn.” Dương từ chối xong không để ý đến cô nàng nữa, lại cúi đầu xuống chơi nốt ván game.

Cô nàng thấy cậu hờ hững thì dụi mũi, thử thăm dò thêm. “Tôi chỉ xin số để làm bạn thôi, sẽ không làm phiền cậu đâu, thỉnh thoảng liên lạc thôi.”

Dương hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu. “Xin lỗi, người yêu tôi không thích tôi kết bạn lung tung, bạn thông cảm nhé.”

Cô nàng nghe thấy Dương có người yêu rồi, cả người ỉu xìu, cũng không tiến tới nữa, chào hỏi xong quay đầu chạy đến chỗ đám bạn.

“Sao rồi, có xin được số không?” Một cô bé khá cao là bạn của cô nàng tóc đuôi ngựa, cô nàng liếc sang Dương rồi trêu. “Thấy hai người đứng với nhau có vẻ xứng đôi đấy.”

Cô gái bĩu môi, “Trai đẹp nhưng đã có chủ, từ bỏ hi vọng đi, thời buổi này lấy đâu ra trai đẹp vẫn còn Fa chứ. Thế nhưng tớ đã hỏi được thông tin, cậu ấy học khoa Ngôn ngữ Anh.”

“Ngôn ngữ Anh? Chắc không cùng khoá bọn mình, nếu không sao tớ lại không biết.”

Một cô nàng khác im lặng từ nãy tới giờ, bây giờ mới lên tiếng. “Khoan đã, tớ cảm thấy bạn kia quen lắm.”

“Quen á?” Cô nàng tóc đuôi ngựa tò mò, “Cậu gặp ở đâu?”

“Từ từ để tớ nhớ.” Cô nàng cau mày suy nghĩ mãi nhưng không nghĩ ra, rõ ràng rất quen như thể cô đã gặp ở đâu đó rồi. “Kỳ lạ thật, rõ ràng tớ gặp rồi mà.”

“Trai đẹp hầu như chỉ gặp trong khi tập quân sự là nhiều.” Cô bé cao kều gợi ý. “Lúc đó là dễ nhìn trai đẹp nhất, nhưng mà trai trường mình còn không đẹp bằng trai trường Kiến Trúc bên kia, không biết năm nay bên đó được bé nào không?”

“Ui bên đấy toàn trai là trai, chấp gì, nhưng trường mình cũng nhiều trai đẹp mà.” Tóc đuôi ngựa cười, “Cậu nhớ kỹ xem nào, làm bọn tớ tò mò.”

Cô nàng cau mày suy nghĩ mãi không ra, vừa liếc lên thấy có một cậu trai cao lớn tiến tới gần bạn sinh viên kia, cô nàng ngẩn người, suýt nữa thì hét lên.

“Tớ nhớ rồi, tớ gặp cậu ta trên Confession của trường. Còn bình luận vài dòng bên dưới nữa.”

Nói xong cô nàng vội vàng kéo tay hai đứa bạn rồi chỉ, “Cậu ta và cả bạn gì cao lớn kia kìa đều là khoá mới vào năm nay, hai người bị bê lên cùng một confession hỏi xem có phải là một đôi không?”

“Gì kỳ vậy đôi gì mà…” Cô nàng tóc đuôi ngựa nhăn mặt, còn chưa nói xong cô bạn bên cạnh đã che miệng hô lên:

“Trời ơi…”

Cô nàng tóc đuôi ngựa giật mình quay sang nhìn theo hướng tay của bạn, thấy bạn nam đẹp trai mình vừa xin số đang rúc trong lòng của anh cao lớn, anh kia còn vòng tay ôm chặt eo bạn ấy.

Dường như thấy các cô ăn cơm chó chưa đủ, anh trai cao lớn còn cúi xuống, giữa ban ngày ban mặt mà hôn một ngụm lên mặt bạn kia.

Cả ba người dường như chưa thể tiếp nhận được sự thật này, đứng đờ ra đấy, lúc tỉnh táo lại người đã đi mất.

“Sao cơ, confession gì, cậu kể nhanh nhanh xem nào?”

Cô nàng lúc này mới hồi thần trở lại, tiếc nuối nói:

“Đúng là hai người này nổi lên từ đợt tập quân sự năm nay, cậu cao cao kia tên Phong, còn người cái Mai vừa xin số điện thoại tên là Dương. Hai người nổi bật nhất trong đám tân sinh năm nay, vừa giàu vừa đẹp trai, hai người họ lại còn đi đâu cũng có nhau thân thiết cực kỳ, không chỉ mấy em gái mới vào trường mà còn cả mấy chị khoá trên cũng ngấp nghé tò mò muốn xin info. Mới đầu mọi người còn nghĩ là anh em, về sau có người nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau nên mới có cái confession kia.”

Cô nàng mở điện thoại ra tìm kiếm cái cfs nổi bật đó, ai dè thấy bình luận bên dưới đã lên đến mấy ngàn.

Confession còn đang nghi ngờ, nhưng ba cô đã biết được kết quả rồi.

Ba người nhìn nhau, sau đó hít sâu một hơi.

Trong lúc đó Dương đang đánh vào tay Phong, môi dẩu lên.

“Cậu lại bắt đầu ghen linh tinh đấy, không biết ngại à mà hôn người ta giữa đường.”

“Tôi hôn người yêu tôi, ai dám cấm.” Phong nhướng mày, mắt đầy ý cười khoác tay lên vai Dương. “Cậu cũng thu hút ong bướm quá cơ, vừa mới sơ sẩy tí đã có người muốn đào góc tường nhà tôi lên rồi.”

Lúc nãy Phong đứng trên tầng ba nhìn thấy rõ một màn hai người nói chuyện với nhau, hắn không nghe thấy nên chẳng biết bạn trai mình và cô gái kia đang nói gì, càng nghĩ càng ấm ức.

Thế mà có người dám đụng vào bạn trai của hắn, mặt dày thế không biết.

Thế là việc tuyên bố chủ quyền được xếp vào mục tiêu đầu tiên Phong cần làm ở đại học, nếu không dễ mất người yêu như chơi.

“Bậy nào.” Dương véo một cái vào eo hắn. “Người ta chỉ muốn làm quen, mà tôi cũng từ chối rồi.”

“Cậu mà dám nhận lời?” Phong dùng tay vò tóc trên đầu Dương cho đến khi chúng rối tung lên. “Không ngờ lên đại học lại lắm cô gái bạo dạn thế, từ sau cứ từ chối hết cho tôi.”

“Thôi kệ đi, tôi muốn đi ăn bún chả.”

“Không được.” Phong lắc đầu, “Cậu phải hứa đi đã.”

Dương không vui, hừ một cái:

“Cái người này càng lớn càng như trẻ con. Thế có đi ăn không?”

Trong lòng Phong lộp bộp, hình như bạn trai lại sắp giận rồi. Rút kinh nghiệm bao lần xương máu, nếu muốn hàng ngày có cơm ngon canh ngọt ăn thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nhất là trong những lúc Dương không vui. Hắn đành mím môi rầu rĩ đáp:

“Đi.”

Dương thấy bạn trai mình cứ giận dỗi ngớ ngẩn thì hơi buồn cười. Hai người bọn họ dính nhau nhiều như vậy, chẳng hiểu sao hắn cứ thích tưởng tượng ra mấy thứ linh tinh rồi ghen bóng ghen gió.

Thế nhưng một phần cũng vì cậu tự nguyện hùa theo.

Để bữa bún chả được ngon, cậu bèn rướn người hôn chụt lên gương mặt bí xị kia, cười nói.

“Nhanh lên tôi đói rồi.”

Phong được tiếp sức ngay lập tức thẳng lưng, miệng nở một nụ cười tươi tắn, mọi phiền não vứt sau đầu. “Được, vẫn ăn ở quán cũ nhé.”

“Ừa, ăn ở quán cũ đi, tôi thích nước chấm ở đấy.”

Hai người không quan tâm đến Confession của trường nên không biết trên đó lại bắt đầu ầm ĩ. Vô số bài đăng liên quan đến bọn cậu được đăng lên. Cái confession này không phải cái chính thức của trường mà là do sinh viên tự phát, cách nói chuyện trên đó cũng cởi mở hơn nhiều.

Bọn họ không ngờ từ một nụ hôn nho nhỏ hôm nay lại xảy ra bao nhiêu cuộc tranh cãi theo sau. Có cả ủng hộ, có cả kỳ thị, thậm chí còn kéo tới một vài trường quanh đây gia nhập và hùa theo. Mà lúc hai nhân vật chính biết được cũng đã là rất lâu sau đó.

Mà biết được thì có sao đâu, môi trường đại học khác với cấp ba, bọn họ có được tự do lớn nhất, chẳng ai cấm cản, chẳng ai ngăn cách. Dù có vài người kì thị thì cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.

Cả hai nắm chặt tay nhau bước qua hàng cổ thụ canh ngắt, đi vào quán bún của bác bán hàng quen thuộc nằm ở ven đường, trong lòng hết sức vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.